Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 426

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc đã chụp lại nhà cửa của Văn gia, lấy điện thoại di động ra cho Ngô Đại Giang xem, Ngô Đại Giang rất kinh ngạc: “Lối kiến trúc này, tôi có cảm giác rất giống một tác phẩm của một bậc thầy ngoại quốc.”

Anh ta phóng đại thu nhỏ hình ảnh trên điện thoại, xem xét chi tiết, đơn giản khen không dứt miệng.

“Nhưng căn nhà này, đại thể bề ngoài vẫn phải cải tiến.” Khương Nặc nói.

Cô cũng không muốn người nhà họ Văn nhìn thấy chuyện quỷ dị nhà cửa giống như đúc từ Hải Thành chuyển đến dãy núi Đại Hưng.

Những tấm ảnh chụp này, từ vẻ ngoài đến kết cấu, bao gồm cả đồ đạc bên trong, Khương Nặc đều chụp hình lại, tất cả đã chụp hơn 60 tấm.

Nhưng còn chưa có số đo cụ thể, nếu như Ngô Đại Giang cần, cũng có thể bổ sung bất cứ lúc nào.

Cô trực tiếp đưa điện thoại di động cho Ngô Đại Giang, để anh ta cầm so sánh bản vẽ của mình với ảnh chụp, lại đi thương lượng với Lâm Khiếu một chút, để thêm một phần giá gỗ cho mỗi căn phòng, căn nhà này không có tầng hầm, có thể làm thêm nhà kho, đồng thời thay đổi bề ngoài.

So với tự mình xây toàn bộ, cứ như vậy dễ dàng hơn rất nhiều, còn có thể tiết kiệm được một lượng lớn vật liệu, Ngô Đại Giang tràn đầy phấn khởi cất kỹ di động.

Trước khi đi, Khương Nặc lại lấy mấy cái hộp cao bôi nứt nẻ và phấn bảo vệ tay cho anh ta.

Ai cũng biết cô thường xuyên đến căn cứ đổi vật tư, đột nhiên lấy ra những thứ này, cũng không có gì có thể nghi ngờ.

Ngô Đại Giang và Lâm Khiếu làm nhiều việc, trên tay dù sao cũng có tổn thương do giá rét, ngón tay hơi sưng đỏ một chút.

Ở doanh địa này rất nhiều công việc đều là dựa vào bọn họ, chờ đến lúc dọn nhà sẽ còn mệt hơn, Khương Nặc cũng hi vọng bọn họ có thể bảo vệ thân thể.

Đưa đồ cho Ngô Đại Giang xong, anh ta sẽ chia cho Lâm Khiếu dùng, nên không cho riêng cậu ta nữa.

...

Sau khi Ngô Đại Giang đi, Khương Nặc nhìn thời gian, cả ngày cứ trôi qua như vậy.

Cảm giác làm rất nhiều chuyện, nhưng hình như lại chẳng làm gì cả.

Quay lại tầng ba, cô mới nhớ ra phải lấy nhà kính ra.

Đợt rau chân vịt thứ ba này, sau khi trồng xuống gặp trời đông giá rét, cô lại luôn ở bên ngoài, căn bản là chưa mọc dài ra, cứ để trong không gian, đến bây giờ vẫn còn trong trạng thái cây non.

Cất kỹ nhà kính, Vu Nhược Hoa nói: “Hay là mọi người trong doanh địa lại cùng nhau trồng, vừa vặn hiện tại khí hậu không tệ.”

Khương Nặc lắc đầu: “Được rồi, dọn nhà xong rồi lại tính.”

Doanh địa mới có đất trồng rau riêng, chờ làm xong phân bón rồi trồng.

Nếu không, cây và rau xanh trồng xuống đều không thể thiếu cô được, cô không ở đây thì không có cách nào để tưới nước, suy cho cùng vẫn không tiện, tốt nhất vẫn là có đầy đủ phân bón, để trong doanh địa đạt tới một hệ sinh thái, có sự tuần hoàn của bản thân.

Bây giờ chỉ cần một cái nhà kính là được.

Suy cho cùng Vu Nhược Hoa vẫn thương con gái chưa ngủ được hai tiếng đã kéo cô ra khỏi ổ chăn, đun cho cô rất nhiều nước nóng, đổ đầy bồn tắm lớn, để cho cô đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa thoải mái bằng nước nóng, canh nấm linh cũng đã nấu xong rồi.

TBC

Canh này rất thơm.

Khương Nặc cho là mình ăn những đồ ăn có linh khí này đã thành quen, nhưng cảm giác trong veo thư thái này vẫn khiến cô kinh diễm một lần nữa.

Hai mẹ con ngồi bên cạnh bàn nhỏ, uống một bát canh nóng, ăn một chút nấm linh, trong lúc nhất thời thân thể cũng trở nên ấm áp.

Nấm linh lấy về chỉ nấu một phần, còn lại Khương Nặc bỏ lại vào không gian.

Hai túi nấm một lần chỉ có thể mọc ra khoảng 8 cân nấm linh, hái một chút ra làm canh, vẫn có thể ăn rất lâu.

Khương Nặc ngồi bên cạnh mẹ, vừa xem phim với bà, vừa suy nghĩ viển vông, ý thức đi vào không gian, lấy những vỏ măng có thêm trong những ngày này ra làm hai túi nấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-426.html.]

Mấy ngày sau đó, cô ngoại trừ mỗi ngày đi tìm Ngôn Tử Phàm tập luyện, thời gian khác đều ở nhà nghỉ ngơi.

Kỳ thật căn bản là Ngôn Tử Phàm đơn phương bị ngược, nhìn cậu vĩnh viễn không chịu thua không ngừng tiến lên khiêu chiến, Khương Nặc có chút hiếu kỳ lúc Vân Diệu luyện d.a.o với cô là có tâm trạng gì.

Cho dù nói thế nào, hoạt động gân cốt một chút luôn luôn tốt.

Lại qua thêm hai ngày nữa, Ngôn Tử Phàm thu thập xong ba lô, chào tạm biệt Khương Nặc.

Cậu muốn đi ra ngoài tập luyện, theo như Khương Nặc nói, chuẩn bị đi về phía Long Xuyên.

Khương Nặc cho cậu một chiếc áo chống đạn, là lúc trước lột xuống từ trên người Vũ Nô và Nhị Hào, mặc dù cái của Diệp Huy Dương càng tốt hơn, nhưng trọng lượng quá nặng, hiện tại Ngôn Tử Phàm còn chưa chống đỡ nổi.

Về phương diện vũ khí, ngoại trừ d.a.o găm mà Khương Nặc cho là cậu dùng vừa tay nhất, nỏ tay áo và s.ú.n.g đinh cũng mang theo, Ngô Tiểu Giang làm rất nhiều.

Mà đồ ăn, cậu mang theo 13 quả trứng, một túi lớn bọ cánh cứng chiên, còn có bánh rau mà Đường Nguyệt làm, cùng với 2 bầu nước.

Nhìn điệu bộ này chính là chuẩn bị đi xa.

Khương Nặc lại cho cậu một tấm bản đồ, nói:

“Em đi về phía Long Xuyên, nếu phát hiện sinh vật biến dị, thì lưu ý một chút nơi trú ẩn của bọn chúng, lại tìm ở gần đó xem có thực vật còn sống sót hay không, nếu như số lượng đông đảo, bắt một hai con trở về là được, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhớ kỹ đánh dấu trên bản đồ là được.”

Ngôn Tử Phàm nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Khương Nặc không phải người hay nói, cô nhìn Ngôn Tử Phàm, đây cũng coi như là một nửa đồ đệ của cô, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chú ý an toàn.”

Ngôn Tử Phàm trịnh trọng đáp lại: “Em nhất định sẽ chú ý.”

Lũ sói con muốn trưởng thành, cuối cùng cũng phải đi một mình.

Sau khi Ngôn Tử Phàm ra ngoài rèn luyện, Khương Nặc cũng đến căn cứ Nam Giang thứ nhất mấy lần.

Đoạn đường từ doanh địa đến căn cứ thứ nhất này, Khương Nặc đã đi rất nhuần nhuyễn rồi.

Đường xá tốt, phần lớn thời gian đều có thể lái xe, chưa đến 10 tiếng đã có thể đến nơi.

Cô đến căn cứ, chủ yếu là vì đổi vật tư.

Điểm trước kia còn thừa, cộng thêm Giang Cầm cho, trong tay tổng cộng còn có gần mười ngàn điểm, không cần phí phạm nữa.

Nhưng lại không thể một lần đổi hết, có vẻ quá kiêu căng.

Mỗi lần cô đến, đều là dùng điểm tích đổi một số vật liệu hơi cũ, chồng chất ở trong căn cứ, cũng không có ai muốn, nhiều lần, mấy nhân viên đăng ký luân phiên cũng quen mặt cô.

Cô biết, tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ gây nên sự tò mò của một số người, dù sao điểm tích trên tay cô thực sự rất nhiều.

Sau lần này, cô sẽ không đổi bất cứ vật tư nào nữa.

Khương Nặc chuyển một đống lớn vật liệu xây dựng và linh kiện hơi cũ, đổ đầy một xe hàng cỡ lớn.

Kỳ thật cũng không chỉ có vậy, có một ít cô đã lặng lẽ thu vào trong không gian từ trước.

Lái xe rời khỏi khu vực, bước lên xe chở dầu, mặc kệ hoàn toàn những người đang lặng lẽ theo phía sau, đi đến nơi không có ai, cô mới bỏ xe hàng vào trong không gian, sau khi đi bộ 3 tiếng, mới đổi lại xe sang, một đường lái xe về đến gần doanh địa.

Rất đáng tiếc, mấy lần tới này, Trịnh Nhất Hiên đều không ở căn cứ.

Công lao của anh ấy hiển hách, 3 tháng trước lại thăng chức, hiện tại sinh vật biến dị không ngừng xuất hiện ở căn cứ Nam Giang, chính phủ thành lập tổ chức để ứng phó, Trịnh Nhất Hiên trở thành chỉ huy, vẫn luôn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Bây giờ Chu Duyệt Nghiên đang mang thai tuần thứ 30, cách ngày dự sinh càng lúc càng gần.

Cô ấy hi vọng Trịnh Nhất Hiên có thể đặt tên cho con.

Loading...