Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:21
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại não bị đ.â.m thủng đau đớn kịch liệt chỉ là chuyện trong chốc lát.

Sau đó, tai sẽ mất đi thính giác, giác quan sẽ tê liệt, từ lúc mất đi năng lực phản kháng đến lúc não c.h.ế.t chỉ là chuyện vài giây.

Ngay tức khắc người đàn ông thất khiếu chảy máu, m.á.u tươi từ trong mắt, trong mũi, trong miệng tuôn ra ồ ạt, gã ta nổi giận gầm lên một tiếng, còn muốn đ.â.m lại một dao, thế nhưng chỉ là miễn cưỡng giơ d.a.o lên, rồi hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.

Đến c.h.ế.t gã ta vẫn không nghĩ ra, vừa rồi cô gái này vì sao lại biến mất, rồi lại xuất hiện như thế nào.

Giết người này xong, lại đ.â.m c.h.ế.t một người khác, rồi c.ắ.t c.ổ người còn lại, ba tên tay chân đã xử lý xong toàn bộ.

Trong phòng cũng không lớn, lại có năm cỗ thi thể, m.á.u chảy đầy đất.

Mùi m.á.u tanh nồng đậm khiến cho người ta khó chịu cùng cực, Tiểu Hoàng vẫn như cũ không dám mở mắt, nhưng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy người đàn ông nối tiếp nhau liên tục, cậu ta hiểu là Khương Nặc thắng rồi.

Toàn thân Tiểu Hoàng đều là mồ hôi lạnh, trái tim cuối cùng cũng yên ổn một chút, nhưng toàn thân như nhũn ra, hơi thở dồn dập, nhịp tim đập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi.

Trên quần áo của Khương Nặc cũng bị b.ắ.n lên rất nhiều máu, cô không để ý lắm, chỉ khẽ vẩy con d.a.o găm, vẩy sạch m.á.u và óc đang dính trên đó, m.á.u me khắp người dáng vẻ như một Sát Thần.

Cô nhìn con d.a.o găm trong tay.

Con d.a.o này là Vân Diệu cho, trước kia cô không dám bỏ vào không gian, nhưng về sau khi cả người có thể đi vào trong không gian, bất tri bất giác cũng đã mang cả d.a.o găm đi vào, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cô có thể cảm nhận được con d.a.o này và không gian có một loại cảm giác gần gũi không rõ.

Chuyện này khiến cô tò mò hơn một chút về dãy núi Đại Hưng, muốn tận mắt đi tìm một chút bí mật của nó.

Thu lại suy nghĩ, cô nhắm mắt lại, thu lại sát ý, ánh mắt của cô lại khôi phục sự lạnh lùng tàn khốc.

Bên cạnh Diệp Huy Dương có tổng cộng 9 người, ngoại trừ bản thân ông ta, còn có bảy tên tay chân, một người là Diệp Thành Văn.

Hiện tại đã c.h.ế.t 5 tên, chỉ còn lại 2 tên.

Cô nghĩ một chút, đi tới cửa, xác nhận cửa đang khoá, sau đó kéo mấy bộ t.h.i t.h.ể này, vứt ở cửa để chặn lại.

Sau đó cô lại lấy từ trong không gian ra một chiếc chốt cửa đảo ngược.

Thứ này có thể mang theo bên người, rất thích hợp cho con gái cài lên cửa khi ở bên ngoài để gia tăng thêm tính an toàn.

Có thứ này, muốn mở cửa từ bên ngoài, cần không ít sức lực, khung cửa sẽ có tổn thất nhất định, có thể kéo dài không ít thời gian.

Về phần cửa sổ, trong phòng này đều là cửa gỗ, muốn đập ra không khó.

Nhưng cửa sổ tương đối nhỏ, khiến cho mục tiêu cũng nhỏ, nhắm chuẩn nổ s.ú.n.g là được.

Sau khi kiểm tra xong, Khương Nặc quay người thu bình ắc quy, đèn điện, camera vào trong không gian, trừ cái đó ra, ở cửa còn có một thứ giống như máy giám sát, cụ thể không biết làm gì, cô cũng thu vào.

Trước khi động thủ cô đã kiểm tra, trong phòng cũng không có camera, đoán chừng đều lắp đặt ở bên ngoài và một số con đường chắc chắn phải đi qua.

Làm xong những chuyện này, cô đi đến bên cạnh Tiểu Hoàng, nói với cậu ta: “Lộ mặt ra đây đi.”

Nghe tiếng thở là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, lại che khăn lên sắp ngạt thở c.h.ế.t rồi.

Tiểu Hoàng nghe thấy giọng của cô, lúc này mới run tay lấy khăn cưới ra, nằm trên mặt đất há to miệng hít lấy không khí.

TBC

Khương Nặc không cho cậu ta đứng lên, cậu ta cũng không dám đứng lên, cũng không dám nhìn lung tung khắp nơi.

Những năm tận thế này, cậu ta đã không còn xa lạ gì với cái chết, nhưng vừa rồi tiếng kêu thảm thực sự quá khốc liệt, cậu ta thực sự không muốn nhìn thấy những t.h.i t.h.ể vỡ vụn, chẳng bằng cứ nằm như vậy trên mặt đất, hai mắt nhìn về phía bóng tối trên trần nhà.

May mà trong phòng rất tối.

Tiểu Hoàng sờ lên trái tim đang đập thình thịch của mình, run giọng nói: “Chị... Chúng ta an toàn chưa?”

“Vẫn chưa.” Khương Nặc đi đến bên tường.

Người mà Diệp Huy Dương dẫn đến đã c.h.ế.t hơn phân nửa, tiếp theo có thể chính ông ta sẽ đến, cũng có thể là không, nhưng bất kể là như thế nào, chỉ cần ông ta không ngốc, thì sẽ không tiếp tục phân tán người trong tay nữa.

Chắc chắn sẽ cùng tiến lên.

Nhà chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-411.html.]

Sắc mặt Diệp Thành Văn cực kỳ khó coi, một chân đạp đổ cái bàn, mặc kệ đồ đạc bên trên bị vỡ.

“Cô ta giấu s.ú.n.g như thế nào?” Diệp Thành Văn gầm nhẹ.

Lúc cô gái kia vào cửa, đã trải qua máy dò kim loại, mặc dù cô cũng vác một cái túi, nhưng trong túi trống không, cũng không có bất cứ vật phẩm kim loại nào, giống như d.a.o cũng không có, càng không có khả năng giấu s.ú.n.g và một lượng đạn lớn.

Nhưng vừa rồi rõ ràng là tiếng súng, đã có chuyện gì xảy ra?

Bọn họ có thể chủ quan như thế, cũng là đoán chắc trên người cô gái họ Vu này không có vũ khí, cho dù cô có lợi hại hơn nữa, tay không tấc sắt đánh với mấy người, cũng không có khả năng thắng.

Huống chi, trong khoảnh khắc mà Diệp Huy Dương giao thủ với cô, đã thử qua thân thủ của cô.

Quả thực rất nhanh, rất chuẩn, thấy rõ năng lực cực mạnh, nhưng sức mạnh còn không bằng một kẻ đầy tớ trong nhà, cô tuyệt đối không có khả năng g.i.ế.c ngược lại.

Nhưng bây giờ người phái đi cũng chưa trở về, sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhưng rốt cuộc cô giấu s.ú.n.g ở đâu? Hay là nói thật ra căn bản chính là cô và Văn gia đã thông đồng từ trước, s.ú.n.g được giấu kín ở trong phòng?

Nhưng khi đó bắt người, họ tuỳ tiện chọn một phòng, Văn gia dựa vào cái gì lại có thể biết được là căn phòng này để giấu s.ú.n.g ở đó trước?

Sự việc đột nhiên rơi ra khỏi tầm kiểm soát, khiến Diệp Thành Văn có hơi rối loạn.

Nếu như biết trước cô gái kia có súng, bọn họ chắc chắn cũng sẽ mang theo súng, buộc cô đi vào khuôn phép.

Diệp Thành Văn phát tiết một trận, trong lòng lại càng tức giận nhiều hơn, anh ta cũng không sợ cô gái này, cho dù cô có súng, thì đạn cũng có hạn, nhưng tiện nhân kia dám giở trò lừa gạt anh ta, chuyện này không thể chịu được.

“Cô ta đi ra chưa?”

Diệp Huy Dương ngồi dựa trên ghế mềm đột nhiên lên tiếng.

Diệp Thành Văn hít một hơi thật sâu, trả lời: “Vẫn chưa, cửa đã khóa cứng.”

Trên mặt Diệp Huy Dương hiện lên một ý cười không hề có độ ấm: “Nổ s.ú.n.g đi, chỉ cần không b.ắ.n vào đầu, tôi có thể cứu sống cô ta, cô ta không chạy thoát được.”

Nếu như b.ắ.n chết, vậy thì là do cô đáng đời.

Người có tài dám đối nghịch với Diệp gia, thì cũng phải có một chút bản lĩnh bảo vệ cho đầu mình khỏi nổ tung.

Diệp Thành Văn gật đầu: “Vâng!”

Bọn họ mang s.ú.n.g tới, có s.ú.n.g lục, cũng có s.ú.n.g trường.

Kho vũ khí của Văn gia cũng cất giấu không ít, đều là Văn Vịnh Thần ra nước ngoài đặt hàng trực tiếp ở chỗ buôn bán vũ khí, thông qua hàng hoá của thương nghiệp nhập cảnh lậu về, muốn làm những chuyện khác có thể hơi quá sức, nhưng chế ngự một cô gái là đủ rồi.

Súng ống và đạn dược được đưa ra một số lượng lớn.

Diệp Huy Dương tự đến bên ngoài căn phòng kia.

Khoảng cách đầy đủ, đám tay chân đặt ghế mềm xuống, để Diệp Huy Dương yên ổn ngồi xuống, đèn lồng đỏ tươi lưng ông ta toả sáng, thấp thoáng như màu m.á.u phun trào làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn mà vô tình của ông ta.

Văn Viễn Tùng quỳ dưới chân ông ta, mặt xám như tro.

Ông ấy đã đánh mất tất cả tôn nghiêm qua những lần làm nhục của Diệp Huy Dương.

Cô gái họ Vu kia, Văn Viễn Tùng không biết cô đến từ đâu, cũng không biết cô có thân phận gì, cô dường như giống với người kia, vô căn cứ xuất hiện ở cái thế giới này, nắm giữ bí mật mà người khác không biết.

Đã có lúc, Văn Viễn Tùng cảm thấy bọn họ là lực lượng duy nhất có thể đối kháng với Diệp gia, hiện tại xem ra, cô giãy dụa cho đến lúc này, cũng đã chấm dứt.

Giết được mấy tên thủ hạ tâm phúc của Diệp Huy Dương, cô đã rất lợi hại rồi.

Nhưng cơ thể của người bình thường, sao có thể chống lại được với nhiều hỏa lực như vậy?

Những căn phòng này vì để chống động đất, trong tường có xen lẫn tấm thép, nhưng ngoại trừ kết cấu chính, tấm thép bên trong tường cũng không dày, khoảng cách 20 mét có thể dễ dàng bị đạn xuyên qua.

Huống chi Diệp Huy Dương còn mang cả s.ú.n.g máy hạng nhẹ ra, rất nhanh có thể b.ắ.n cho toàn bộ căn phòng này thành cái sàng.

Hai tên tay chân và Diệp Thành Văn đã lắp xong s.ú.n.g máy, nhắm vào phòng từ các hướng khác nhau.

Diệp Huy Dương cười lạnh một tiếng: “Bắn cho tôi.”

Loading...