Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 423

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:24
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật ra Khương Nặc chưa ngủ đủ giấc nhưng vẫn bị mẹ kéo ra khỏi giường.

Trên thực tế, Vu Nhược Hoa vừa đi tới cửa, Khương Nặc đã tỉnh dậy nhưng cô biết là mẹ vào, tinh thần vẫn thư giãn, dáng vẻ lười biếng.

Vu Nhược Hoa tới lay cô: “Con dậy đi.”

Khương Nặc chỉ có thể ngáp một cái rồi đứng dậy đi cùng bà ấy.

Bình thường mà nói, mẹ sẽ không quan tâm cô ngủ bao lâu, đặc biệt là khi cô vừa mới từ bên ngoài trở về, mẹ đều sẽ đau lòng cô nên bị kéo dậy khỏi giường như thế này là lần đầu tiên.

“Có chuyện gì thế ạ?” Cô ngáp một cái.

“Hình như Biên tướng quân mất tích rồi.” Vu Nhược Hoa cau mày: “Mỗi sáng nó đều dẫn theo A Muội ra ngoài chạy bộ, tuần tra doanh địa, kết quả hôm nay không thấy bóng dáng nó đâu, nó chưa bao giờ như vậy cả, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lúc này Khương Nặc mới nhớ ra, chuyện của Border Collie cô còn chưa nói với mẹ.

“Nó không sao, chỉ là rời đi cùng với chủ nhân của nó thôi.” Khương Nặc nói.

Vu Nhược Hoa giật mình, mới nhớ ra Border Collie còn có một người chủ nữa, vẻ mặt không khỏi đau lòng: “Chủ nhân của nó sao lại như vậy chứ, bất thình lình đưa Biên tướng quân đi như vậy, còn không chào hỏi gì cả, A Muội cũng gấp đến khóc rồi! Ôi chao...”

Khương Nặc lập tức tỉnh táo hẳn, A Muội sẽ gấp đến khóc sao?

Chuyện náo nhiệt như vậy chắc chắn phải đi xem một chút…

Khương Nặc xỏ dép, bước ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng lên tầng hai.

A Muội đang nằm rạp trên mặt đất, dùng móng vuốt chọc chọc quả bóng trước mặt, nhìn quả thật có chút buồn bã, nhưng Khương Nặc tin chắc trước kia khi nhàm chán nó cũng như vậy.

“Nó có khóc đâu?” Khương Nặc tỏ vẻ nghi vấn.

“Sao lại không khóc chứ? Nhìn A Muội của chúng ta xem, nhìn vẻ mặt buồn bã đến bao nhiêu. Bình thường chó khóc cũng không nhất định phải rơi nước mắt, bi thương chính là khóc rồi.” Vu Nhược Hoa rất kiên trì: “Bây giờ nó không muốn ăn gì nữa hết, thật khổ sở!”

“Thật sao?”

Khương Nặc lấy ra hai miếng thịt hươu, A Muội ngửi thấy mùi thịt, lỗ tai lập tức dựng đứng lên, kêu ngao ngao nhào lên người Khương Nặc.

Khương Nặc đưa thịt cho nó, nó ăn như gió cuốn mây tan.

Vu Nhược Hoa:...

Chờ A Muội ăn xong thịt, Khương Nặc bước tới ôm nó rồi ngồi trên ghế xoa lông.

A Muội l.i.ế.m liếm miệng, tỏ vẻ còn muốn ăn thêm chút nữa, kêu ư ư làm nũng với Khương Nặc.

Thật ra Khương Nặc nhìn ra được, Border Collie đột nhiên rời đi, A Muội chỉ là có chút không quen.

Dù sao mọi người ở doanh địa đều có việc phải làm, ngoài đốn củi, múc nước, kéo xe thì cùng lắm là ra ngoài đi dạo với nó, không thể nào giống như Border Collie mang nó đi chơi, huấn luyện nó vật lộn.

Nhưng gấp khóc cái gì đó thì chỉ là bộ lọc của mẹ mà thôi.

Khương Nặc vừa tỉnh ngủ, người trong doanh địa cũng biết cô đã trở về, nhưng cô không chủ động xuất hiện thì mọi người cũng không tới quấy rầy, mỗi người ai làm việc của người nấy.

Khương Nặc chơi với A Muội một lúc rồi nhìn bóng dáng bận rộn của mọi người qua cửa sổ.

Hiện tại ban ngày đã dài hơn, một ngày có gần 7 tiếng là sáng, mọi người đều quen làm xong hết những chuyện cần làm trong thời gian này.

Vu Nhược Hoa đột nhiên nói: “Tiểu Nặc, cô Chu mang thai rồi.”

“Hả?” Khương Nặc sửng sốt một chút.

“Đã mấy tháng rồi, cô ấy vẫn không nói, vẫn là Đường Nguyệt nói cho mẹ với những người khác biết.” Vu Nhược Hoa đã làm mẹ nên khó tránh khỏi chờ mong với sinh mệnh mới có thể sắp ra đời trong doanh địa này.

“Cô ấy là một phụ nữ mang thai mà cả ngày cứ ở trong phòng nghiên cứu, mẹ với mấy người khác khuyên cũng không nghe, chỉ có thể làm chút đồ ăn cho cô ấy ăn. Bây giờ con về rồi thì qua nói chuyện với cô ấy đi.”

Khương Nặc phục hồi tinh thần lại, gật đầu rồi đứng dậy đi về phía biệt thự số 4.

TBC

Chu Duyệt Nghiên mang thai, hẳn là lần trước ở bãi đỗ xe của căn cứ...

Chậc.

Chắc hẳn Trịnh Nhất Hiên còn chưa biết tin tức này.

Tính theo thời gian, từ ngày đó tính đến bây giờ đã hơn sáu tháng, tháng cũng rất lớn rồi.

Nhưng trước đó Khương Nặc ở trong doanh địa mà hoàn toàn không nhìn ra cô ấy mang thai, có thể bởi vì lúc ấy thời tiết lạnh, mọi người đều mặc quần áo dày.

Ở tận thế, tỷ lệ sinh con chắc chắn sẽ rất thấp, tỷ lệ nuôi sống được lại càng ít hơn.

Nuôi sống chính mình còn khó, huống chi phụ nữ có thai và trẻ nhỏ?

Khương Nặc đi thẳng lên lầu ba, đi tới bên ngoài phòng thí nghiệm của Chu Duyệt Nghiên. Chu Duyệt Nghiên dẫn cô vào phòng nghỉ bên ngoài: “Ngồi đi.”

Lúc này Khương Nặc mới nhìn thấy bụng Chu Duyệt Nghiên quả thật rất lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-423.html.]

Cô ấy vẫn có rất nhiều tóc bạc nhưng khí sắc cả người không tệ, mặc áo bông, thoạt nhìn rất chỉnh tề.

“Mấy tháng rồi?”

“28 tuần.” Chu Duyệt Nghiên trả lời.

Khương Nặc nhất thời cũng không biết nói cái gì, chỉ nói, “Mẹ tôi bảo tôi tới khuyên cô, bớt làm việc nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Không sao đâu, hiện tại thân thể của tôi rất tốt, trong lòng hiểu rõ mà.” Chu Duyệt Nghiên cười với cô: “Trước tiên nói chuyện chính đã, tôi có hai tin tức tốt.”

Khương Nặc hơi nhướng mày: “Cái gì?”

“Một là thảo dược mà cô đưa cho tôi đã được trồng ở trong đất linh rồi, nhiều nhất hai năm nữa thôi là tôi có thể dùng nó để làm Lực Đan thuần khiết.” Chu Duyệt Nghiên nói: “Một loại khác, tôi cho rằng so với Lực Đan còn quan trọng hơn, liên quan đến con chim miệng béo mà cô mang về.”

Điều này nằm ngoài dự đoán của Khương Nặc.

Con chim kia không giỏi đánh nhau, cũng không giỏi đẻ trứng, dưới tiền đề năng lực sinh sản không mạnh thì rất khó hiểu tại sao nó có thể biến dị thành công như vậy, bởi vậy Khương Nặc vẫn không tìm ra tác dụng của nó.

Cô mang về 3 con, mẹ cô đang nuôi 2 con, lại đưa 1 con cho Chu Duyệt Nghiên nghiên cứu, vốn cũng không ôm hy vọng gì.

“Mấy con chim biến dị ở lầu một có tính cách hung bạo, chỉ cần có người tới gần, bọn chúng lập tức có phản ứng mãnh liệt, làm ra các loại hành vi công kích khác nhau.” Chu Duyệt Nghiên tiếp tục nói:

“Nhưng có một ngày, tôi đi qua tầng một, bọn chúng lại không thể nhận ra sự tồn tại của tôi. Ngôn Tử Phàm phát hiện ra điểm này, cậu ta lập tức nói cho tôi biết, sau đó chúng tôi tiến hành rất nhiều kiểm tra, kết quả phát hiện, chim biến dị có đôi khi không phát hiện được tôi, có đôi khi lại có thể.”

“Mấy người đã tìm được nguyên nhân chưa?” Khương Nặc hỏi.

Chu Duyệt Nghiên gật đầu: “Tìm được rồi.”

Sau khi phát hiện ra hiện tượng này, Chu Duyệt Nghiên bắt đầu làm thí nghiệm tỉ mỉ hơn.

Cô ấy nhớ lại tất cả chi tiết lần trước khi đi qua tầng một, ghi lại rồi đối chiếu từng cái một, cùng với Ngôn Tử Phàm quan sát phản ứng của loài chim biến dị.

Trên cơ sở này, cô ấy không ngừng đối chiếu và loại trừ các loại khả năng, cuối cùng xác nhận - là bởi vì cô ấy đang nghiên cứu con chim miệng béo kia.

Vì vậy, cô ấy tiến hành nghiên cứu sâu hơn về loài chim miệng béo này.

Cuối cùng phát hiện, nó sẽ tiết ra một loại hoóc-môn bên ngoài cơ thể, loại hoóc-môn này con người không thể phát hiện ra nhưng lại có thể tạo ra một loại hiệu ứng che chắn đối với giác quan của chim biến dị.

Nói cách khác, hoóc-môn bên ngoài cơ thể của con chim miệng béo này có thể khiến cho sinh vật biến dị không thể phát hiện ra nó.

Đây chính là lý do vì sao bọn chúng là giống loài có sức chiến đấu cặn bã nhưng lại có thể sống sót ở trong hoàn cảnh tàn khốc.

Chu Duyệt Nghiên đã chiết xuất một ít hooc-môn bên ngoài cơ thể của con chim miệng béo này, thử nghiệm nó với chim biến dị, bọ cánh cứng biến dị.

Cuối cùng, xác nhận đều có hiệu quả với chúng.

Khi Chu Duyệt Nghiên kể lại chuyện này, mặc dù có kiềm chế nhưng vẫn lộ ra một tia kích động.

Khương Nặc rất hiểu cảm nhận của cô ấy.

Phát hiện này quả thực rất quan trọng.

Nói nhỏ thì phát hiện này có thể cải thiện đáng kể tính an toàn của doanh địa.

Nói lớn ra, đây là một hy vọng lớn lao để nhân loại có thể sống sót!

Cô trầm ngâm một lát, hỏi Chu Duyệt Nghiên: “Chúng ta có thể nuôi loài chim này được không?”

Hy vọng bắt giữ số lượng lớn loài chim này là rất mong manh, dù sao kiếp trước, đến năm thứ mười tận thế, Khương Nặc cũng chưa từng thấy loại chim này, có thể thấy được số lượng của nó rất ít, hơn nữa bình thường sẽ không xuất hiện trước mặt con người.

Bắt được ba con kia cũng là bởi ngẫu nhiên gặp được, không có khả năng lần nào cũng gặp may mắn như vậy.

“Nó có thể sinh sản.” Chu Duyệt Nghiên nói: “Nhưng sẽ chậm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Cô bắt ba con mang về, hai đực một cái, đến nay chỉ mới đẻ trứng một lần, sinh ra được bốn quả trứng. Chúng tôi đã làm một cái lồng ấp trứng đặc biệt, 21 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu trứng nở. Cho dù toàn bộ 4 quả trứng nở hết thì muốn đạt tới hiệu quả sinh trưởng số lượng lớn, cũng cần thời gian rất lâu. Mà số hooc-môn chiết xuất được bên ngoài cơ thể mỗi con cũng chỉ có một chút xíu.”

Nói đến đây, Chu Duyệt Nghiên dừng một chút: “Nhưng mà, chúng ta vẫn có hy vọng.”

Ánh mắt cô ấy sáng ngời nhìn về phía Khương Nặc: “Khương Nặc, cô có muốn sờ một chút không? Sờ bụng của tôi ấy.”

Cô ấy đột ngột chuyển đề tài làm Khương Nặc sững sờ một lúc.

Chu Duyệt Nghiên lại kéo tay cô, kiên định đặt lên bụng mình.

Khương Nặc có chút bối rối nhìn cô ấy.

Đột nhiên, lòng bàn tay cảm nhận được thai máy, giống như nhịp tim đập mãnh liệt.

Trong nháy mắt đó, Khương Nặc cảm nhận được một sinh mệnh hoàn toàn mới, khiến chóp mũi cô không hiểu sao cảm thấy chua xót, không rõ là kinh ngạc hay cảm động.

Cô nghĩ tới ông cụ Trịnh, đây chính là huyết mạch của ông ấy, là sự tiếp nối cuộc đời của ông ấy.

Cô nhìn thấy ngọn hải đăng lay động trong bão táp kia, vẫn ngoan cường phát ra ánh sáng kiên định.

“Cô nói đúng.” Khương Nặc nhìn Chu Duyệt Nghiên: “Nhất định chúng ta vẫn còn hi vọng.”

Loading...