Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 419

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:15
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Hoàng cũng là thánh diễn xuất, cậu ta lén nhìn Vân Diệu, mũi sụt sịt, giả vờ khóc: “Lão đại, may mà anh tới đây, nếu không thì em sẽ bị chị đưa đi bái đường với Diệp Huy Dương. Nếu mà như vậy thì em cũng không muốn sống nữa.”

Vân Diệu nhìn về phía Khương Nặc, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Anh không để ý tới mấy lời nói nhảm của Tiểu Hoàng, xoay người đi vào gian phòng trong cùng.

Khương Nặc nói với Tiểu Hoàng: “Cậu ở lại đây canh chừng, nếu có người nhà họ Văn tới thì cậu phụ trách nói chuyện, đừng có đi vào tìm tôi, hết thảy ngày mai lại nói.”

“Chị, yên tâm đi.” Tiểu Hoàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cứ giao cho em, em sẽ trông chừng cánh cửa này.”

Cậu ta chớp mắt, trong nụ cười hiện lên một tia dâm đãng.

Khương Nặc mặc kệ cậu ta.

Mỗi gian nhà chính đều có một cánh cửa, từ đại sảnh đến tận cùng bên trong, cách năm cánh cửa.

Những ngôi nhà ở đây đều được xây dựng kiên cố, cách âm vô cùng tốt. Ngay cả Khương Nặc cũng nghe không rõ động tĩnh cụ thể bên Tiểu Hoàng, ngược lại cũng không lo lắng bọn họ nghe lén được cái gì.

Cô và Vân Diệu cùng đi vào trong, mỗi gian phòng đều được lát sàn đỏ, trang trí vui mắt. Sau khi đi qua hai phòng thì đến phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính vốn là phòng ngủ của Văn Viễn Tùng, bây giờ lại bị trang trí thành phòng tân hôn.

Chiếc giường được trải bằng chăn đỏ, ngọn nến màu đỏ đã tàn mất một nửa.

Duy nhất phá hư bầu không khí chính là bộ nội y tình thú giống như quần lót rộng hở đũng quần ném ở đầu giường khiến Khương Nặc buồn cười, thật khó để có thể bình luận về ý vị của Diệp Huy Dương.

Vân Diệu mím môi nhìn cô.

“Đừng nhìn tôi, đây là phòng tân hôn của Diệp Huy Dương và Tiểu Hoàng, không liên quan gì đến tôi hết.” Khương Nặc nói.

Vân Diệu trầm giọng nói: “Ông ta không xứng.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Khương Nặc cũng nhìn ra anh không được vui cho lắm, có lẽ anh đã phản ứng lại là bị cô đẩy ra.

Vấn đề liên quan đến tín nhiệm, vẫn là cần phải nói cho rõ.

Cũng may sau khi rời khỏi phòng ngủ chính, gian phòng phía sau bình thường hơn nhiều, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng làm việc, gian cuối cùng bên cạnh phòng làm việc là phòng trà.

Phòng trà bố trí vô cùng lịch sự tao nhã, dụng cụ pha trà lót đệm cắm hoa đốt hương đầy đủ mọi thứ.

Đi đến nơi này, Khương Nặc cũng có cảm giác dễ chịu.

Khắp nơi đều đỏ rực, thực sự chói mắt.

Khương Nặc ngồi xuống bàn trà, không dùng dụng cụ pha trà ở đây mà dọn dẹp chỗ đó, lấy bộ ấm trà thường dùng của mình từ trong không gian ra.

Một bình trà xanh được pha, rót hai cốc.

Trên người Khương Nặc dính rất nhiều bùn đất nhưng cô không vội đi đổi ngay mà cầm chén trà lên uống một ngụm, nói với Vân Diệu: “Tôi đẩy anh ra là không muốn anh g.i.ế.c ông ta.”

Cô vừa uống trà vừa nói toàn bộ dự định của mình cho Vân Diệu.

Nắm chặt Diệp Huy Dương trong tay là có thể làm được rất nhiều chuyện, mặc dù cũng có chút nguy hiểm.

Vân Diệu và nhà họ Văn có giao dịch, anh có trách nhiệm bảo vệ người nhà họ Văn. Nếu có anh ở đây sẽ khiến Diệp Huy Dương càng có chỗ dựa.

Đương nhiên, ngoại trừ những thứ này, còn có nguyên nhân sâu xa hơn mà Khương Nặc không nói.

Cô muốn mình gặp Diệp Huy Dương một lần.

Nếu Vân Diệu chỉ là một người bạn bình thường thì cô sẽ vui vẻ hợp tác với anh, nhưng anh quá mạnh, áp đảo hệ thống thế giới này của bọn họ. Anh dùng một đao liền g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Huy Dương, Khương Nặc không thể từ đó đạt được kinh nghiệm.

Mỗi người đi đến cuối cùng đều phải dựa vào chính mình, cô cần xây dựng sức mạnh chiến đấu của mình thay vì dựa dẫm vào người khác.

Nghe cô nói xong, Vân Diệu ngẩng đầu nói: “Lần sau cô có thể cho tôi ở lại, tôi sẽ nghe lời cô.”

Vẻ mặt của anh đã không còn cảm giác xa cách như vừa rồi nữa.

Khương Nặc rất bất ngờ phát hiện, người này thật sự rất dễ dỗ.

Sau khi nói xong, Vân Diệu không còn nói về đề tài này nữa, anh ta lấy từ trong ba lô ra một số thứ, nói khẽ: “Cất đi giúp tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-419.html.]

Khương Nặc rất tò mò.

Đây là tất cả vật phẩm mà anh ta mang theo trên người khi rời khỏi Đại Hưng Lĩnh.

Một bộ quần áo, bao gồm áo ngoài và áo trong, kiểu dáng khá đơn giản, cũng không có thêu thùa hay bất cứ thứ gì khác.

Sờ vào loại vải này có cảm giác mát lạnh, vô cùng sạch sẽ.

Nhưng cầm trong tay rất nặng, khó có thể tưởng tượng bộ quần áo phiêu dật như vậy mà thực tế lại nặng đến thế, còn khoa trương hơn cả áo chống đạn của Diệp Huy Dương.

Khương Nặc bỗng nhiên hiểu được lời Vân Diệu nói, sau khi đi vào thế giới này, cảm giác thân thể bị trói buộc, hết thảy đều rất nặng nề là cái dạng gì.

Mẹ kiếp đến một bộ quần áo cũng nặng thành như vậy.

Dùng tư duy khoa học để lý giải, thế giới khác nhau, vật chất có mật độ khác nhau.

Các sản phẩm của thế giới cấp cao hơn thì chắc chắn chất lượng sẽ tốt hơn.

Cũng giống như kéo một người trong hiện thực vào trong một không gian hai chiều, trọng lượng của một người so với trọng lượng của một tờ giấy sẽ là kết quả gì?

Trong đầu Khương Nặc tự hiểu tự giải thích, chẳng mấy chốc đã chấp nhận trọng lượng của bộ quần áo này.

Ngoại trừ quần áo, trên người anh còn có hai chiếc nhẫn nho nhỏ, vẫn luôn đeo trên tay nhưng mãi vẫn không cách nào mở ra được nên dứt khoát tháo ra.

Còn có một sợi dây chuyền ngọc.

Chất ngọc vô cùng tinh khiết, lại vô cùng nặng, Vân Diệu không để trong ba lô vì sợ ba lô không đựng nổi.

Khương Nặc bỏ toàn bộ mấy thứ này vào trong căn nhà nhỏ trong không gian.

“Tôi sẽ giữ nó cho anh, chờ đến Đại Hưng Lĩnh, phòng của anh xây xong, tôi sẽ trả lại cho anh.”

Vân Diệu gật đầu.

Uống trà xong, Khương Nặc lại bày lò nướng ra.

Vân Diệu bây giờ đã rất thuần thục với việc nướng đồ ăn. Khương Nặc vừa lấy ra ngoài, anh liền giúp cô nướng.

TBC

Nước sốt thịt nướng, nước sốt tỏi đều do Vu Nhược Hoa làm sẵn theo công thức đặc biệt của mình, khi nướng trên lửa than bốc lên mùi thơm lừng.

Khương Nặc ăn tôm nướng, trong lòng cũng nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Nếu Vân Diệu không đến, cô cũng có thể bắt được Diệp Huy Dương nhưng cần tốn rất nhiều thời gian.

Nếu Diệp Huy Dương không địch lại, với tính cách và sự quyết đoán của ông ta thì chắc hẳn ông ta sẽ lựa chọn chạy trốn, như vậy còn có thể có một đoạn đường truy đuổi ông ta.

Thật ra Khương Nặc cũng do dự có nên trực tiếp thu ông ta vào không gian hay không.

Tất cả các sinh vật sống khi tiến vào không gian đều sẽ chết, cho dù là sinh vật biến dị mạnh mẽ của đại dương cũng giống vậy.

Nhưng trên thực tế, cô không thể mang người sống vào.

Lúc đầu, cô còn tưởng rằng sở thích sạch sẽ của mình đang kháng cự chuyện này.

Nhưng từ sau khi thành lập mối liên hệ với cây đại thụ trong không gian, cô cũng hiểu biết về không gian nhiều hơn.

Không có ai nói cho cô những chuyện này, chỉ là những chuyện này xuất hiện trong đầu cô rất tự nhiên.

Ví dụ như, cô không vào được không gian là bởi vì không gian là một tồn tại cao cấp hơn mà thân thể của cô không thể thừa nhận, cho nên quy tắc không gian đang bảo vệ cô.

Lại ví dụ như, không gian sẽ nuốt một vài thứ để thăng cấp, nhưng thứ nó nuốt phải chỉ là linh nguyên hoặc là những thứ bị dính linh nguyên.

Thực vật biến dị, động vật biến dị cũng có linh khí, mặc dù cũng có nguồn gốc từ linh nguyên nhưng chúng đã trở thành cá thể mới, không gian sẽ không đếm xỉa.

Thứ mà không gian cần vẫn chỉ là linh nguyên.

Hơn nữa, người sống không thể đưa vào trong không gian, người sống có linh khí lại càng không được.

Bởi vì như vậy sẽ khiến cho không gian bị ô nhiễm bởi hơi thở của người khác, ảnh hưởng tới mối liên hệ giữa cô và cây đại thụ trong không gian.

Chỉ đến khi cô đủ trưởng thành và có thể tự do ra vào không gian, con đường tắt g.i.ế.c người chiếm không gian sẽ không có tác dụng.

Loading...