Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:19
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc bọn họ đi, Khương Nặc đứng trên đỉnh núi nhìn bóng dáng đoàn người càng ngày càng nhỏ dần rồi cuối cùng biến mất ở đầu đường.
So với kiếp trước, vận mệnh của người nhà họ Văn có sự khác biệt rất lớn.
Kiếp trước, Văn Vịnh Vi kết hôn với Diệp Huy Dương, Diệp Huy Dương bởi vì cố chấp muốn tìm cho được Vân Diệu mà dẫn một lượng lớn sinh vật biến dị đến căn cứ cỡ vừa và nhỏ ở khu vực Nam Giang, dùng tính mạng của hơn triệu người bức bách anh hợp tác.
Ông ta khởi đầu, nhưng lại không ngờ sinh vật biến dị lại hình thành thú triều cỡ lớn, hoàn toàn mất kiểm soát, nhấn chìm hết căn cứ này đến căn cứ khác.
Hành vi của ông ta khiến Vân Diệu sinh lòng ghét bỏ thế giới này, g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Huy Dương.
Khi anh g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Huy Dương, Văn Vịnh Vi ở ngay bên cạnh.
Đối mặt với cái c.h.ế.t của chồng mình, Văn Vịnh Vi không những không buồn mà còn vui mừng, bởi vì cô ta đã có con với Diệp Huy Dương, con của cô ta có thể sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo.
Hai gia tộc dây dưa một thời gian lâu như vậy, cuối cùng, Văn Vịnh Vi trở thành người chiến thắng, nói vậy thì nhà họ Văn cũng xoay người theo.
Nhưng mà, khi một số lượng lớn sinh vật biến dị của đại dương lên bờ thì Hải Thành lại là nơi đầu tiên bị nuốt chửng.
Sức mạnh của sinh vật đại dương là không thể đảo ngược. Nhiều năm sau đó, hầu hết các lục địa đã không phù hợp để con người sinh sống, nó đã trở thành một kết cục đã định.
Trong sự thay đổi của toàn bộ thế giới, bất kể là Diệp Huy Dương không ai bì nổi hay là nhân vật nhỏ ở tầng thấp nhất, đều chỉ là những bọt vụn trên sóng lớn mà thôi, không ai có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình.
Dưới sắc trời hơi tối, Khương Nặc lại đưa ánh mắt nhìn về phương xa.
Đại Hưng Lĩnh.
Nơi đó sẽ cho nhân loại một chỗ nghỉ chân, một cơ hội để phát triển và tiến hóa, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày con người được đi ra ngoài.
Người nhà họ Văn đã rút lui hết, cuối cùng chỉ còn lại Vân Diệu và Khương Nặc.
Trước khi đi, bọn họ tập trung tất cả vật tư lại, Trần Chính Vũ cũng đã giới thiệu rất tường tận cho Khương Nặc.
Vật tư có rất nhiều chủng loại, chỉ riêng thùng xăng loại 50 mét khối đã có hơn 4000 cái, toàn bộ chôn ở dưới đất, được xử lý chống động đất vô cùng hoàn chỉnh.
Chẳng trách Văn Viễn Tùng không muốn chuyển đi.
Nếu chuyển chỗ ở thì những thứ này không thể nào chở đi toàn bộ được, có thể mang đi những vật tư cần thiết đã là không tệ rồi.
Ngoại trừ nhiên liệu, lượng thức ăn dự trữ của bọn họ cũng rất kinh người.
Bọn họ đào rất nhiều hầm, tất cả đều dùng để chứa thức ăn.
Bản thân ngọn núi này đã cao hơn mặt nước biển, hầm ngầm đào sâu xuống đất hơn sáu mét, nhiệt độ bình thường là từ 0 đến 2 độ. Khoảng thời gian trước thời tiết giá lạnh âm hàn, nhiệt độ xuống âm mấy chục độ, tủ lạnh cũng không dùng được, số lượng lớn lương thực và thịt dự trữ ở bên trong đủ cho một gia tộc bọn họ sinh tồn rất lâu rất lâu, cho dù nuôi sống cả một thành trấn nhỏ cũng có thừa.
Ngoài những thứ này ra, còn có gần 20 nhà kho chất đầy các loại vật tư.
Mấy năm trước tận thế, nhà họ Văn vẫn luôn làm hai chuyện.
Một là đặt hàng số lượng lớn từ trong và ngoài nước, tích trữ vật tư, xây dựng nhà cửa.
Hai là mua hai thị trấn nhỏ ở gần Đại Hưng Lĩnh, mở hơn 40 nhà máy, chuẩn bị để xây căn cứ.
Khương Nặc xem lâu cũng đã mệt mỏi.
Cô nói với Vân Diệu: “Anh bảo tôi làm công nhân khuân vác, định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Không gian của cô hiện tại quả thật có chút đất trống, điều khiển cũng thuận tay, bởi vậy muốn thu hết những thế này cũng không phải là không được, chỉ là cần phải chồng lên nhau rất cao. Chỉ riêng những thùng dầu kia cũng phải cao hơn ngàn mét rồi.
Nếu để những đồ vật thật vào trong không gian, chúng sẽ ở trong trạng thái tĩnh, đương nhiên cũng không có trọng lượng, muốn chất đống như thế nào cũng được. Chỉ là những vật tư này quá chiếm diện tích, chất cao như vậy cũng ảnh hưởng đến độ thoải mái của không gian.
Cô ngồi trong nhà trên cây của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh đen kịt tất cả đều là đồ của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-421.html.]
Vân Diệu sững sờ trước câu hỏi của cô: “Cô muốn bao nhiêu thì có thể lấy bấy nhiêu.”
“Không tính, mấy thứ này tôi cũng không để vào mắt.” Khương Nặc hừ một tiếng.
Vân Diệu lập tức đỏ mặt, anh suy nghĩ một lúc rồi nói khẽ: “Tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về cô.”
Cái mà anh đang nói là quần áo, dây chuyền ngọc cùng hai chiếc nhẫn.
Lần này đến phiên Khương Nặc sửng sốt, mấy thứ này cũng quá mức hào phóng rồi, khiến cho cô có cảm giác như mình đang bắt chẹt vậy.
Trong hai chiếc nhẫn không gian có bao nhiêu thứ? Đây là một đề tài vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Mặc dù bây giờ không mở ra được nhưng biết đâu sau này có cơ hội thì sao?
“Được rồi, những thứ này tôi đều không cần, như vậy đi, anh nợ tôi một ân tình, sau này phải giúp tôi làm một chuyện, anh không được từ chối, thế nào?” Khương Nặc nhìn anh.
Vân Diệu nghiêm túc gật đầu không cần suy nghĩ: “Được.”
Khương Nặc lúc này mới cảm thấy thoải mái, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ làm sao để thu vật tư.
Với tác phong của cô, đương nhiên cô phải vét cho bằng hết.
Đầu tiên chính là những căn nhà này.
Thân chính của những căn nhà này được làm bằng thép tinh, khả năng chống động đất và độ ổn định đều rất tốt, lúc trước chắc hẳn đã tìm chuyên gia giỏi nhất cùng với nhưng đội thi công tốt nhất để làm.
Tình hình động đất ở Hải Thành rất nghiêm trọng nhưng ngôi nhà lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tình trạng bị ăn mòn bên ngoài cũng rất tốt, trang trí bên trong ngôi nhà đơn giản nhưng thoải mái, toàn bộ có lò sưởi, đồ nội thất cũng đều là gỗ tốt nhất, mỗi một căn nhà đều có thể so với khách sạn cao cấp, nếu không thu thì không phải là Khương Nặc.
Nhưng thu cả căn nhà cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, mặc dù những ngôi nhà này rất thấp nhưng đều có nền móng, kết cấu thép chính cũng có một phần nằm sâu dưới lòng đất.
Muốn thu thì trước tiên phải đào móng ra.
Nhiều ngôi nhà như vậy, tuyệt đối là một công trình lớn.
Khương Nặc lấy máy xúc từ không gian ra, đào theo một hướng chính, phần còn lại do Vân Diệu cầm d.a.o đào.
Vân Diệu làm việc rất chăm chỉ, làm việc không biết mệt, thường Khương Nặc ngủ một giấc, anh đã làm xong toàn bộ chuyện nên làm.
Hai người bỏ ra gần 3 ngày mới thu hơn 60 căn nhà vào không gian.
Ừm, muốn xây doanh địa mới thì tiện hơn nhiều.
Trong đó có 46 căn nhà có thể ở, còn lại đều là nhà kho.
Sau đó Vân Diệu lại đào mấy nghìn thùng dầu chôn dưới đất và cả thiết bị chống động đất bằng thép ra, Khương Nặc lại thu vào.
Những thứ còn lại thì dễ nói rồi, kho vũ khí, đồ vật trong hầm cứ trực tiếp thu là được, dù sao cũng không phải của cô, không cần phải sắp xếp gì cả, toàn bộ cứ chất đống ở trong không gian, chất lên vô hạn.
Khương Nặc còn tìm được ba gian phòng thí nghiệm ẩn dưới lòng đất.
Có vẻ như phòng thí nghiệm đã rất lâu rồi không được sử dụng, lúc ấy cô đã cảnh cáo Văn Vịnh Vi không được chiết xuất độc tố của sinh vật biến dị ra nữa, cô ta cũng làm đúng như thế.
Nhưng Khương Nặc lại không tin cô ta thật sự nghe lời như vậy, cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên lại phát hiện hai chiếc két sắt được giấu kín.
Bên trong cất giữ 9 ống chất độc cùng với một ít hóa chất chiết xuất, tài liệu quan trọng cùng với thiết bị.
Đây có nghĩa là có thể khởi động lại bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Khương Nặc trở nên lạnh lùng, mấy thứ này không thể nào giao lại đến tay Văn Vịnh Vi được nữa. Khương Nặc thu hết toàn bộ, chất độc và tài liệu cô cất riêng, còn thiết bị có thể đưa cho Chu Duyệt Nghiên dùng.
TBC
Khương Nặc đào ba thước đất, thu hết tất cả những gì có thể thu được, ngay cả những thiết bị chống động đất trong hầm cũng bị tháo dỡ thành các loại vật liệu rồi mang đi.
Cuối cùng, về cơ bản là một cọng lông cũng không còn thừa.