Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:11
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc lấy d.a.o găm ra cắt đứt cổ họng anh ta.
Lưỡi d.a.o xoay tròn rồi lại rút ra, cắm vào sau gáy rồi lại xoay một cái, người đã c.h.ế.t hẳn.
Sau đó, cô không dừng lại lâu, nhẹ nhàng lui về trong bóng tối, đi đường vòng trở lại rừng khô, nhưng khi cô vừa mới đến gần, một bóng người lao tới, nắm đ.ấ.m nặng nề hướng thẳng về phía cô.
Uy lực của nắm đ.ấ.m kia thật đáng sợ, mạnh hơn Vũ Nô lúc đó không chỉ 5 lần.
Một khi bị đánh trúng, không c.h.ế.t cũng tàn phế.
Khương Nặc không chút do dự, ý nghĩ vừa lóe lên, người đã tiến vào không gian, biến mất ngay tại chỗ trước mặt Diệp Huy Dương.
Sắc mặt Diệp Huy Dương cực kỳ khó coi.
Ông ta không thể không thừa nhận rằng có vẻ như mình đã phạm vào một sai lầm vô cùng trí mạng.
Sau khi nhà họ Diệp có được hàn tuyền và linh khí, hơn 200 năm qua vẫn luôn tìm kiếm tất cả lực lượng siêu nhiên trên thế gian này, thế mà cũng không thu được bao nhiêu cả.
Cũng không phải là không tồn tại, chỉ là không có một cái nào có thể vượt qua năng lượng cùng khả năng tích lũy của nhà họ Diệp.
Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, truyền thuyết không phải hiện thực, ở thế giới này cũng không tồn tại thứ cao cấp mà huyền diệu, đó là điều mà ông ta vẫn luôn tin tưởng.
Nhưng người phụ nữ này, lại có thể biến mất trong hư không.
Đây chính là lý do vì sao cô có thể tránh thoát vô số viên đạn b.ắ.n phá, cô ngoại trừ có bộ pháp cùng kỹ năng cao cấp hơn, đồng thời cũng có sức mạnh thần bí!
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Diệp Huy Dương quyết đoán lui về phía sau, quay người rời đi.
Hơn nữa, ông ta không đi về hướng nhà họ Văn mà đi ngược lại, đi sâu vào núi rừng, một mình trốn thoát rồi lại tìm đường trở lại nhà họ Diệp.
Chỉ khi nào trở lại nhà họ Diệp thì ông ta mới cảm thấy đủ an toàn.
Ông ta có vô số tay chân và người hầu, vô số Lực Đan và sinh vật biến dị, còn có vũ khí hạng nặng chồng chất như núi.
Thậm chí ông ta còn có ba đầu đạn hạt nhân.
Mặc kệ người phụ nữ họ Vu này có bao nhiêu thủ đoạn, muốn làm tổn thương ông ta đều là vọng tưởng, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, c.h.ế.t sạch với nhau!
Trong lòng Diệp Huy Dương tức giận, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng.
...
Khương Nặc đếm từng giây, trốn trong không gian khoảng một phút.
Một phút sau, cô rời khỏi không gian, s.ú.n.g trong tay đã lên đạn, nhắm ngay phía trước b.ắ.n một phát, đồng thời cúi người trượt đi, trốn ở sau lưng một gốc cây khô.
Làm xong một loạt động tác này, cô mới phát hiện nơi này không có ai, Diệp Huy Dương cũng không thấy đâu nữa.
Trong rừng khô đã không còn nghe thấy tiếng của ông ta.
Thời gian mới trôi qua một phút, theo lý thuyết ông ta sẽ không đi được quá xa, nhưng Khương Nặc chăm chú lắng nghe nhưng không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Cô khẽ nhíu mày, nhìn xuống dưới chân.
Bóng người không thấy, nhưng trên mặt đất nhất định sẽ lưu lại dấu vết.
Trên núi gần đây tuyết đã tan, trên mặt đất còn rất ẩm ướt, bóng tối hoàn toàn che giấu dấu chân nhưng không thể gạt được ánh mắt của cô.
Dấu chân trong rừng khô lộn xộn nhưng có một dấu chân rất rõ ràng là đi ra ngoài, đi về hướng núi sâu theo hướng ngược lại nhà họ Văn.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lùng, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo dấu vết.
Cô đã hiểu được Diệp Huy Dương đang suy nghĩ gì, ông ta muốn trốn về nhà họ Diệp.
Sau khi nhìn thấy cô biến mất tại chỗ, chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ mà ông ta đã chạy xa như vậy, cũng khá quả quyết và quyết đoán.
Từ nhỏ đã cao hơn người khác một bậc khiến ông đánh mất khả năng đồng cảm với người bình thường, trở nên ngạo mạn mà tàn nhẫn, nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm lại có thể nhanh chóng làm ra phản ứng, cũng không vì mặt mũi mà cắn chặt không nhả.
Quyết sách này nằm ngoài dự liệu của Khương Nặc, cũng làm rối loạn kế hoạch của cô.
Người như vậy, khó trách có thể được chọn làm gia chủ.
Nhưng càng như thế, Khương Nặc càng muốn g.i.ế.c ông ta.
Con người Diệp Huy Dương này, lòng dạ hiểm độc, tàn nhẫn lại mang thù, hôm nay nếu thả cho ông ta đi thì chắc chắn sau này sẽ trả thù cô một cách điên cuồng. Nếu cho ông ta cơ hội trở lại nhà họ Diệp, về sau sợ là phiền phức không ngừng.
Hôm nay nhất định ông ta phải c.h.ế.t ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, trong mắt cô càng thêm lạnh lùng, trong lòng tràn đầy sát ý.
Tốc độ của Diệp Huy Dương nhanh hơn cô, đường núi hiểm trở lại không tiện sử dụng phương tiện giao thông, nếu cứ tiếp tục đuổi theo như vậy thì rất có thể sẽ bị mất dấu.
Khương Nặc dứt khoát dừng bước, lấy bản đồ ra.
Vùng núi gần Hải Thành, vị trí của nhà họ Văn, từ rất sớm trước kia Khương Nặc đã xem kỹ trên bản đồ nên cô còn chút ấn tượng đại khái, hiện tại chỉ cần phóng to bản đồ, phân tích địa hình một chút là được.
Muốn ra khỏi vùng núi này, có hai con đường.
Nhưng trong đó có một con đường cần phải leo qua vách đá, là con đường tương đối kín đáo, con đường còn lại dễ đi hơn rất nhiều, Khương Nặc đặt cược rằng ông ta sẽ đi theo con đường kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-417.html.]
Cất điện thoại di động đi, Khương Nặc nhớ lại chi tiết địa hình, quyết định đi xuyên qua vách đá trước để chặn g.i.ế.c Diệp Huy Dương.
Nếu như lần này thua cược, cô còn có cơ hội thứ hai.
Sau khi ra khỏi rừng, đi về phía trước là huyện Tịnh bên bờ biển, Diệp Huy Dương không thể đi về phía bờ biển, ông ta nhất định sẽ quay đầu lại, cô có thể lái xe đến đường quốc lộ Hải Nguyên, đó là lối duy nhất quay lại Hải Thành.
Sau khi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Khương Nặc không do dự nữa, nhanh chóng leo lên vách đá.
Dưới chân cô không ngừng nghỉ, chạy xuyên núi tầm 10 phút, đi đường vòng đến một chỗ vách đá dựng đứng.
Cúi người xuống, cô từ phía trên lặng lẽ nhìn xuống.
Thực ra phía dưới không có con đường rõ ràng, nhưng ở khu vực này toàn là những tảng đá cao chót vót rất khó di chuyển, trong bóng tối nếu hơi không cẩn thận sẽ bị trượt xuống. Chỉ có nơi đây mới có một mảnh cỏ khô dài, thích hợp để đi qua.
Khương Nặc rất bình tĩnh, cô đã cân nhắc mọi yếu tố và đưa ra phán đoán trước mắt, vậy nhất định phải tin tưởng quyết sách của mình.
Quả nhiên, ước chừng 15 phút sau, cô nghe thấy tiếng bước chân từ xa.
Cô lập tức nín thở, nhìn chằm chằm con đường phía dưới trong bóng tối.
TBC
Sau đó, Diệp Huy Dương xuất hiện.
Đến nơi này, ông ta không còn chạy như bay nữa mà cẩn thận vừa đi vừa nhìn.
Đường núi khó đi, xung quanh lại tối đen, trên người ông ta ngoại trừ một ít công cụ bảo mệnh ra thì chưa bao giờ mang theo đèn pin các loại, đương nhiên mỗi bước đi phải cẩn thận.
Đi tới bên cạnh vách đá, ông ta lại phát bệnh đa nghi, chần chờ nhìn về phía đỉnh núi.
Khương Nặc không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn ngừng thở như cũ, trong bóng tối, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng không một tiếng động.
Diệp Huy Dương đi về phía trước, từ từ đến phía dưới Khương Nặc.
Rầm ——!
Tiếng nổ mạnh đột ngột vang lên trên mặt đất.
Vô số tảng đá từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm về phía Diệp Huy Dương.
Diệp Huy Dương nhanh chóng né tránh, nhưng số lượng tảng đá thực sự quá nhiều, chẳng mấy chốc, ông ta đã bị đập trúng bả vai.
Sau khi ngã xuống, chân cũng bị thương.
“Con khốn!”
Ông ta giống như đã sớm đoán trước, năm ngón tay giống như móc câu nắm chặt tảng đá, nhanh chóng bò lên trên vách núi: “Tao biết ngay mày sẽ trốn ở phía trên mà!”
Nói xong, ông ta đã lên tới đỉnh, đá thẳng về phía Khương Nặc.
Đế giày Vũ Nô có một lưỡi đao cực kỳ sắc bén, mà động tác của Diệp Huy Dương cũng tương tự như ông ta. Khương Nặc đã sớm đề phòng, lập tức né tránh.
Một cước này của Diệp Huy Dương đá thẳng vào tảng đá, lưỡi d.a.o sắc bén ở đế giày cắt vụn tảng đá ra, đá vụn bay tứ tung, ông ta lại lần nữa xông tới, trong chớp mắt lại tung thêm một đòn trí mạng.
Khương Nặc thường xuyên luyện đao với Vân Diệu, đối mặt với tốc độ này cũng không hoảng hốt, cô không chút do dự tiếp tục thả tảng đá lớn ra nện lên người Diệp Huy Dương.
Không nổ s.ú.n.g là bởi vì cô tin rằng Diệp Huy Dương chắc chắn đang mặc áo chống đạn.
Dưới tiền đề đã bị áp sát, nạp đạn lại giơ s.ú.n.g nhắm chuẩn, một bộ động tác này có quá nhiều sơ hở.
Hơn nữa, cô đuổi tới nơi này chính là vì bắt sống ông ta.
Diệp Huy Dương còn sống, thứ có thể phun ra nhiều hơn khi ông ta c.h.ế.t rất nhiều.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lẽo, không để ý đến sự điên cuồng của Diệp Huy Dương.
Cô không ngừng ném đá ra, nén không gian mà Diệp Huy Dương có thể đứng lại, cản trở động tác của ông ta, lại làm tiêu hao thể lực của ông ta, mãi đến khi ông ta cùng đường mới thôi.
Ánh mắt Diệp Huy Dương dần dần trở nên điên cuồng.
Sức mạnh thần bí mà ông ta khao khát đang ở gần ngay trước mắt, chỉ cần bắt được người phụ nữ này, ông ta có thể đạt được càng nhiều thứ, có lẽ, sự bất tử thực sự cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ cần bắt được cô ta...
Ánh mắt Diệp Huy Dương nóng rực đến mức không thể nhận thấy có người thứ ba đang tới gần mình.
Khương Nặc lại nhận ra.
Cô hơi mở to hai mắt, nhìn thấy Vân Diệu từ phía sau Diệp Huy Dương đang đi tới, không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
“Chờ một chút...” Cô còn chưa kịp phát ra tiếng ngăn cản, đao trong tay Vân Diệu đã xuyên thẳng qua trái tim Diệp Huy Dương.
Lưỡi đao xuyên qua ngực, trúng tim, không thể nào sống sót.
Nói thật, trong lòng Khương Nặc cũng rất bối rối.
Vân Diệu rút đao ra, Diệp Huy Dương ngã xuống đất, trợn tròn mắt không dám tin. Ông ta định nói gì đó nhưng chỉ có m.á.u tươi từ miệng phun ra.
Vân Diệu nhìn ông ta, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Nhớ kỹ, hai kiếp của ông đều c.h.ế.t trên tay tôi, nhân quả của ông đều ở chỗ tôi.”
Khương Nặc:...