Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 414

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:36:28
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vô số đèn lồng toả ra ánh sáng màu đỏ, trong bóng đêm khiến toàn bộ căn phòng sáng rực lại đẹp thê lương.

Loại cảm giác không thoải mái trong lòng kia của Diệp Huy Dương lại mãnh liệt, trong chớp nhoáng này, thậm chí ông ta có chút hối hận, không nên chỉ mang theo mấy người này tới, sớm biết phiền toái như vậy, thì nên dẫn theo tất cả tay chân và gia nô, và một số vũ khí hạng nặng.

Không phải ông ta sợ, ông ta chỉ ghét tất cả những việc không chắc chắn.

Loại cảm giác giống như vận mệnh này, là thứ ông ta nhất định phải đi xé rách.

Diệp Huy Dương vô ý thức nắm chặt tay.

“Đều đã c.h.ế.t hẳn rồi, còn có gì mà nhìn, t.h.i t.h.ể cũng b.ắ.n nát đi.” Diệp Thành Văn xem thường.

Ngay cả khi nghe thấy tiếng s.ú.n.g truyền đến lần hai trong phòng, anh ta cũng cảm thấy chắc là tên kia đang trút giận với thi thể.

“A, tính nết cũng rất lớn nhỉ.” Diệp Thành Văn nói.

Trong lòng Diệp Huy Dương lại đột nhiên trầm xuống, ông ta mặt không biểu tình đứng lên khỏi ghế mềm, lại híp mắt lại, nhìn chằm chằm căn phòng kia.

Đột nhiên, một cái bóng nhanh chóng bay ra từ bên cạnh cửa sổ!

Tốc độ kia quá nhanh, toàn thân áo đen, chỉ trong nháy mắt đã lăn đến phía sau căn phòng, đi vào điểm mù của tầm mắt.

Không chỉ nhanh mà còn vô cùng nhẹ.

Đây tuyệt đối là một loại bộ pháp đặc biệt, cố gắng hết sức thu lại tiếng động khi chạm đất, nhẹ nhàng giống như một cơn gió.

Lồng n.g.ự.c Diệp Huy Dương đập thình thịch, đây chính là thứ mà ông ta muốn.

Những năm gần đây, từng đời của Diệp gia đều tổng hợp lại tất cả phong cách kỹ xảo võ học ở trên trái đất, rèn luyện ra phương pháp thích hợp với bản thân, sáng tạo ra sát chiêu độc nhất.

Nhưng cuối cùng vẫn là quá lạc hậu, rất nhiều võ học được sáng tạo ra chỉ là vì để người bình thường bồi dưỡng thân thể, không theo kịp sức mạnh của ông ta.

Thứ mà ông ta vẫn luôn khát vọng, chính là những thứ ở trong truyền thuyết kia.

Ông ta có suối lạnh, có sức mạnh không thuộc về thế gian này, vì sao không thể nhận được kỹ năng và hệ thống tương xứng với ông ta?

Diệp Huy Dương gần như không có suy tính đã đuổi theo.

Sức mạnh của ông ta lớn, dưới chân phát lực, thân thể hơi uốn lượn, giống như đạn b.ắ.n chạy vội về phía cái bóng kia biến mất, tốc độ cực nhanh.

Cái bóng kia chuồn quá nhanh, chỉ có ông ta nhìn thấy, Diệp Thành Văn cũng không hiểu vì sao ông ta đột nhiên bay đi.

Nhưng Diệp Thành Văn cũng không ngốc, nhìn tình huống này, chắc là Diệp Huy Dương phát hiện ra gì đó.

Anh ta do dự hai giây, ra lệnh với tên tay chân còn lại: “Đuổi theo Diệp tiên sinh!”

Mà chính anh ta, muốn đến kiểm tra tình hình trong phòng, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như ba người bọn họ đều rời đi, thì sẽ để lại cơ hội có thể lợi dụng.

Diệp Thành Văn vẫn tin rằng cô gái kia đã c.h.ế.t hẳn, có lẽ là có thứ khác dẫn tới sự chú ý của Diệp Huy Dương, nhưng nói như thế nào, lúc này vẫn phải để lại một người.

Để tên tay chân đuổi theo, cũng không phải anh ta lo lắng đến sự an toàn của Diệp Huy Dương, mà chính là sợ Diệp Huy Dương có chuyện gì muốn dặn dò lại không có ai ở bên, đến lúc đó lại tìm anh ta trút giận.

Anh ta thấy, Diệp Huy Dương không thể nào xảy ra chuyện gì được, ông ta tuyệt đối có bản lĩnh tự vệ.

Sau khi tên tay chân rời đi theo Diệp Huy Dương, Diệp Thành Văn lấy đèn pin ra đi vào trong phòng.

Cửa và tường đều đã nát bét, ánh đèn màu đỏ xuyên qua những lỗ thủng chiếu trên mặt đất.

Trong phòng ngổn ngang lộn xộn đều là thi thể, mùi m.á.u tanh nồng đậm phả vào mặt.

Diệp Thành Văn g.i.ế.c người không ít, cũng thường thấy thi thể, anh ta đã không còn cảm giác gì đối với tướng c.h.ế.t của con người, dù cho những người này là thủ hạ của anh ta.

Nhưng cho dù là trước hay sau tận thế, Diệp gia đều chưa bao giờ bị thua thiệt lớn như vậy, nhiều ít vẫn khiến anh ta cảm thấy tức giận, trên mặt tối đen.

Diệp Thành Văn mắng một tiếng xúi quẩy.

“Mẹ kiếp, Lý Tam! Cút ra đây cho tao!” Anh ta vừa mới đi vào đã kiểm tra tên tay chân: “Người đâu?”

Không có ai đáp lại.

Anh ta đột nhiên sầm mặt lại, đá văng t.h.i t.h.ể bên chân bước nhanh vào trong phòng.

Cô gái kia c.h.ế.t rồi, nhưng trên người cô ta vác một cái túi, bên trong chắc chắn có đồ tốt, Lý Tam sẽ không phải nhân cơ hội lén giấu đi, cho nên mới không đáp lại chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-414.html.]

Dám giở trò dưới mắt anh ta, là muốn c.h.ế.t à?

Diệp Thành Văn đi vài bước, anh ta có thể cảm giác được dưới chân đang dẫm lên cát mịn, nhưng chuyện này rất không hợp với lẽ thường, trong phòng này lấy đâu ra cát?

Rất nhanh, Diệp Thành Văn cũng nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Lý Tam.

Lý Tam c.h.ế.t rồi!

Mắt là một lỗ máu, sau gáy đã nổ tung toàn bộ, gân cổ đều đã bị cắt đứt, tướng c.h.ế.t vô cùng tàn nhẫn.

Diệp Thành Văn lập tức bình tĩnh lại.

Anh ta nhanh chóng rút con d.a.o dăm ở sau chân ra, đồng thời tắt đèn pin, lùi ra đến cửa, cẩn thận quan sát động tĩnh trong phòng.

Suy nghĩ của anh ta có hơi lộn xộn, cảm xúc chập trùng bất định.

Không có khả năng có người còn sống sót dưới hoả lực như vậy, một căn phòng nhỏ như thế, mấy bức tường cũng đã nát vụn, có thể trốn đi đâu?

Trừ phi cô không phải người, là quỷ.

Đám Lý Tam c.h.ế.t một cách bi thảm, cũng gần như là bị lệ quỷ lấy mạng.

Căn phòng không lớn, Diệp Thành Văn dò xét một lượt, rất nhanh đã nhìn thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ tươi đang nằm ở góc nhà.

Trên mặt cô bị khăn cưới che khuất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Nhưng thân thể mơ hồ run rẩy vẫn tiết lộ là cô còn sống, hơn nữa còn đang lo lắng.

Lúc này Diệp Thành Văn đã quên mất tên tóc vàng gầy yếu kia, lúc thằng nhóc đó ở dưới tay anh ta, mỗi ngày bị anh ta đánh tới đánh lui sẽ chỉ cầu xin tha thứ, có bao nhiêu cân lượng anh ta quá rõ ràng, lúc đợt s.ú.n.g máy đầu tiên quét bắn, cậu ta đã bị hù chết, không có khả năng còn sống.

Diệp Thành Văn híp mắt lại, nếu nói có người còn sống một cách không tưởng tượng nổi, chỉ có cô gái kia, có lẽ Diệp tiên sinh đã đoán đúng, cô thật sự có thủ đoạn nào đó để giữ mạng.

Nhưng chắc chắn cô đã bị thương, nếu không chỉ với một mình cô xử lý nhiều người như vậy, can đảm là có, không phải là hiện tại đang lo lắng đến run rẩy à.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Thành Văn lộ ra sự hung ác.

Cô gái này đã sống sót, vậy thì giữ lại mạng của cô, trói lại cho Diệp tiên sinh xử lý.

Nhưng nghĩ tới dáng c.h.ế.t tàn khốc của đám Lý Tam, anh ta vẫn không buông lỏng cảnh giác, cầm d.a.o chậm rãi đi qua.

Dưới khoảng cách này, anh ta nghe thấy tiếng hít thở của cô gái càng trở nên dồn dập.

Nhất định là cô bị thương không nhẹ, không cách nào đứng thẳng.

Diệp Thành Văn cười lạnh một tiếng, ngồi xổm người xuống, một phát nắm được cổ cô gái, đè cô xuống đất, đồng thời dùng mũi d.a.o đẩy khăn cưới ra.

TBC

Một giây sau, Diệp Thành Văn trừng lớn hai mắt, ngơ ngác một chút.

...

Nhịp tim của Tiểu Hoàng đập nhanh đến mức có chút hít thở không thông.

Lúc Diệp Thành Văn gọi Lý Tam ở cửa, cậu ta đã nhận ra người tới là ai, trước đó mỗi ngày cậu ta đều bị Diệp Thành Văn coi như một quả bóng da đá chơi, đến bây giờ xương sườn thỉnh thoảng vẫn đau.

Tính cách của Diệp Thành Văn tàn bạo, cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhìn người bình thường giống như nhìn heo nhìn chó, sự sợ hãi trong lòng Tiểu Hoàng đã khắc sâu vào trong tận xương tuỷ.

Nhưng cậu ta vẫn nhớ kỹ lời mà Khương Nặc đã nói.

Mặc dù toàn thân phát run, nhưng vẫn nắm chặt thứ đồ trong tay.

Cậu ta không nhận ra đây là sứa độc, chỉ biết là một vật dính như keo, ở gai trên cùng có kịch độc, nhưng phải cẩn thận không để đ.â.m vào chính mình, nếu không sẽ c.h.ế.t rất nhanh.

Khương Nặc cho cậu ta hai cái, cậu ta cầm chặt lấy hai thứ đó.

Cổ bị Diệp Thành Văn nắm chặt, đại não Tiểu Hoàng nhất thời căng ra, cảm giác mạch m.á.u bị đè ép khiến cậu ta ngạt thở, nhưng cậu ta biết sống hay c.h.ế.t chỉ trong một suy nghĩ, cứ thế cắn chặt răng không phát ra tiếng nào.

Cũng may Diệp Thành Văn cũng không có ý muốn g.i.ế.c cậu ta, mà chỉ xốc chiếc khăn cưới trên mặt cậu ta ra.

Trong chớp nhoáng này, trong căn phòng u ám, cậu ta nhìn thấy hai mắt Diệp Thành Văn trừng lớn, cũng nhìn thấy ánh sáng đỏ xuyên qua những lỗ thủng chiếu lên khuôn mặt dữ tợn của Diệp Thành Văn, tất cả những chuyện này đều rất chậm, nhưng lại cũng rất nhanh như đèn kéo quân.

Cậu ta nắm lấy cơ hội này, theo như Khương Nặc nói, nắm lấy thứ trong tay đ.â.m gai độc về mắt của Diệp Thành Văn.

Diệp Thành Văn phản ứng rất nhanh.

Anh ta buông cánh tay đang bóp trên cổ Tiểu Hoàng ra, nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng trong thời gian cực ngắn này, sứa độc trong tay Tiểu Hoàng vẫn đ.â.m rách mắt và mí mắt anh ta.

Anh ta đá Tiểu Hoàng một cái bay vào góc tường nặng nề rơi xuống.

Loading...