Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 428

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:34
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trịnh Nhất Hiên nói với Khương Nặc, bởi vì hạt giống đặc biệt phát triển thành công, sự thiếu hụt lương thực ở khu Nam Giang đã được giảm bớt rất lớn.

Trước mắt, kế hoạch của bọn họ là đưa một nhóm hạt giống đời đầu đến căn cứ Bắc Kinh thứ nhất, đội ngũ người được chọn vẫn là do Trịnh Nhất Hiên chọn, anh ấy cũng tiến cử Vũ Tử, hi vọng cậu ta có thể tích lũy được chút công lao.

Nhưng bản thân Trịnh Nhất Hiên không ở trong nhiệm vụ này.

Bây giờ Khương Nặc muốn đến Bắc Kinh, anh ấy có thể chủ động ôm lấy nhiệm vụ, anh ấy làm chỉ huy cấp cao nhất của đội hộ tống, nghĩ cách đưa Khương Nặc theo là có thể làm được.

“Năm ngày nữa sẽ phải lên đường, bây giờ tôi trở về xin, chắc là còn kịp.” Trịnh Nhất Hiên nói.

Khương Nặc lại lắc đầu nói: “Không kịp.”

Ngôn Tử Phàm ra ngoài rèn luyện, cậu phải đến Long Xuyên, căn cứ kia Khương Nặc cũng chưa từng thăm dò qua, còn chưa biết tình hình như thế nào, trong vòng 5 ngày căn bản không về được.

Ngôn Tử Phàm chưa trở lại, cô lại dẫn Lý Mộng đi, doanh địa vẫn không an toàn.

Cộng thêm vết thương của Trịnh Nhất Hiên nặng như vậy, cho dù có khỏi nhanh, muốn trong vòng 5 ngày nhận nhiệm vụ lặn lội đường xa, cũng rất khó.

Trịnh Nhất Hiên hơi trầm ngâm.

Anh ấy không truy hỏi tại sao không kịp, nhưng cân nhắc các phương diện, thời gian này quả thực quá gấp.

“Như này.” Anh ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhiệm vụ này tôi đi xin trước, làm một số điều chỉnh, cố gắng hết sức trì hoãn một tuần, quyết định thời gian vào 12 ngày nữa.”

“Được.” Khương Nặc gật đầu.

12 ngày, cho dù đến lúc đó Ngôn Tử Phàm còn chưa trở lại, cũng không chênh lệch quá xa.

Chỉ có thể tin tưởng mẹ và A Muội một chút, Ngô Tiểu Giang học xạ kích lâu như vậy rồi, không nói b.ắ.n xa chuẩn xác, đánh một trận với người ở trên mạng lưới phòng ngự là có thể.

Sau đó Khương Nặc và Trịnh Nhất Hiên lại thương thảo chi tiết một chút.

“Bên chỗ tôi có hai người, có thể sắp xếp không?”

Trịnh Nhất Hiên bày ra dáng vẻ “Tôi hiểu”: “Tôi biết hai người đi cùng nhau.”

“Không phải anh ấy.” Khương Nặc nói: “Là một cô gái trạc tuổi tôi, cô ấy muốn đến Bắc Kinh tìm người thân.”

Trịnh Nhất Hiên “a” lên một tiếng, có chút hơi bất ngờ: “Yên tâm, không có vấn đề gì.”

Dù sao chỉ là vận chuyển hạt giống, anh ấy định dùng danh ngạch nghiên cứu viên để dẫn Khương Nặc và Lý Mộng đi.

Hiện tại hạt giống đời đầu là do Dư Tịch Dương phụ trách, chọn nghiên cứu viên xong tìm cô ấy ký tên là được, Khương Nặc có ơn với cô ấy, việc này nói một tiếng là được, cô ấy sẽ sắp xếp.

Hai nghiên cứu viên trên danh nghĩa theo đội, thực tế là dẫn theo hai người Khương Nặc.

Chỉ cần Dư Tịch Dương và Trịnh Nhất Hiên phối hợp thật tốt, hai đầu hành động, chuyện này có thể làm không chê vào đâu được.

Sau khi lượng xong, Khương Nặc lại cho Trịnh Nhất Hiên một số nấm linh.

TBC

Vết thương nặng như vậy, không khỏi thì chắc sẽ không chịu được phải lặn lội đường xa, tương lai chắc chắn sẽ để lại bệnh tật.

Còn có 12 ngày, những cây nấm linh này đủ cho anh ấy bồi dưỡng tốt thân thể.

Khương Nặc vẫn hi vọng anh ấy còn sống khoẻ mạnh, cho dù đã dứt bỏ tình cảm riêng tư, hiện tại Giang Cầm đã rời khỏi việc quản lý căn cứ, về sau có việc cũng chỉ có thể tìm Trịnh Nhất Hiên.

Có một vài tình huống, vẫn cần phối hợp với chính phủ, vị trí của Trịnh Nhất Hiên càng cao càng thuận tiện.

Nấm linh Trịnh Nhất Hiên không chịu thu hết, nói cái gì cũng phải để lại một nửa cho Chu Duyệt Nghiên.

Khương Nặc khẽ cười: “Thứ này chính là do cô ấy nuôi dưỡng, cô ấy không thiếu, anh giữ lại đi.”

Lúc này Trịnh Nhất Hiên mới cẩn thận cất kỹ, nói lời cảm ơn chân thành với Khương Nặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-428.html.]

Cuối cùng, anh ấy lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái hộp nhỏ, sau khi mở ra, trong tấm lót màu đỏ nhung tơ, có đặt một tấm huân chương lấp lánh.

“Chính phủ đã xác nhận tin tức Chu Duyệt Nghiên đã chết, cũng trao tặng cho cô ấy huân chương vinh dự tối cao.” Anh ấy trịnh trọng giao cái hộp cho Khương Nặc: “Nhờ cô chuyển cho cô ấy, đây là vinh dự thuộc về cô ấy.”

Khương Nặc tò mò nhìn cái huân chương kia, nói thật, cô cũng không có sự hiểu biết sâu sắc gì đối với giá trị của thứ này, người đã chết, có thêm nhiều vinh dự hơn cũng là hư vô.

Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Trịnh Nhất Hiên, lại làm cho cô hơi xúc động.

Có lẽ nó ý nghĩa ở chỗ, tất cả anh hùng đều không nên bị yên lặng lãng quên, cũng nên tồn tại một chút kỷ niệm thuộc về mình.

Khương Nặc nhận lấy hộp.

“Anh Trịnh, trên tay anh có bao nhiêu điểm?” Cô hỏi.

Trịnh Nhất Hiên nói: “Hiện tại tôi có hơn 500, cô muốn làm gì? Không đủ tôi có thể đi xin, cũng có thể tìm người để mượn.”

“Tôi muốn đổi nhiều este phốt pho hữu cơ và hợp chất có độc vô cơ.” Khương Nặc trả lời: “Bây giờ chúng tôi đang thử làm thuốc diệt chuột biến dị, nhưng thiếu nguyên liệu để nghiên cứu.”

Trịnh Nhất Hiên nhất thời hiểu được ý: “Chuyện này để tôi giải quyết.”

Những thứ này căn cứ có thì có, nhưng không có khả năng sẽ đổi lấy một lượng lớn cho cá nhân lẻ, bên này anh ấy muốn đổi, cũng phải tốn nhiều sức.

Khương Nặc cho anh ấy một tấm thẻ, bên trên thẻ còn lại một chút điểm, nhưng Trịnh Nhất Hiên không muốn.

Anh ấy nói chân thành: “Các cô thật sự có thể làm ra thuốc diệt chuột, có thể cứu được tính mạng của rất nhiều người, cũng có thể phòng ngừa việc môi trường tiến thêm một bước chuyển biến xấu, tôi cảm thấy việc này có thể thương lượng với Tiểu Dư, để cho cô ấy làm một hạng mục nghiên cứu, chúng ta đi xin vật tư, lại lén chuyển cho cô. Nếu có thể ra được kết quả, chia một ít thuốc cho chúng ta là được. Chút điểm tích này không cần mấy người bỏ ra, giữ lại đổi cái gì khác đi.”

“Vậy được. Có điều tôi cần một số lượng lớn, mọi người cố gắng kiếm nhiều một chút.” Khương Nặc nói xong, vẫn đưa thẻ cho anh ấy: “Tôi đã viết một danh sách cho anh, có một vài thiết bị nghiên cứu, nguyên liệu phân bón hóa học, tôi không đổi được cái này, anh giúp tôi nghĩ cách một chút.”

Lúc này Trịnh Nhất Hiên mới thu thẻ: “Mười ngày sau, cô tới lấy hàng.”

Nói đến đây, sắc mặt anh ấy dần dần có chút tái nhợt.

Hơn phân nửa là do bị thương mất m.á.u quá nhiều mà tạo thành, nếu không phải ăn nấm linh, ngồi lâu như vậy cũng rất miễn cưỡng.

Sau khi Trịnh Nhất Hiên rời đi không lâu, Khương Nặc cũng lặng yên rời khỏi căn cứ

...

Trở lại doanh địa, Khương Nặc đi đưa huân chương cho Chu Duyệt Nghiên trước.

Vốn cho rằng cô ấy đối với mấy cái vinh dự này cũng không để bụng, nhưng nhìn cô ấy lại khá cao hứng, cầm lấy cái hộp nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn rất lâu, cuối cùng mới cẩn thận thu vào.

“Tên anh ấy chưa nghĩ ra, nói muốn suy tính một chút.” Khương Nặc nói.

Chu Duyệt Nghiên nhẹ gật đầu.

Mang thai 31 tuần, bụng càng lúc càng lớn, sinh hoạt cũng bắt đầu không tiện, ngồi lâu rất mệt mỏi, đứng lâu cũng mệt mỏi.

Nhưng tinh thần của cô ấy vẫn rất tốt, làm việc tiến triển cũng đâu vào đấy, một chút cũng không bị rớt lại.

Đường Nguyệt sợ cô ấy mệt mỏi, tích cực tới làm trợ thủ.

Đường Nguyệt học nghệ thuật, nửa đời người không liên quan gì đến nghiên cứu, nhưng bà ấy làm việc cẩn thận, lại chịu khó học hỏi, nói chuyện cũng hầu như là ấm áp dịu dàng, phù hợp hỗ trợ bên cạnh Chu Duyệt Nghiên.

Bà ấy cũng không thích đi ra ngoài, mỗi ngày giúp đỡ con trai chăm sóc lồng nuôi côn trùng và chim một chút, đến giúp Vu Nhược Hoa ở chuồng nuôi súc vật, thời gian còn lại đều ở trong biệt thự số 4.

Vu Nhược Hoa vẫn rất để ý đến đứa nhỏ sắp ra đời, đếm trứng gà và gà trong chuồng, cố gắng hết sức đều giữ lại cho Chu Duyệt Nghiên dùng khi ở cữ.

“Tính toán đâu ra đấy, còn có hai tháng nữa là sẽ sinh.” Vu Nhược Hoa nói với Khương Nặc: “Cô Chu thật sự không dễ dàng, chúng ta cũng không có bác sĩ, cô ấy phải dựa vào chính mình để vượt cạn.”

Khương Nặc nhẹ nói: “Không sao, có con ở đây.”

Hiện tại có 6 túi nấm, nấm linh tiếp theo bồi dưỡng ra được đều sẽ giữ lại, trong tay Chu Duyệt Nghiên còn có bình thuốc tăng sức mạnh tốt nhất.

Nhiều linh khí như vậy, sức sống mạnh như vậy, nhất định có thể bình an.

Loading...