Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:28
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở lại khu biệt thự, gần như đã là thời gian của bữa tối.

Doanh địa phát triển rất thuận lợi, mỗi người đều có thể phát huy được khả năng của chính mình, ngược lại còn khiến Khương Nặc bớt lo.

Cô đến xem cây và cỏ nuôi súc vật được trồng ở doanh địa trước.

Rời đi một thời gian, không tưới nước suối, hiện tại tất cả đều là trạng thái nửa c.h.ế.t nửa sống.

Đặc biệt là cỏ nuôi súc vật, lá cây khô héo nghiêm trọng, gốc vẫn còn tốt, mấy ngày nay tưới nhiều nước suối một chút, chắc là có thể lại cứu sống mọc tốt.

Chỉ là muốn hoàn toàn khôi phục sự sống, tối thiểu cũng phải nửa tháng.

Khương Nặc than nhẹ một tiếng, chuyện này cũng không có cách nào cả, cô cũng không thể cứ ở trong doanh địa không ra ngoài.

Chờ phân bón làm xong là được.

Đến lúc đó, những thực vật biến dị này không cần chỉ dựa vào nước suối mới sống được, còn có thể trồng càng nhiều cây hơn.

Nghĩ đến những điều này, Khương Nặc lấy một phần lớn bọ cánh cứng chiên, cộng thêm mấy túi bột tiêu cay và đồ gia vị, lại cắt chút thịt đùi hươu từ trong không gian ra, đi đến biệt thự số 2.

Lý Mộng đang chỉ dẫn Ngô Tiểu Giang luyện b.ắ.n đạn cao su tầm xa, cô ấy là một người thầy nghiêm khắc, đối với học sinh duy nhất này có yêu cầu rất cao.

Dù là Ngô Tiểu Giang tự nói, chế tạo vũ khí càng cảm thấy hứng thú hơn so với sử dụng vũ khí, cô ấy vẫn hi vọng Ngô Tiểu Giang coi xạ kích trở thành một mục thách thức bản thân nghiêm túc.

Xạ kích cần độ tập trung và lực chú ý cao, và năng lực tưởng tượng đối với không gian, có lẽ đến cuối cùng Ngô Tiểu Giang cũng không có cách nào để b.ắ.n được chuẩn xác, nhưng tối thiểu, trong thời gian con bé vẫn là học sinh của mình, năng lực cá nhân của con bé có thể được nâng cao.

“Đừng luyện nữa, đến ăn đồ ngon một chút đi.” Khương Nặc khẽ gõ cửa.

Ngô Tiểu Giang thấy trong tay cô xách đồ ăn, nhất thời hai mắt tỏa sáng, nhưng Lý Mộng chưa lên tiếng, con bé cũng không dám bỏ s.ú.n.g xuống.

“Hôm nay chỉ tới đây thôi.” Lý Mộng nói.

Ngô Tiểu Giang vui vẻ bỏ vũ khí xuống, đi đến trước Khương Nặc: “Chị Khương, chị về rồi à, em và sư phụ đều rất nhớ chị.”

Khương Nặc khẽ cười, đưa thịt cho con bé, để con bé đi xử lý một chút.

Lúc đầu nhìn thấy Ngô Tiểu Giang, là một đứa nhỏ gầy teo, rất sợ mở miệng nói chuyện, hiện tại ngược lại đã cởi mở hơn nhiều.

Phải làm thịt nướng, Lý Mộng sợ Ngô Tiểu Giang làm không cẩn thận, đi lên hỗ trợ, nhưng Ngô Tiểu Giang từ nhỏ đã làm việc, thao tác làm việc thật ra rất lưu loát, con bé rất nhanh đã xách nước trở về, rửa sạch thịt, thái thành miếng.

Thịt hươu biến dị ngon vô cùng, linh khí sung túc, căn bản không cần ướp gia vị, trực tiếp đặt lên vỉ nướng là được.

Lý Mộng khiêng ra bếp nướng đã lâu không dùng, nhóm lửa.

Sau đó, Khương Nặc rắc bột tiêu cay lên trên bọ cánh cứng chiên, cùng với bọn họ ăn một bữa ngon lành.

Lý Mộng hái một số lá thông non phơi khô rồi đun nước uống, lá thông non biến dị có một mùi vị rất thơm, uống vào còn rất đỡ ngán, cảm giác không giống với trà xanh.

Lý Mộng đúng là một cô gái rất am hiểu cuộc sống.

Ăn cơm xong, để lại Ngô Tiểu Giang một mình loay hoay với máy móc của mình, Khương Nặc và Lý Mộng cùng lên tầng ba.

Thật ra Lý Mộng mơ hồ có thể cảm giác được Khương Nặc có lời muốn nói với cô ấy, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng.

Khương Nặc lại nhìn cô ấy, đột nhiên nói: “Sinh nhật vui vẻ, Lý Mộng.”

Lý Mộng quả thực ngây ngẩn cả người.

Hiện tại đài phát thanh một tuần chỉ có một lần, cô ấy đã lâu rồi không nghe, sinh hoạt ở trong doanh địa này, là một loại cảm giác ở trong núi không biết đến ngày tháng, cô ấy đã quên đi sinh nhật của mình từ lâu.

Lý Mộng ngơ ngác nhìn Khương Nặc: “Là hôm nay sao?”

“Là hôm nay.”

Hốc mắt Lý Mộng hơi đỏ lên: “Cám ơn cô.”

Thật ra cô ấy đang định cho Khương Nặc xem áo lót da dê, áo ngủ khâu bằng tay, còn có ba lô mà mình tự làm.

Nhưng đồ còn chưa lấy ra, đã bị một câu chúc mừng sinh nhật làm cho choáng váng.

Cô ấy ngàn lần không nghĩ đến, tiếp theo Khương Nặc lại cho cô ấy một bất ngờ.

“Trước khi chuyển đến dãy núi Đại Hưng, cô có muốn đến Bắc Kinh tìm người nhà không?” Khương Nặc bình tĩnh nói: “Mặc dù Bắc Kinh xa, nhưng bây giờ thời tiết phù hợp, không có lũ lụt, cũng không có tuyết đọng, nếu như cô muốn đi, tôi có thể giúp cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-425.html.]

Lý Mộng nghe vậy mà không thể tin nổi.

So với kích động và vui sướng, cô ấy càng không biết phải làm thế nào hơn.

Nửa đêm tỉnh dậy khỏi cơn mộng, cô ấy đã từng ảo tưởng trở lại Bắc Kinh, đi tìm cha mẹ mình.

Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là mơ, cô ấy không dám suy nghĩ nhiều.

Từ doanh địa đến Bắc Kinh lộ trình xa xôi, các loại gian nan hiểm trở, cô ấy ngay cả ảo tưởng của bản thân cũng sẽ không ngừng cắt đứt.

“Có thể chứ...” Lý Mộng run giọng nói: “Thật sự có thể chứ? Nhưng... Nhưng mẹ tôi có khả năng đã... Nếu như đi một chuyến lại uổng công thì...”

Cô ấy nghiêm túc nắm chặt tay: “Cha mẹ tôi tuổi tác đã lớn rồi, lại mềm lòng, tỉ lệ còn sống sót không cao, đến Bắc Kinh chỉ sợ cũng uổng phí sức lực.”

“Đây không phải là trọng điểm.” Khương Nặc nhìn cô ấy: “Quan trọng là, cô có muốn đi không?”

Sau khi chuyển đến dãy núi Đại Hưng, chỉ sợ một thời gian rất lâu đều đang xây dựng doanh địa, Lý Mộng muốn đi tìm người thân, chỉ sợ lần này là cơ hội cuối cùng.

Bây giờ khí hậu đã ấm lại, sinh vật biến dị đang sinh sôi với một số lượng lớn, nhưng suy cho cùng vẫn chưa tạo thành hiệu ứng tràn đầy trời đất, hệ số nguy hiểm khi đi xa nhà cũng nhỏ nhất.

Sau khi quen biết, Khương Nặc biết Lý Mộng là người nặng tình nghĩa nhất, nếu như có thể, cô sẵn lòng giúp Lý Mộng một lần, đền bù nỗi tiếc nuối đời này.

Cho dù cha mẹ không còn, tối thiểu nhất cũng cố gắng đi thăm.

“Tôi... tôi muốn đi.” Lý Mộng không khống chế nổi cảm xúc, thoáng cái đã rơi lệ, cô ấy cố gắng kiềm chế, cũng không thể khống chế lại được sự nghẹn ngào và nức nở: “Tôi rất muốn đi.”

Khương Nặc mỉm cười nói: “Vậy thì đi thôi.”

Lý Mộng khóc gật đầu, không ngừng lấy tay lau nước mắt.

Thấy cô ấy khó để hồi phục lại tâm trạng, Khương Nặc lại nói: “Gần đây cô nghe sóng phát thanh nhiều, ghi chép lại một chút tình hình của các căn cứ ở Bắc Kinh, việc này không vội vàng được, tôi cũng phải chuẩn bị một chút, chờ đến lúc thích hợp, chúng ta sẽ xuất phát.”

Hơn nữa Ngôn Tử Phàm gần đây chắc là ra ngoài rèn luyện, cũng phải chờ cậu trở lại rồi nói.

Nếu không bọn họ đều đi cả, sự an toàn của doanh địa chỉ có thể dựa vào mẹ, A Muội và Ngô Tiểu Giang, thấy thế nào cũng có hơi nguy hiểm.

...

Rời khỏi biệt thự số 2, trời đã tối từ lâu.

Khương Nặc vừa tới cửa nhà, đã thấy Lâm Khiếu đang gõ gõ đập đập bên cạnh chuồng nuôi, đi qua hỏi một chút, cậu ta đang làm ổ riêng cho thỏ.

Bây giờ dê con nhiều, tiếng ồn quá lớn, thỏ sẽ dễ bị sợ hãi, Vu Nhược Hoa định nuôi riêng thỏ một chỗ.

Thấy cô tới, Lâm Khiếu có vẻ vô cùng vui vẻ, ngây ngốc chạy ào tới nói chuyện với cô.

“Cô Khương, cô xem ổ cho thỏ này có thích không?”

Khương Nặc khẽ gật đầu: “Làm rất chắc chắn, không gian cũng lớn.”

Lâm Khiếu này có tay nghề rất tốt, cũng có kiên nhẫn, để cậu ta làm ổ cho thỏ, cậu ta sẽ thuận tiện làm tai thỏ và đuôi thỏ, nhìn vẫn rất đáng yêu.

“Cậu làm xong thì gọi Ngô Đại Giang tới đây một chút, tôi có việc tìm anh ta thương lượng.” Khương Nặc nói.

Lúc Ngô Đại Giang tới dáng vẻ có hơi lo lắng không yên.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ ngồi xuống bàn ăn ở tầng một: “Cô Khương, có phải Lâm Khiếu này lại nói hươu nói vượn rồi hay không?”

Khương Nặc nhìn anh ta một chút: “Không, sao vậy?”

Ngô Đại Giang thở phào nhẹ nhõm.

TBC

Khương Nặc hỏi, anh ta cũng không dám giấu giếm, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Lúc bào gỗ làm ổ cho thỏ... Cậu ta lại phát bệnh... Nói phải thêm tai thỏ.... Còn nói, dáng vẻ giống cô.”

Sau khi nói xong, Ngô Đại Giang đơn giản xấu hổ đến mức muốn phát bệnh.

Hai mắt anh ta vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, mất mặt đến mức không còn gì để luyến tiếc.

Khương Nặc nghe vậy có hơi buồn cười: “Kệ cậu ta đi, tôi tìm anh có chuyện.”

Cô tìm Ngô Đại Giang, chủ yếu là muốn cải tiến bản thiết kế của doanh địa mới.

Dù sao hiện tại trong không gian của cô đã có sẵn hơn 60 căn phòng, không cần tự xây, nhưng những thứ này chỉ thích hợp cho người ở, chuồng trại, nhà nấm, phòng điện, lán rau đều vẫn phải xây.

Có thể thay thế thì thay thế, có thể tiết kiệm được không ít chuyện.

Loading...