Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 422
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:21
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi thu thập hết tất cả vật tư, Khương Nặc bắt đầu làm công tác dọn dẹp hiện trường.
Đất đào ra đều bị cô thu vào không gian, hiện tại lấy ra hết toàn bộ để lấp lại, san phẳng khu vực này.
Xung quanh có rất nhiều núi đá, cô lại đi thu một đống để lấp vào những chỗ trống.
Mãi đến khi cả nhà họ Văn đều bị san thành bình địa, tất cả những dấu vết trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Cho dù có người tìm tới nơi này cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh núi hoang mà thôi.
Thực ra Vân Diệu cũng có chút ngơ ngác, không hiểu vì sao cô lại làm như vậy, dù sao thì nhà họ Diệp cũng đã biết về sự tồn tại của căn cứ Đại Hưng Lĩnh. Diệp Huy Dương đến hỏi tội nhà họ Văn, kết quả người chết.
Đến lúc đó chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ tới căn cứ Đại Hưng Lĩnh.
Nhưng mà ngơ ngác thì ngơ ngác, anh vẫn giúp Khương Nặc đá văng đống đá núi ra, làm cho có vẻ tự nhiên hơn một chút.
Khương Nặc thì không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ theo thói quen xóa đi dấu vết, không cần phải suy nghĩ những điều vô ích. Dù sao thì cẩn thận hơn một chút thì vẫn có thể giảm đi một chút nhược điểm.
Cẩn thận khắp nơi mới là vương đạo.
Cân nhắc đến việc sau này không có nhiều cơ hội tới Nam Giang, Khương Nặc lại cùng Vân Diệu đi tới vùng rừng núi gần đó nhìn một chút.
Trước ngày tận thế, gần Hải Thành cũng được coi là giàu có, vùng núi chưa được khai phá cũng không nhiều. Ngay cả khu vực nhà họ Văn này ban đầu cũng được cho thuê với danh nghĩa là dự án công viên sinh thái.
Đi lang thang mấy giờ vẫn không có thu hoạch gì, trên núi này cũng quá hoang vắng, cỏ còn sót lại cũng rất hiếm thấy.
Sau khi hai người nghỉ ngơi xong, cùng nhau rời đi.
Vân Diệu muốn tới Đại Hưng Lĩnh, nhà họ Diệp cũng có chút thế lực ở bên kia, giữ lại không ít vật tư của Văn Viễn Tùng, anh phải đi xử lý một chút.
Trước khi lên đường, anh phải cùng Khương Nặc đi trở về doanh đại để đưa Border Collie đi.
Đi cùng với Vân Diệu, Khương Nặc có thể thoải mái sử dụng không gian. Trên đường đi có thể lái xe thì lái xe, không tiện lái xe thì đổi sang xe máy, muốn ngủ thì có thể trực tiếp trở về nhà cây trong không gian.
Một đường cũng rất thích ý.
Trên đường đi, bọn họ phát hiện một loại sâu bướm độc biến dị đang săn một loại ấu trùng biến dị sống ký sinh trên rễ cây.
Bọn họ thiêu c.h.ế.t hết toàn bộ những con sâu độc, lại đào rễ cây lên đốt hết.
Nhưng bọn họ cũng không tìm thấy linh nguyên ở gần đó.
Đây không phải là một tin tức tốt. Trước đây, chỉ cần có sinh vật biến dị tồn tại thì ở gần đó tất có linh nguyên, nhưng bây giờ như vậy chứng tỏ sinh vật biến dị ở nơi nào đó đã sinh sôi nảy nở số lượng lớn mới có một bộ phận rời khỏi đội di cư tới đây.
Đối với việc này, bọn họ cũng không có biện pháp khác.
Vân Diệu đã thu linh nguyên khắp nơi, thậm chí trong những ngày đêm vĩnh cửu giá lạnh khắc nghiệt anh cũng không ngừng nghỉ.
Nhưng nhiệt độ không khí ấm lên, vạn vật sống lại, không chỉ con người cảm thấy thoải mái mà những sinh vật khác cũng vậy.
Lại qua hai ngày, bọn họ đi tới gần doanh địa.
Khương Nặc vốn định mời anh vào doanh địa ngồi một lúc nhưng Vân Diệu lắc đầu.
“Hẹn gặp ở Đại Hưng Lĩnh.”
Anh có việc phải làm, Khương Nặc cũng không ép buộc.
Trên sườn núi gần doanh địa, Khương Nặc lấy phòng container ra, cùng Vân Diệu ăn một bữa cơm.
Vừa ăn xong, Border Collie đã một mình chạy tới.
“Bé ngoan.”
Khương Nặc xoa đầu Border Collie: “Cảm ơn mày đã trông nhà giúp tao nhé.”
“Gâu!” Ánh mắt Border Collie quyến luyến nhìn cô, ngoan ngoãn để cô vuốt lông.
Xét thấy bây giờ là nửa đêm, mọi người trong doanh địa vẫn còn đang nghỉ ngơi, mẹ cũng còn đang ngủ nên Khương Nặc cũng không có ý định đi vào lúc này.
A Muội chắc cũng đang ngủ, cũng chỉ có Border Collie có thói quen ban đêm ra ngoài đi tuần tra một lần mới đúng lúc phát hiện ra bọn họ.
Hai người một chó cứ như vậy ngồi dưới bầu trời đêm uống trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-422.html.]
Khương Nặc làm một cái bàn trà lớn, loay hoay với một vài bộ đồ pha trà mới tìm được từ siêu thị.
Vân Diệu rất yên tĩnh nhưng anh không sống trong thế giới riêng của mình, lúc Khương Nặc nói chuyện, anh vẫn lắng nghe rất nghiêm túc.
Khương Nặc lấy Ipad ra mở cho anh xem một bộ phim giả tưởng, để anh xem mấy chiêu thức chiến đấu đặc biệt bay lượn như chim, dời núi lấp biển.
Vân Diệu thấy vậy nhíu mày, thản nhiên nói: “Sao có thể đấu riêng ở thành trấn của người ta thế được chứ?”
Khương Nặc nghe mà cười chết, vừa xem phim vừa cho Border Collie ăn một chút thịt hươu.
Thịt của một con hươu đã ăn sắp hết, một con khác cô còn chưa xử lý m.á.u hươu, chuẩn bị trở về doanh địa rồi từ từ làm.
Xem phim xong thì cũng đã là 5 giờ sáng.
Vân Diệu dẫn theo Border Collie tạm biệt Khương Nặc.
Lúc rời đi, anh rất ít khi quay đầu lại, mỗi lần đều là Border Collie đi theo bên cạnh nhìn Khương Nặc với vẻ không nỡ. Khương Nặc vẫy tay tạm biệt chú chó đáng yêu, đồng thời nói với nó: “Ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn nhé.”
Nếu không thì anh sẽ cảm thấy nhàm chán.
…
Khương Nặc trở lại doanh địa.
TBC
Cô cố gắng hết sức thả nhẹ bước chân, muốn kiểm tra năng lực phòng ngự của doanh địa.
Cách biệt thự số 3 chừng 5 mét, chuông báo động của hệ thống cảm ứng âm thanh vẫn không có phản hồi.
Đi tiếp về phía trước, bởi vì bước chân của cô rất nhẹ, chuông báo động vẫn yên lặng như cũ.
Xem ra mạng lưới phòng ngự này có thể chấp nhận được đối với người xâm nhập bình thường, nhưng cao thủ tới lại vô dụng.
Nghĩ vậy, cô lặng lẽ lui về phía sau, lại đi đến biệt thự số 4.
Vừa đến chỗ cách biệt thự số 4 chừng 5 mét, Khương Nặc chậm rãi đi về phía trước. Đi đến khoảng 3 mét, cửa đột nhiên mở ra, Ngôn Tử Phàm đi ra.
“Là chim biến dị báo cho em à?” Khương Nặc hỏi cậu.
Ngôn Tử Phàm gật đầu: “Bọn chúng đột nhiên xao động, em liền đến cửa sổ nhìn, đúng lúc nhìn thấy chị.”
Khương Nặc ra hiệu cho cậu im lặng rồi nói khẽ: “Được rồi, đừng làm kinh động mọi người.”
Ngôn Tử Phàm hiểu ý cô, tuy rằng có không ít chuyện cần phải báo cáo với cô nhưng cô đã trở về, trước mắt cũng không cần phải vội.
Cậu liếc nhìn Khương Nặc, thấy cô đang nóng lòng muốn về nhà nên cũng không nói nhiều.
Khương Nặc từ cổng nhảy vào, lặng lẽ trở về nhà.
Vu Nhược Hoa đang tập thể dục buổi sáng ở lầu ba, đột nhiên nhìn thấy con gái đứng ở cửa ra vào, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui mừng nói: “Tiểu Nặc về rồi!”
“Mẹ.”
“Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Khương Nặc nói: “Con đi ngủ trước đã.”
“Mau đi đi! Nhưng đừng ngủ quá lâu, nếu không buổi tối lại không ngủ được, đừng để ngày đêm bị đảo ngược.” Vu Nhược Hoa vui vẻ bước vào phòng ngủ: “Buổi trưa dậy rồi mẹ làm cho thứ gì ngon mà ăn.”
Cảm giác về nhà thật thoải mái.
Khương Nặc cởi quần áo rồi chui vào giường của mình.
Mỗi lần cô không ở đây, mẹ đều sẽ thay bộ ga giường mới. Đến khi cô trở về, đó luôn là cái giường sạch sẽ tản ra mùi hương thoang thoảng.
Ngay cả gối ôm cũng đã được giặt sạch.
Khương Nặc nằm trên giường nhưng không lập tức chìm vào giấc ngủ mà là trong đầu suy nghĩ xem kế tiếp phải làm những gì.
Về cơ bản tất cả chỉ là công tác chuẩn bị cho việc di chuyển.
Trước khi rời đi, phải đi đến căn cứ số một Nam Giang, đổi toàn bộ điểm số trong tay thành vật tư.
Từ lúc này đến khi sinh vật biến dị của đại dương xâm nhập lục địa, ít nhất còn khoảng ba năm nữa, linh nguyên phía dưới căn cứ số một đã bị lấy đi, sắp tới sẽ không bị thú triều công hãm.
Chuyện tương lai, cũng chỉ có thể nói sau.