Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 420
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:17
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Hoàng ngồi trong đại sảnh, nhìn cách bố trí vừa khí phái lại vừa vui mừng này, tâm tình rất phức tạp.
Khương Nặc bảo cậu ta ở lại chỗ này, đương nhiên cậu ta phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trong hỉ đường có đủ nến đỏ nhưng cậu ta cảm thấy lãng phí, liền thổi tắt một ít, chỉ còn lại một cặp nến để chiếu sáng.
Đồ ăn thức uống không thiếu, có nước trà, đậu phộng, đậu đỏ, còn có bánh hỉ kẹo hỉ, tùy cậu ta thích gì tự lấy ăn.
Nhưng mà...
Ngủ ở nơi này thật sự quá tuyệt mà!
Khương Nặc dặn Văn Viễn Tùng đừng đến quấy rầy, hết thảy cứ đợi ngày mai nói tiếp, bởi vậy người nhà họ Văn thật sự không đến nữa.
Nhưng không phải nên đưa chút quần áo tới cho cậu ta sao?
Lúc này cậu ta còn mặc một bộ áo cưới, trên quần áo cũng dính đầy máu, không biết bao nhiêu m.á.u đã phun lên đây.
Thôi được rồi.
Tiểu Hoàng yên lặng cởi bỏ bộ nội y đáng c.h.ế.t kia, ném ra khỏi cửa sổ.
Nhưng không có bộ quần áo khác để mặc nên cậu ta vẫn chỉ có thể mặc bộ áo cưới, tìm hai cái ghế dựa mềm mại miễn cưỡng ghép lại thành giường, nằm lên đó nghỉ ngơi.
Chị, lão đại, hai người hưởng thụ phòng tân hôn, hai người không muốn bị quấy rầy.
Được rồi, không cần phải để ý tới sự sống c.h.ế.t của em...
...
Khương Nặc ở trong ngôi nhà trên cây trong không gian ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi tỉnh lại, cô ngồi ở bên ngoài nhà gỗ, ý thức bay tới những nơi khác, đi xem rừng trúc, nhổ hai cây măng. Lại đi xem dược thảo biến dị, cỏ cây đã trồng trong mảnh ruộng nhỏ.
Cho dù đã đổ một lượng lớn nước suối vào nhưng tỉ lệ sống sót vẫn không tới một nửa.
Nhưng chỉ cần vẫn có cây còn sống sót thì chẳng mấy chốc sẽ trở nên cành lá xum xuê, thỏa thích sinh trưởng, lớn hơn gấp đôi, hoàn thành quá trình chuyển hóa từ biến dị này sang loại biến dị khác, linh khí càng thêm tràn trề.
Lúc này, Khương Nặc sẽ đưa chúng ra khỏi mảnh ruộng nhỏ, cấy ghép đến bên cạnh rừng trúc.
Từng chút từng chút, trong không gian sẽ có thêm rất nhiều sự sống.
Lá non có thể phơi khô ngâm nước uống, cũng có thể hái xuống cho động vật ăn. Cỏ nuôi gia súc mọc thành một mảng lớn, có thể nuôi được không ít dê, cừu. Cây dược liệu thì ngược lại, lớn lên rất chậm, trước mắt xem ra còn không dùng tới.
Nhưng những biến hóa này cũng rất khả quan.
Khương Nặc thu dọn đồ vật trong không gian lại một lần rồi rời khỏi nhà trên cây, trở lại bên ngoài.
Vân Diệu đang ngồi nghỉ ngơi, thấy cô ngáp một cái bước ra, anh cũng đứng dậy.
Khương Nặc cảm thấy cái bàn trà này của Văn Viễn Tùng thật sự không tệ, dài gần 5 mét, chất liệu gỗ đơn giản nhưng lại có hoa văn màu vàng nhạt, chủ yếu là rộng rãi, thoải mái hơn cái bàn nhỏ mà bình thường cô hay dùng.
Thật ra cô đã thu thập rất nhiều bàn ở chợ vật liệu xây dựng và đồ nội thất, không phải là cô không có bàn lớn nhưng không bỏ vừa trong không gian phòng container. Chờ khi nào có doanh địa mới, cô cũng có thể làm một phòng trà như thế này.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi Vân Diệu.
Vân Diệu không nói gì, giơ cổ tay lên trước mặt cô, cô nhìn một chút, phát hiện mình đã ngủ khá lâu.
Trước khi chìm vào giấc ngủ cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm, nhưng hôm qua liên tục c.h.é.m giết, lại thu rất nhiều đầu đạn trên không trung nên tinh thần lực bị hao tổn rất nhiều.
Cùng ăn một bữa cơm với Vân Diệu xong, lúc này mới đi ra ngoài hỉ đường.
“Chị, lão đại, cuối cùng hai người cũng ra rồi.” Thánh diễn xuất Tiểu Hoàng đi tới, vẻ mặt lo lắng: “Đã gần một ngày rồi, ôi chao, thân thể hai người có tốt mấy cũng không thể chịu đựng giày vò lâu như vậy đâu.”
Khương Nặc nhất thời không hiểu ý tứ của cậu ta: “Cậu chờ mệt rồi à.”
Tiểu Hoàng có chút ngượng ngùng: “Không mệt, hai người không mệt thì em nào dám mệt chứ.”
Khương Nặc lười để ý đến cậu ta: “Văn Viễn Tùng đã tới chưa?”
“Tới rồi, bây giờ còn đang chờ ở bên ngoài, có muốn cho ông ta vào không.”
Khương Nặc gật đầu.
Tiểu Hoàng vội vàng mở cửa cho Văn Viễn Tùng ở bên ngoài đi vào.
Văn Viễn Tùng cũng không phải tới một mình mà còn dẫn theo hai người chủ sự nhà họ Văn, có đứa con thứ ba của ông ta, cũng có đứa em trai út của ông ta nữa.
Nhưng ông ta hiểu quy định, không để bọn họ vào nhà mà là ở lại ngoài cửa, chờ có việc phân phó.
Từ khi Diệp Huy Dương đến, người nhà họ Văn vẫn luôn lo lắng hãi hùng, trong lòng vừa oán giận Văn Viễn Tùng già rồi hồ đồ đi đắc tội nhà họ Diệp, lại vừa trông mong Văn Vịnh Vi quay trở về hầu hạ Diệp Huy Dương, để cho ông ta nguôi giận.
Cuối cùng biết được Diệp Huy Dương đã chết, chẳng những không thở phào mà ngược lại còn càng sợ hãi hơn, sợ bị nhà họ Diệp trả thù.
Giống như đang giẫm trên băng mỏng, thấp thỏm bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-420.html.]
Nhưng chuyện đã đến tình trạng này, chỉ còn lại một con đường có thể đi.
Cách bài trí trong phòng vẫn như cũ, mọi người đều ngồi trên ghế của mình.
Thật ra thì khung cảnh lúc này rất quỷ dị, mấy người Khương Nặc ngồi ở bàn thiên địa trong hỉ đường, Tiểu Hoàng mặc một bộ đồ cưới đứng ở bên cạnh, Văn Viễn Tùng cũng hoàn toàn mất hết lòng dạ, khiêm tốn ngồi ở bên cạnh, bắt đầu báo cáo công việc.
“Trần Chính Vũ chưa c.h.ế.t nhưng mấy ngày nay bị tra tấn rất nhiều nên trên người có thương tích. Chúng tôi đã sắp xếp cho anh ta, hiện tại anh ta đang tĩnh dưỡng trong phòng. Bác sĩ cũng đã kiểm tra cho anh ta rồi, sức khỏe vẫn tốt, sẽ hồi phục nhanh thôi, có lẽ là không có vấn đề gì.”
Sau khi nói xong, ông ta dừng một chút, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại có chút do dự.
Vân Diệu dường như đã nhìn thấu tâm tư của ông ta, nhẹ giọng nói: “Mọi người dọn tới Đại Hưng Lĩnh đi.”
Văn Viễn Tùng khựng lại, lập tức sửng sốt.
“Tới Đại Hưng Lĩnh làm người bình thường đi.” Vân Diệu nhìn ông ta: “Đợi khi nào vết thương của Trần Chính Vũ lành lại thì bảo anh ta dẫn đội đưa mọi người qua đó, tôi sẽ nghĩ cách vận chuyển vật tư của mọi người.”
Văn Viễn Tùng nghe xong, vẻ mặt cực kỳ cay đắng.
Nhiều năm trước, ông ta biết tương lai sẽ tiến vào tận thế, vẫn làm công tác chuẩn bị.
Nơi này là nơi được lựa chọn cẩn thận, mỗi ngôi nhà được xây dựng trong này đều là sau khi sàng lọc nhiều phương án thiết kế mới chọn ra.
Nếu như tất cả thuận lợi, nhà họ Văn có thể ở chỗ này dưỡng sinh, khai chi tán diệp, con cháu sẽ dần dần bước vào con đường tiến hóa. Trước những biến chuyển của thế giới, bọn họ sẽ trở thành một gia tộc còn hùng mạnh hơn cả nhà họ Diệp trước đây.
Nhưng bây giờ tất cả đều tan vỡ.
Ý của thầy rất rõ ràng: Hãy là người bình thường.
Tất cả vật tư đều có thể chở đi, vẫn có thể sống cuộc sống an nhàn, nhưng muốn duy trì đặc quyền và vinh quang của mình là chuyện không có khả năng.
Trong lúc nhất thời ông ta cũng không nói được rốt cuộc có hối hận hay không, là bây giờ tốt hơn, hay là dựa vào Vịnh Vi sinh con cho Diệp Huy Dương thì mới tốt hơn.
Nhưng mà mũi tên đã b.ắ.n ra thì không thể quay đầu lại.
Ông ta chỉ biết là, nội tâm của ông ta căm hận Diệp Huy Dương, lúc này không cần phải sống ở dưới hơi thở của ông ta nữa, rốt cuộc thì ban đêm sẽ không gặp ác mộng.
Sẽ không còn mơ tới những ngày nhục nhã khi ông ta còn bé, mẹ chỉ cố gắng lấy lòng cha con nhà họ Diệp, chính mình lại bị phạt quỳ.
Văn Viễn Tùng thở dài nói: “Được, hết thảy nghe theo sự sắp xếp của thầy.”
Giờ khắc này, ông ta đột nhiên cảm giác được mình đã già rồi.
Không thể ở lại Hải Thành được tin Diệp Huy Dương c.h.ế.t không thể giấu được bao lâu.
Con trai lớn nhất của Diệp Huy Dương năm nay 47 tuổi, nhỏ nhất là 5 tuổi, nhà họ Diệp chẳng mấy chốc sẽ có gia chủ mới.
Nếu bọn họ không nhanh chóng rời đi, kết quả nhất định sẽ rất thảm.
...
Số người còn lại hiện tại của nhà họ Văn không tính Văn Vịnh Vi, Văn Vịnh Thần cũng những người mà hai chị em mang đi thì còn tổng cộng 27 người, cùng với 9 vệ sĩ, 2 bác sĩ, 3 đầu bếp, 7 người giúp việc.
Ngoài ra còn có nhóm người do Trần Chính Vũ dẫn đầu, ngoại trừ Bốn Mắt c.h.ế.t vì trọng thương ra thì những người còn lại vẫn còn sống.
Nhưng nhóm người này chỉ đặt dưới danh nghĩa là cho Vân Diệu, mấy người khác thì không nói, chỉ Tiểu Hoàng và Trần Chính Vũ đều quyết tâm rời bỏ nhà họ Văn, muốn đi theo Vân Diệu.
Vân Diệu bảo Văn Viễn Tùng lấy ra một ít thịt động vật biến dị cho Trần Chính Vũ để giúp anh ta nhanh chóng khôi phục thương thế.
Trần Chính Vũ cũng rất hăng hái, ngày thứ ba liền có thể đi lại bình thường.
Nhóm người do anh ta dẫn đầu, Tiểu Hoàng, Dương thư sinh cộng thêm những vệ sĩ còn lại của nhà họ Văn đưa những người này đi tới Đại Hưng Lĩnh.
Nhà họ Văn có kho vũ khí, không thiếu vũ khí nóng nhưng không thể mang đi hết toàn bộ, Trần Chính Vũ chọn một số làm vũ khí phòng thân.
TBC
Sau đó là một số đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
Trước khi xuất phát, anh ta kiểm tra lần lượt từng người một, mỗi người chỉ cho phép mang theo một cái túi, ngay cả Văn Viễn Tùng cũng không ngoại lệ, không cần phải nể mặt ai.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh ta chính thức đi theo Vân Diệu, có thể thấy rất để bụng.
Từ Hải Thành đến Đại Hưng Lĩnh, tình trạng đường sá quá kém, rất nhiều nơi không thể lái xe, chỉ có thể đi bộ.
Cũng may hiện tại khí hậu tốt, lại không đọng tuyết, tạm thời không có thiên tai gì quá nghiêm trọng nên rất thích hợp cho việc di chuyển đường dài.
Điều duy nhất lo lắng là sinh vật biến dị có thể xuất hiện trên đường.
Trần Chính Vũ đi theo Vân Diệu bắt g.i.ế.c sinh vật biến dị mấy năm nay, biết rõ sự đáng sợ của bọn chúng. Anh ta biết muốn đi một chặng đường dài như vậy đến Đại Hưng Lĩnh là chuyện không hề dễ dàng.
Trước đó, Văn Vịnh Vi và những người khác đi Đại Hưng Lĩnh là mang theo những vật tư trọng yếu, mỗi lần đến một căn cứ liền dùng một số điểm tích lũy lớn để được hộ tống trong một khoảng nhất định, bởi vậy đi đường rất nghênh ngang thoải mái.
Còn bây giờ chuyện đó là không có khả năng.
Nghe nói nhà họ Diệp có căn cứ tư nhân của mình, ở phía chính phủ cũng có rất nhiều tai mắt, đi đường nghênh ngang thoải mái như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Trần Chính Vũ tạm biệt Vân Diệu rồi dẫn đội lên đường.