Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 431

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:41
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Mộng vỗ vỗ hai gò má mình, hít một hơi thật sâu: “Khương Nặc, lẽ ra cô phải đánh thức tôi sớm hơn mới phải.”

Gạt bỏ tình cảm cá nhân sang một bên, nghiên cứu hiện tại của Chu Duyệt Nghiên có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với tương lai của toàn bộ doanh địa. Mà cô ấy lại sắp sinh con, cho dù ở y học hiện đại, phụ nữ sinh con vẫn là chuyện dạo một vòng quỷ môn quan, huống chi là ở thời tận thế? Cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được.

Sau khi đầu óc tỉnh táo, cả người Lý Mộng cũng thả lỏng hơn.

Lúc này cô ấy mới hiểu được vì sao Trịnh Nhất Hiên cứ mãi đi đường.

Rõ ràng anh ta có thể lái xe vào căn cứ, xin nghỉ ngơi ở căn cứ, ngủ một giấc thật ngon rồi lên đường, nhưng anh ta chỉ để mọi người ở trên xe nghỉ ngơi và hồi phục qua loa.

Chắc hẳn giữa anh ta và Khương Nặc có sự ngầm hiểu này, chính là cố gắng trở về sớm nhất có thể.

Từ đầu tới đuôi, chỉ có cô ấy là người duy nhất chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.

Khương Nặc có thể thấy lúc này Lý Mộng vô cùng khó chịu, cô ấy không phải là người ích kỷ, thậm chí cô ấy còn rất biết chăm sóc người khác.

Nhưng thất lạc với người thân vẫn là điều tiếc nuối lớn nhất của cô ấy trong mấy năm nay.

Mỗi người đều có nhược điểm của mình mà thôi.

Sau đó, lại qua ba ngày, đội vận chuyển chính thức tiến vào khu vực Kinh Hải, dừng ở căn cứ Ninh Thành, một căn cứ cỡ trung của chính phủ.

Khương Nặc và Lý Mộng ở lại trên xe, Trịnh Nhất Hiên dẫn Vũ Tử đi căn cứ thay đổi giấy thông hành, tiến hành bổ sung vật tư, đồng thời hỏi thăm thông tin về Kinh Hải.

Lúc bọn họ quay lại đã là ba bốn giờ sau.

Trịnh Nhất Hiên quay lại xe nói với bọn họ: “Không có căn cứ số một thủ đô, chúng ta gọi sai rồi. Ở đây lớn nhất là căn cứ số một Kinh Hải, tiếp theo là căn cứ số hai Kinh Hải, xung quanh còn có hai căn cứ cỡ vừa, một căn cứ tư nhân.”

TBC

Trịnh Nhất Hiên vừa nói, vừa lấy bản đồ ra, vẽ vị trí của mấy căn cứ cho bọn họ xem.

“Nếu như muốn tìm người thân thì đầu tiên có thể loại trừ căn cứ tư nhân này.” Trịnh Nhất Hiên nhìn về phía Khương Nặc: “Chắc hẳn cô cũng không xa lạ gì, bởi vì căn cứ này có tên là căn cứ số hai Thái Thương.”

Khương Nặc hơi ngẩn ra, cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy.”

Không ngờ nhà họ Diệp cũng có thế lực ở khu vực Kinh Hải.

Nhưng tích lũy mấy trăm năm, trong tay lại có loại thần dược có thể khiến cho đám quyền quý chạy theo như vịt này thì cũng không có gì kỳ quái.

Diệp Huy Dương c.h.ế.t rồi, không có nghĩa là nhà họ Diệp đã chết.

Một con quái vật khổng lồ như nhà họ Diệp không thể lập tức c.h.ế.t đi trong một khoảng thời gian ngắn được mà sẽ chậm rãi suy tàn.

Khương Nặc mím môi, nhớ lại lúc cô hỏi Vân Diệu rằng câu mà anh nói trước khi g.i.ế.c Diệp Huy Dương là có ý gì.

“Hai kiếp của ông đều c.h.ế.t dưới tay tôi, nhân quả của ông đều ở chỗ tôi.”

Hình như là nói như vậy.

Đối với việc này, Vân Diệu giải thích vô cùng ngắn gọn. Anh cho rằng nhà họ Diệp chiếm giữ một linh nguyên ở thế giới này, cũng nhiều năm độc chiếm sức mạnh đó, mang tới ảnh hưởng sâu xa là bởi có một ít khí vận trong người.

Nếu như không có sự can thiệp của anh và sự sống lại của Khương Nặc, chắc chắn ông ta sẽ không c.h.ế.t sớm như vậy.

Vân Diệu có quy tắc riêng trong thế giới quan của mình, tin vào những điều huyền diệu khó giải thích như nhân quả số mệnh, anh không muốn Khương Nặc g.i.ế.c Diệp Huy Dương nên mới một đường chạy tới để chặn giết.

Ngoài ra anh không nói thêm gì nữa.

Khương Nặc vốn cũng không quá để tâm đến chuyện này, bây giờ nhìn thấy nhà họ Diệp ngay cả ở Kinh Hải đều có căn cứ, chắc hẳn thế lực bọn họ đã thâm nhập ở Hoa quốc rất sâu, ngoài sức tưởng tượng.

“Anh có thêm thông tin gì về căn cứ này không?” Khương Nặc hỏi.

“Căn cứ này không dành cho những người người sống sót bình thường.” Trịnh Nhất Hiên đáp: “Thật ra căn cứ này rất nhỏ, trước kia là một trung tâm trồng trọt dược liệu, hình như thuộc về một gia tộc nào đó. Sau khi tận thế được chuyển đổi loại hình trở thành căn cứ, ngoại trừ người trong gia tộc thì chỉ có chuyên gia liên quan đến công việc nghiên cứu phát triển dược liệu mới có thể đi vào, việc xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt. Phía chính phủ cũng từng yêu cầu bọn họ cung cấp không gian sinh tồn cho người sống sót nhưng bọn họ đều từ chối, nhưng bọn họ sẽ cung cấp lượng lớn dược liệu theo định kỳ nên vẫn có tư cách duy trì căn cứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-431.html.]

Nói tới đây, Lý Mộng mới hiểu: “Vậy quả thật có thể loại trừ, cha mẹ tôi đều là người bình thường, nhà cậu tôi thì quả thật có tiền nhưng công việc là kinh doanh bất động sản, chưa từng nghe nói về gia tộc này nên bọn họ không vào được.”

Trịnh Nhất Hiên gật đầu, lại giải thích tình huống của mấy căn cứ còn lại cho hai người nghe.

Đồng thời, anh ta cũng hỏi Lý Mộng về những thông tin chi tiết của cha mẹ cô ấy, cố gắng hết sức tìm người hỏi thăm.

Nhưng lần này anh ta vì nhiệm vụ mà tới, lại không phải là ở trên địa bàn của mình nên rất nhiều việc hữu tâm vô lực, vẫn phải dựa vào các cô tự mình đi tìm.

Thời gian eo hẹp, mấy người Trịnh Nhất Hiên ở lại tại chỗ nghỉ ngơi, Khương Nặc và Lý Mộng đeo thẻ công tác lên, đi đến căn cứ Ninh Thành đăng ký tìm người.

Cha của Lý Mộng tên là Lý Quảng Nguyên, mẹ là Tần Quỳnh.

Việc tìm người này bình thường đều chỉ có thể đăng ký và để lại tin nhắn, còn lại là tùy duyên. Nhưng Khương Nặc đã lặng lẽ nhét cho nhân viên đăng ký mấy điếu thuốc lá, Lý Mộng cũng ngay sau đó đưa một gói bánh bích quy, nhân viên đăng ký vừa thấy các cô đến liền giúp tra danh sách.

Cuối cùng không tìm được hai người kia.

Ninh Thành còn cách thủ đô một đoạn, Lý Mộng vốn cũng không ôm nhiều kỳ vọng lắm. Sau khi bàn bạc với Khương Nặc xong, đợi đến Kinh Hải, cô ấy và Khương Nặc sẽ chia nhau ra để hành động, cô ấy đến căn cứ số một để tìm, Khương Nặc đi mấy căn cứ cỡ vừa khác.

Trật tự của căn cứ cỡ lớn sẽ tương đối tốt hơn nhưng số lượng người đông đảo, việc tìm người sẽ càng tốn thời gian hơn.

Nhưng Lý Mộng phân tích, thời kỳ mưa to kéo dài như vậy, cha mẹ cô ấy mặc dù có vật tư nhưng lại rất mềm lòng, lại lớn tuổi, nếu không có cậu giúp đỡ thì sẽ rất khó sống sót qua thời kỳ động đất.

Mà nhà cậu lại rất giàu có, nếu muốn vào căn cứ thì khả năng cao là sẽ chọn căn cứ số một, bởi vậy cơ hội tìm được người sẽ lớn hơn.

Về phần mấy căn cứ cỡ vừa và nhỏ còn lại, địa điểm phân tán, trên đường đi dễ gặp phải nguy hiểm, tỷ lệ tìm được người cũng nhỏ hơn, chỉ có thể phiền Khương Nặc đi xem một chút, lỡ như tìm được thì sao?

Sau khi thương lượng xong, đợi xuất phát lần nữa, Khương Nặc liền xuống xe một mình tại một căn cứ cỡ nhỏ trên đường.

Trước khi xuống xe, đôi mắt Lý Mộng đỏ hoe nhìn cô: “Khương Nặc, tôi đều ghi nhớ trong lòng.”

Khương Nặc giúp cô ấy cũng không phải là muốn cô ấy tỏ lòng biết ơn, chỉ mỉm cười nói: “Được.”

Khương Nặc đeo túi đi tới cửa căn cứ.

Nhìn bóng lưng của cô, Lý Mộng âm thầm nắm chặt nắm tay, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi theo xe của Trịnh Nhất Hiên lại lên đường một ngày, cuối cùng cũng tới cửa lớn của căn cứ số một Kinh Hải.

Nhìn căn cứ hùng vĩ phía xa, trái tim Lý Mộng đập thình thịch, Trịnh Nhất Hiên cũng dừng xe ở ven đường, nhẹ giọng nói: “Cô Lý, chúc cô thành công đoàn tụ với người thân.”

Lý Mộng gật đầu, đeo túi xách của mình lên, đeo nỏ tay áo lên cánh tay, lại dùng áo choàng che lại, nạp đạn vào khẩu s.ú.n.g lục rồi nhét vào túi áo khoác bên dưới áo choàng.

“Cảm ơn.”

Cô ấy nói xong, lặng lẽ xuống xe trong bóng đêm.

Cô áy nhìn xe vận chuyển của Trịnh Nhất Hiên đi theo sau xe tải, lái vào cổng căn cứ.

Sau đó, cô ấy cũng xốc lại tinh thần rồi đi qua đó.

*

Lý Mộng chờ xe của đám người Trịnh Nhất Hiên hoàn toàn lái vào trong căn cứ rồi mới vòng qua cổng, đi tới quầy đăng ký ở cửa vào số 2.

Khương Nặc đã từng dẫn cô ấy đi đăng ký một lần nên cô ấy biết đại khái phải làm những thủ tục gì. Kết quả là ngay khi cô vừa mới bắt đầu viết phiếu thông tin, người phụ nữ ở phòng đăng ký đã hỏi cô: “Cô họ Lý à? Có phải là trưởng quan họ Trịnh kia dẫn cô tới không?”

Lý Mộng khẽ giật mình, mím chặt môi không nói gì.

Rõ ràng cô ấy đã xuống xe trước, vì sao người này lại biết cô là do Trịnh Nhất Hiên mang tới.

Cô ấy nhìn người phụ nữ này, hơn 40 tuổi, dáng vẻ gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, môi cũng có chút trắng bệch nhưng đồng phục mặc trên người thì ngược lại rất sạch sẽ.

Người phụ nữ kia nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của cô, cũng có chút không kiên nhẫn: “Bọn họ vừa rồi khi đăng ký thông tin có nói nhìn thấy một người sống sót đang lang thang ở bên đường nên tiện thể cho đi nhờ đến bên ngoài căn cứ, là một cô gái trẻ tuổi, họ Lý, có phải là cô không? Trưởng quan nói là cô muốn tới đăng ký làm lao công nên có hỗ trợ một chút, bởi thấy một cô gái trẻ như vậy cũng không dễ dàng, nếu không phải là cô thì thôi vậy.”

Loading...