Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:26
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài phòng, s.ú.n.g máy mang ra được b.ắ.n xong, lại thay đổi thành s.ú.n.g trường.

Diệp Huy Dương từ đầu đến cuối không mở miệng kêu dừng.

Theo lý thuyết, người ở bên trong đã sớm bị b.ắ.n đến nát bét rồi, hình người cũng chẳng còn.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng Diệp Huy Dương luôn có một loại cảm giác không được thoải mái.

Ông ta rất ít khi có cảm giác như vậy.

Từ lúc 11 tuổi được chọn làm gia chủ đời sau, ông ta đã có được sức mạnh mà người bình thường không dám tưởng tượng, những sức mạnh ghê gớm vĩnh viễn sẽ chỉ xảy ra ở trong những câu chuyện xưa kia, đều dần dần được thực hiện ở trên người ông ta.

Ông ta có tiền, có quyền lực, có sức mạnh, những năm này gần như không có thứ nào có thể thoát khỏi sự nắm giữ của ông ta.

Thứ ông ta muốn cũng đều có thể đạt được.

Nhưng giờ phút này, trong lòng Diệp Huy Dương trào ra một loại cảm giác không an toàn khó mà hình dung được, loại trực giác này khiến ông ta chán ghét, cho tới bây giờ ông ta chỉ tin vào phán đoán của lý trí, xem thường bất cứ thứ gì bắt nguồn từ bản năng cảm xúc.

Ông ta cứ trầm mặc như vậy, mãi cho đến khi toàn bộ đạn của s.ú.n.g trường cũng đã b.ắ.n hết.

Một rương đầy, đếm không hết rốt cuộc có bao nhiêu viên đạn.

Vách tường sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, nhìn qua lỗ thủng, trong phòng chỉ có một mảnh tối đen nồng đậm.

Không có tiếng kêu thảm, cũng không có tiếng rên rỉ.

Diệp Thành Văn b.ắ.n tới lúc này cũng không muốn b.ắ.n nữa, anh ta chỉ đơn thuần cảm thấy lãng phí đạn.

Sống là không thể nào còn sống được, đã không còn khả năng kết hôn với cô gái này nữa, tiếp theo chính là tìm ra t.h.i t.h.ể của cô, lột sạch treo ở bên ngoài, để người đàn ông kia mắc câu.

Chỉ cần người kia còn muốn thu hồi thi thể, nhất định phải làm giao dịch.

Trong lòng Diệp Thành Văn cũng không chắc Diệp Huy Dương nghĩ như thế nào, có lẽ anh ta cảm thấy cô gái kia có thủ đoạn tự vệ đặc biệt gì, chỉ trọng thương nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng?

Khả năng vẫn nghĩ đến việc đợi cô mang thai, vì con của mình, tình nguyện giao ra bí mật của cô.

Ai mà biết được.

“Diệp tiên sinh, đạn đã b.ắ.n toàn bộ, có cần đến kho vũ khí chuyển thêm một rương nữa tới không?” Diệp Thành Văn hỏi.

Anh ta chẳng muốn b.ắ.n nữa, nhưng không tới phiên anh ta nói chuyện.

“Đủ rồi.” Cuối cùng Diệp Huy Dương cũng mở miệng.

Diệp Thành Văn ra hiệu bằng ánh mắt, hai tên tay chân khác cũng bỏ s.ú.n.g xuống.

Một người trong số đó tiến lên xem xét tình hình.

Xuất phát từ thói quen, gã ta rút s.ú.n.g lúc trên người ra.

Lực sát thương của s.ú.n.g lục nhỏ, khó mà xuyên qua tấm thép tạo thành tổn thương đầy đủ, nhưng so với dùng d.a.o thì dễ dàng hơn, dùng ít sức hơn một chút.

TBC

Dù sao cô gái kia chắc chắn đã c.h.ế.t hẳn.

Cửa gỗ bị b.ắ.n đến nát bét, mảnh gỗ vụn bay khắp nơi, khóa cửa cũng hỏng, tên tay chân muốn đẩy cửa vào, lại không muốn gặp trở ngại.

Gã ta khẽ nhíu mày, dùng sức đá tung cửa ra, khoá chụp bị hư một nửa bay rớt ra ngoài, mượn ánh sáng của đèn lồng phía bên ngoài, lúc này gã ta mới nhìn thấy chắn ở cửa là mấy cỗ thi thể.

Đều là đồng bọn của gã ta.

Trong những người này, có một người có giao tình vô cùng tốt với gã ta, kết quả m.á.u me be bét khắp người, bị c.h.ế.t thảm như vậy.

Đáy mắt của người đàn ông hiện lên một tia uất hận.

Cô gái kia cho dù có c.h.ế.t rồi, gã ta cũng phải trút giận một chút.

. . .

Khương Nặc cũng quên mất chính mình đã nhận bao nhiêu viên đạn vào trong không gian.

Sau khi ý thức tiến vào trạng thái quên đi bản thân, tất cả tiếng động bên tai đều sẽ giảm đi, cuối cùng chỉ còn lại có mục tiêu.

Trạng thái này vô cùng khó có được, dù cho hiện tại cô có thể tùy tiện điều động sức mạnh tinh thần, cũng không phải thường xuyên có thể làm được.

Vào thời khắc ấy, cô có tự tin không cần né tránh, cũng có thể tiếp được viên đạn chạm mặt.

Mãi cho đến khi đại não truyền đến một cơn choáng váng rất nhẹ, Khương Nặc mới thoát khỏi trạng thái này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-413.html.]

Cô trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, đứng ở trên đại thụ trong không gian.

Trong nháy mắt đó, đại thụ cho cô cảm giác an toàn cực lớn, một lượng lớn sức mạnh tinh thần bị xói mòn đã được nhanh chóng bổ sung lại.

Dù sao viên đạn cũng chỉ là vật chết, tính ra thì ít tiêu hao hơn nhiều so với sứa độc còn sống mang theo linh lực.

Khương Nặc tựa ở thân cây nghỉ ngơi một phút, lại uống mấy ngụm nước suối, sau đó rời khỏi không gian.

Cô muốn ở trong thời gian nhanh nhất, điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

Lúc này tiếng s.ú.n.g đã không còn dày đặc nữa, s.ú.n.g trường b.ắ.n liên tục, tốc độ kém quá xa so với s.ú.n.g máy.

Khương Nặc kiểm tra bao cát xung quanh, trước mắt còn chưa b.ắ.n tới tấm thép, nói rõ viên đạn sâu nhất cũng chỉ xuyên đến tầng thứ ba, đã bị a-mi-ăng giảm bớt lực ngăn cản.

Lúc này Tiểu Hoàng cũng hoàn toàn khôi phục ý thức, vốn dĩ cậu ta tê liệt không sâu, chỉ là hai mắt bị che khuất, đầu óc lại đần độn u mê, nhất thời không biết là ảo giác hay là hiện thực, chỉ cảm thấy có chút choáng váng, bên tai còn rất ồn ào.

Nhưng khi thuốc dần dần mất tác dụng, cậu ta hoàn toàn tỉnh táo lại.

Khương Nặc tập trung lắng nghe, nghe phía bên ngoài nói đạn đã b.ắ.n sạch, là biết tiếp theo sẽ có người tiến lên xem xét.

Thế là cô nhìn về phía bao cát trước mặt, trong lúc thay đổi ý nghĩ, thu sạch chúng nó vào trong không gian.

Trên mặt đất ngoại trừ một số cát mịn rơi ra ngoài, thì không có bất cứ dấu vết gì.

Cô kéo miếng vải đen che mắt Tiểu Hoàng xuống.

Tiểu Hoàng mở mắt ra, cậu ta cũng không tính là bị chói mắt, bởi vì trong phòng vẫn là một mảnh đen sì, cộng thêm đầu óc còn đang rối loạn, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Mùi m.á.u tươi vẫn nồng đậm như cũ, vách tường dường như bị hỏng, ánh sáng từ ngoài tường trắng trợn xuyên vào.

Nhưng cậu ta không dám lên tiếng lung tung, vẫn đàng hoàng nằm trên mặt đất, hai tay nắm lấy tấm khăn cưới thêu đầy kim tuyến kia.

Dù sao còn sống cũng là một tin tức tốt.

Khương Nặc nhìn cậu ta một chút, rất nhanh, cửa truyền đến tiếng động, cửa đã bị đạp ra.

Một người đàn ông đứng ở cửa ra vào, cúi đầu nhìn đống t.h.i t.h.ể trước mặt, từ quần áo của gã ta, vẫn như cũ chỉ là tay chân.

Vốn dĩ Khương Nặc hi vọng người tiến đến xem xét chính là Diệp Thành Văn, trong mắt bọn họ, chắc chắn cho là cô đã chết, lúc này là lúc không bố trí phòng vệ nhất, có thể một đòn là thành công.

Nhưng cho dù có là như thế.

Sau khi cửa mở ra, mượn ánh sáng bốn phía bên ngoài chiếu tới, người đàn ông nhìn thấy trong phòng có một người mặc đồ cưới đang nằm.

Đồ cưới màu đỏ gần như đẹp đến thê lương, tạo ra hiệu ứng quỷ dị cùng với mặt đất đầy m.á.u thịt và bên trong bị huỷ diệt.

Gã ta nhíu mày, nhất thời có cảm giác không đúng.

Người trên đất mặc dù không nhúc nhích, nhưng trên người rõ ràng không chảy máu, dường như vẫn còn sống.

Không có khả năng! Hoả lực mạnh như vậy, căn phòng cũng đã bị b.ắ.n thành như này, không có bất cứ nơi nào có thể tránh thoát được s.ú.n.g máy đạn dược dày đặc, đây nhất định là có ma!

Người đàn ông hai mắt trừng lớn, vô ý thức giơ s.ú.n.g lên, nhắm ngay người mặc đồ cưới trên mặt đất, nhanh chóng bóp cò.

“Pằng” một tiếng, tiếng s.ú.n.g vang lên.

Viên đạn b.ắ.n ra, lại phút chốc không thấy đâu, cũng không có bất kỳ cảm giác b.ắ.n trúng vào thể xác, giống như biến mất trong hư không.

Cảnh tượng này quá mức quỷ dị, người đàn ông mờ mịt trừng mắt nhìn.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, tiếng s.ú.n.g vang lên lần nữa.

Nhân lúc lực chú ý của gã ta bị Tiểu Hoàng hấp dẫn, Khương Nặc từ một nơi bí mật gần đó nhắm ngay vào mắt gã ta.

Khi cô cảm thấy mục tiêu không ngừng phóng đại, nắm lấy cảm giác trong chớp nhoáng này, quả quyết nổ súng.

Viên đạn chuẩn xác xuyên qua hốc mắt của người đàn ông, xuyên qua đại não, b.ắ.n vỡ xương sọ, ở phía sau não nổ ra m.á.u b.ắ.n tung toé.

Cơ bắp toàn thân gã ta đều đã được cường hóa, ngay cả phần cổ cũng bị quần áo màu đen bao lấy, cho dù toàn thân trúng đạn cũng chưa chắc sẽ chết, vị trí yếu ớt chỉ có mắt và lỗ tai.

Khương Nặc một đòn đã thành công, sợ gã ta không chết, lại tiến lên trước, một d.a.o đ.â.m xuyên cổ họng, mặc kệ m.á.u tươi dâng trào, ướt đẫm quần áo.

Người đàn ông đến c.h.ế.t cũng không thể nói ra một chữ.

Khương Nặc thu s.ú.n.g lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa, khóe môi hiện lên một đường cong lãnh khốc.

Còn ba người.

Cái nhà này đã không còn cách nào ẩn thân, vậy thì cũng không cần lại che giấu nữa.

Loading...