Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:36
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vượt qua khỏi dự đoán của Khương Nặc, sau đó không lâu Ngôn Tử Phàm đã trở lại rồi.

Lúc cậu trở về, Khương Nặc đang thương nghị đến vấn đề an toàn của doanh địa sau khi cô rời đi với Ngô Đại Giang, kết quả đột nhiên A Muội gào thét một trận, điên cuồng chạy ra bên ngoài biệt thự.

Khương Nặc còn tưởng rằng nó ngửi thấy mùi của người lạ, mặt không biểu tình cầm khẩu s.ú.n.g đuổi theo.

Xa xa xuất hiện một bóng người, A Muội lộ ra răng nanh, hung mãnh phát ra tiếng rống uy hiếp, đồng thời hai móng bấm lên mặt đất, ngao một tiếng nhào tới.

Ngôn Tử Phàm bị hành động này của nó làm cho bất ngờ, sửng sốt một chút mới lăn một cái tránh thoát.

Lúc này A Muội cũng phát hiện không hợp lý, vừa chổng m.ô.n.g lên cái đã dừng ngay.

Khương Nặc quan sát từ một nơi bí mật gần đó, bên trên áo khoác của Ngôn Tử Phàm dính không ít vết máu, chắc là cậu không mang thừa quần áo, vết m.á.u đều đã bám chặt vào vải vóc, đoán chừng cũng là bởi vì mùi m.á.u tươi ở trên này, khiến A Muội có phản ứng lớn như vậy.

Cô đi lên, ôm cổ A Muội khẽ vuốt: “Không tệ.”

Sau đó nhìn về phía Ngôn Tử Phàm: “Về sớm như vậy, đến Long Xuyên chưa?”

Ngôn Tử Phàm nhẹ gật đầu: “Đến Long Xuyên rồi, bên chỗ bọn họ mưa axit vô cùng nghiêm trọng, nghe nói kéo dài gần 4 tháng, núi rừng khắp nơi đều bị ăn mòn, hồ lớn gần như thành ao nước chua, thẩm thấu vào toàn bộ nước ngầm, sinh vật biến dị cũng không dễ sinh tồn, em chỉ tìm thấy một căn cứ cỡ nhỏ bỏ hoang, hiện tại là do bang phái những người còn sống sót ở địa phương chiếm cứ.”

Cậu dừng một chút, rồi nói tiếp: “Trong thành phố có một ít người sống sót, nhưng thế lực bang phái quá lớn, hoàn cảnh phức tạp, em cảm thấy không có quá nhiều chỗ có thể thăm dò, muốn tìm sinh vật biến dị, có khả năng phải đi về phía trước nữa, nhưng như vậy thì cần quá nhiều thời gian, em sợ không đủ đồ ăn, cho nên đã về trước.”

Mà vết m.á.u trên người cậu, cũng là bởi vì xảy ra xung đột với bang phái địa phương nên mới có.

Cậu cũng gặp trong những người sống sót có cả mẹ dẫn theo con, nên đã lặng lẽ để lại túi bánh rau trong balo.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà cậu cảm thấy càng đi về phía trước đồ ăn sẽ không đủ.

Khương Nặc không đánh giá quyết định và ý tốt của cậu là đúng hay sai, Ngôn Tử Phàm tương lai là một kẻ mạnh có thể bảo vệ một phương, tính cách của cậu tốt lại có kì ngộ, con đường của cậu cần tự cậu đi, thứ mà Khương Nặc có thể cho, chỉ có một chút trợ lực và tôn trọng.

“Quay về rất đúng lúc.” Cô nhẹ nhàng nói: “Doanh địa cần cậu.”

...

Sau khi Ngôn Tử Phàm trở về, Khương Nặc bắt đầu chuẩn bị đến Bắc Kinh.

Đi cùng với Lý Mộng, không thể tùy ý sử dụng không gian, hành lý nên mang vẫn phải mang một chút.

Vu Nhược Hoa cũng làm xong cơm và đồ ăn, chia thành bọc nhỏ, lại dùng chân không đóng gói.

Nước không cần mang quá nhiều, bên chỗ Trịnh Nhất Hiên có thể giải quyết.

Lý Mộng tự mang theo 20 túi đồ khô và một lượng lớn lương khô, lương khô ở tận thế là vật tư tương đối dễ trao đổi, đây là vốn liếng cần thiết của cô ấy để tìm người thân.

Còn lại chính là vũ khí, nếu như là thân phận nghiên cứu viên, lại không thể quá kiêu căng, s.ú.n.g trường không được cầm theo, cô ấy chỉ mang theo nỏ tay áo, s.ú.n.g lục, còn có 150 viên đạn.

Chỉ là những thứ này, ba lô đã vô cùng nặng.

Khương Nặc tìm trong đống xe nát bên cạnh doanh địa, tìm một cái tải, xe thì Ngô Đại Giang đã sửa xong năm ngoái, miễn cưỡng có thể lái đi, nhưng anh ta cũng không nói chính xác được lúc nào sẽ không chạy được nữa, cũng may tùy tiện mất đi cũng không đau lòng.

Ném hết hành lý lên trên xe, đổ dầu vào trong xe, Khương Nặc dẫn theo Lý Mộng, lái xe lên đường.

Một mình Khương Nặc đến căn cứ, là không quá vòng vèo, nơi có thể lái xe thì lái xe, không thể lái thì thu xe vào trong không gian, đi một đoạn lại tiếp tục lái xe, có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Đi cùng Lý Mộng thì không thể như vậy, cũng may cô hết sức quen thuộc với đường xá đến căn cứ, biết chỗ nào đường kém, thì đi vòng qua trước, vòng tới vòng lui, nửa đường dừng lại thêm dầu một lần, cuối cùng đến căn cứ trước một ngày đã định.

Lý Mộng lần đầu tiên đến căn cứ, cô ấy cũng không có chứng nhận căn cứ, trước khi đi, Đường Nguyệt muốn đưa thẻ căn cứ cho cô ấy dùng, nhưng ra vào căn cứ đều cần chứng thực, phát hiện có vấn đề sẽ trực tiếp tịch thu, Khương Nặc cảm thấy không cần thiết, chỉ dẫn Lý Mộng đi làm chứng nhận lao công, sau đó thuận lợi tiến vào căn cứ.

Lý Mộng dù sao cũng hơi tò mò về căn cứ, cô ấy đánh giá xung quanh, nhẹ giọng nói với Khương Nặc: “Điều kiện cũng không tệ lắm, so với tôi tưởng tượng tốt hơn một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-429.html.]

Khương Nặc lắc đầu: “Một hai năm đầu cũng không có điều kiện như này.”

Khi đó rất nhiều người ngay cả chỗ ngủ cũng không có, khắp nơi đều có người sống sót, nhưng người Trung Quốc thì khỏi cần phải nói, làm xây dựng rất mạnh, dần dần đã hoàn thiện từng chút một cái căn cứ này.

Bây giờ sự thiếu hụt lương thực cũng đã được giảm bớt, sản lượng của nhà máy cũng đã bắt kịp, nếu như không có sinh vật biển biến dị sắp dẫn tới huỷ diệt, tất cả đều tràn ngập hy vọng.

Hai người khiêng hành lý đi đến khu nhà chữ U, Khương Nặc đặt đồ xuống, rồi ra ngoài nhắn lại cho Trịnh Nhất Hiên, gặp anh ấy ở bãi đỗ xe trước.

Trịnh Nhất Hiên vội vàng chạy đến, đưa cho Khương Nặc hai tấm thẻ công tác, hai bộ đồng phục nghiên cứu viên.

“Nhiệm vụ của các cô, bên ngoài là đến căn cứ Bắc Kinh thứ nhất, giao cho bên kia hạt giống đời đầu, nhưng chuyện này tôi có thể làm, hạng mục này dù sao cũng là tôi tham gia sâu, tôi hiểu rõ đầy đủ về hạt giống đời đầu này tôi đi hoàn thành nhiệm vụ bàn giao, hai người đến căn cứ thì cởi đồng phục ra, tự do hành động, không cần tham gia báo danh, tránh phức tạp.”

Anh ấy nói rất cẩn thận, Khương Nặc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cô nhìn về phía Trịnh Nhất Hiên: “Vật đã tới tay chưa?”

“Đều đã chuẩn bị xong.” Trịnh Nhất Hiên hỏi: “Bây giờ cô đã cần chưa?”

Khương Nặc nói: “Ừm, anh nghĩ cách đưa đồ đến bãi đỗ xe, đêm nay tôi mang đi, yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch xuất phát ngày mai.”

“Không có vấn đề.”

Trịnh Nhất Hiên vội vàng rời đi, Khương Nặc cũng tới nơi góc tối sâu nhất ở bãi đỗ xe, trong bóng đêm tìm một bãi đất trống, lặng lẽ lấy xe hàng trong không gian ra.

Trong đêm tối đợi gần 5 tiếng, thời gian đã tới đêm khuya, mới nhìn thấy Trịnh Nhất Hiên dẫn theo Dư Tịch Dương và Ôn Dương tới, ba người đẩy ba chiếc xe đẩy cỡ lớn, chậm rãi đi vào bên trong.

Khương Nặc đi lên, Dư Tịch Dương nhìn thấy cô vẫn rất kích động.

“Cô Vu, cô lại tới cứu vãn thế giới rồi, phải không?”

Khương Nặc có mấy phần kinh ngạc nhìn về phía cô ấy.

Dư Tịch Dương là học sinh thủ hạ cuối cùng có sự trung thành và nhiệt huyết của Chu Duyệt Nghiên, hiện tại là người phụ trách chủ yếu của hạng mục hạt giống đặc biệt.

So với lần trước gặp, dáng vẻ của cô ấy đã trưởng thành hơn không ít, nhưng vừa mới mở miệng, vẫn như cũ có khí tức ngây thơ của học sinh.

Dư Tịch Dương bảo Ôn Dương đi chuyển hàng, bản thân thì đứng bên cạnh Khương Nặc, hai mắt trong bóng đêm như phát sáng, nhìn chăm chú cô.

“Tôi không phải người tốt gì đâu.” Khương Nặc thản nhiên nói, cô không quá hiểu khi phải ứng phó với tình cảnh này.

Ôn Dương đã nhìn ra cô không được tự nhiên, cười tiến lên nói: “Cô Vu, cô ấy là con mọt sách, từ trước đây đã chỉ thích anh hùng điện ảnh gì đó, chỉ biết những lý lẽ cứng nhắc, cô hiểu cho một chút.”

TBC

Khương Nặc nhẹ gật đầu, quay đầu giúp Trịnh Nhất Hiên nhấc hàng lên xe.

Trịnh Nhất Hiên lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với Khương Nặc, lại làm thủ thế, Khương Nặc hơi nhíu mày, còn tưởng rằng anh ấy đang lặng lẽ ám chỉ hai người này có vấn đề.

Nhưng Trịnh Nhất Hiên lại trừng mắt nhìn.

Lúc này Khương Nặc mới hiểu ra, hai ngón tay anh ấy dán vào nhau, lại chỉ về phía Dư Tịch Dương và Ôn Dương, là ám chỉ bọn họ yêu đương rồi.

Khương Nặc:...

Anh Trịnh còn rất nhiều chuyện.

Chuyển hàng xong, Khương Nặc lái xe rời khỏi căn cứ, mấy người Trịnh Nhất Hiên cũng lặng lẽ rời đi.

Khương Nặc cứ lái xe ra bên ngoài, tìm một nơi an toàn rồi thu vào trong không gian, sau đó lại trở về căn cứ.

Đi đi lại lại một phen, lúc trở về khu thẻ lam đã là rạng sáng.

Cô vẫn luôn ra ngoài không trở về, khiến cho Lý Mộng khó tránh khỏi thấp thỏm trong lòng, chờ đến khi Khương Nặc gõ cửa, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Loading...