Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 432
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:43
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu không phải vì lôi kéo làm quen với trưởng quan thì cô ta mới lười quản.
Không biết điều thì thôi, dù sao cũng là người của khu vực Nam Giang, chức vị có lớn thế nào cũng không quản được căn cứ Kinh Hải bọn họ.
Lý Mộng hiểu ý, vội vàng nói: “Là tôi... Tôi họ Lý, tôi gặp được bọn họ ở Ninh Thành nhưng tôi không biết trưởng quan kia họ gì cả, tôi không nói chuyện với anh ta, vừa rồi không kịp phản ứng người mà cô nói là anh ta.”
Người phụ nữ kia nhìn cô ấy, bĩu môi: “Vậy cô điền thông tin trước đi.”
Lý Mộng làm xong các thủ tục, người phụ nữ bảo cô ấy nhập dấu vân tay rồi cho cô ấy một tấm thẻ ra vào.
Sau khi lấy được thẻ, Lý Mộng khẽ nói: “Chị gái, tôi muốn tìm người, có thể giúp được không?”
Người phụ nữ kia đang bận với bản đăng ký, không ngẩng đầu lên: “Cô có thể để lại tin nhắn, chúng tôi không chịu trách nhiệm tìm người.”
“Nhưng mà...”
Lý Mộng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị người phụ nữ kia cắt ngang.
“Cô em à.” Cô ta cười mà như không cười nhìn Lý Mộng: “Ỷ vào mặt mũi trưởng quan, tôi đã cho cô ưu đãi đặc biệt rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Cô đã vào căn cứ, tốn chút thời gian dành chút tâm tư thì người nào mà tìm không thấy chứ. Không có ai là bảo mẫu của cô cả, cô còn trẻ lại xinh đẹp, trưởng quan cũng đối đãi với cô khác biệt, nhưng cô đã nhầm đối tượng rồi, chị đây không thấm nổi vẻ đẹp của cô đâu.”
Người phụ nữ kia miệng lưỡi sắc bén, Lý Mộng còn chưa nói ra một câu, cô ta trong lời giấu đao giấu kiếm tuôn ra cả mười câu.
Lý Mộng vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không nói thêm nữa, lặng lẽ lấy ra hai gói bánh bích quy nén đưa cho cô: “Giúp một chút đi.”
Vẻ mặt người phụ nữ kia ban đầu vốn thờ ơ, sau khi nhìn thấy hai gói bánh bích quy kia, tròng mắt đều cứng đờ.
Cô ta nhận lấy bánh bích quy, nhìn một chút rồi nhanh chóng cất vào trong túi áo khoác của cô ta.
Lúc này Lý Mộng cũng cảm giác được, khu vực Kinh Hải thiếu lương thực trầm trọng hơn ở Nam Giang, người làm việc ở căn cứ cũng xanh xao vàng vọt, nhìn thấy bánh bích quy cũng trợn tròn mắt.
Ở căn cứ số một Nam Giang vốn không có loại cảm giác này.
Người phụ nữ kia l.i.ế.m môi, ánh mắt nhìn Lý Mộng cũng trở nên nhiệt tình hơn hẳn, nhỏ giọng nói: “Căn cứ quá nhiều người, chuyện tìm người này thực sự rất phiền phức. Mấy thứ này tôi nhận, nhưng tôi nhiều lắm cũng chỉ giúp cô gửi thêm mấy tin nhắn, những chuyện khác không làm được, thực sự không làm được.”
Lý Mộng cũng không nói nhảm, lại cầm thêm 4 gói bánh bích quy nén ra.
Môi người phụ nữ kia khẽ run lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba lô của cô ấy, một lúc lâu sau mới nói: “Còn nữa không, cho thêm 4 gói nữa, tôi sẽ giúp tìm từng người một trong danh sách.”
Lý Mộng sầm mặt lại, cất ba lô đi: “Quên đi, để tôi tự tìm, trả bánh quy lại cho tôi.”
“Đừng đừng đừng.” Người phụ nữ kia có chút nóng nảy: “Hai gói, cho thêm hai gói nữa, tôi giúp cô tìm.”
Lý Mộng có vẻ hơi do dự, cuối cùng nói: “Tôi cũng chỉ còn hai gói, cô tìm trước đã, tìm xong tôi mới đưa.”
Người phụ nữ kia gật đầu: “Vậy cũng được.”
Cô ta lại nhìn ba lô của Lý Mộng với ánh mắt tham lam, hận không thể nhìn xuyên qua nó, nhưng dù sao đây cũng là căn cứ, có ghen tị thì cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể vớt được chút nào hay chút đó.
Cô ta lại đưa cho Lý Mộng hai tờ thông tin, bảo cô ấy qua một bên chậm rãi điền, còn mình thì lấy danh sách đăng ký ra tìm kiếm từ từ.
Trong lúc đó có một số công việc khiến cô ta không thể không dừng lại, trước trước sau sau kiểm tra 9 chồng danh sách, mất hơn 7 tiếng, tìm ra 3 người tên Lý Quảng Nguyên, nhưng từ thông tin thì đều dưới 55 tuổi, không giống cha của Lý Mộng.
Lúc này trời đã tối đen, phòng đăng ký không có điện, cô ta chỉ có thể cầm quyển sổ ra ngoài, vùi đầu vào tìm bằng ánh sáng đèn an toàn ở cửa chính, đến khi mắt sắp mù rồi mới tìm ra được người thứ tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-432.html.]
Lý Quảng Nguyên, nam, 58 tuổi, ba năm trước đã đến căn cứ, là lao công.
Trái tim Lý Mộng đập thình thịch, cô ấy có trực giác mãnh liệt rằng đây chính là cha của mình.
Tìm được cha, đương nhiên cũng sẽ có tin tức của mẹ, tìm được người, có số hiệu liền có thể tra được đại khái đang ở chỗ nào.
“Ông ta lớn tuổi, không làm được những công việc nặng, cũng không vào được nhà máy, phần lớn là làm những việc như trồng trọt hay dọn dẹp. Hiện tại những công nhân như vậy đều ở khu lều phía Bắc, cô đi tới khu lều phía Bắc hỏi một chút, đoán chừng không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Người phụ nữ kia nói.
“Được.” Lý Mộng kìm nén sự kích động trong lòng, trên mặt không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Như đã hứa, cô ấy lại lấy hai gói bánh bích quy nén ra.
Đến khi đi vào trong căn cứ, cô ấy còn có thể cảm giác được ánh mắt của người phụ nữ kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ba lô của mình.
Lý Mộng không khỏi nhíu mày, bước nhanh hơn đi vào trong căn cứ.
Trong tay cô ấy có súng, cũng không sợ người khác đến cướp. Nhưng dù sao cô ấy cũng đang ở căn cứ, không quen với cuộc sống nơi đây nên cũng không muốn gây ra rắc rồi gì.
Đi một đoạn đường, rốt cục không còn cảm giác bị người nhìn chằm chằm nữa.
Lúc này trời đã tối đen, vì tiết kiệm năng lượng, ở trong căn cứ ngoại trừ nhà máy và những công trình cần thiết ra thì phần lớn đều không có đèn điện, mọi người bận rộn một ngày, cũng nghỉ ngơi từ rất sớm, trên đường gần như không nhìn thấy người.
Lý Mộng lại đi một hồi lâu mới gặp được một nhóm bảo vệ, cô ấy bước tới nói: “Xin lỗi, xin hỏi khu lều phía Bắc ở đâu? Tôi vừa tới, còn chưa rành đường lắm.”
Người bảo vệ trẻ tuổi chỉ đường cho cô ấy rồi lại nói: “Đã trễ như vậy đừng đi khắp nơi, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm?”
Lý Mộng nói: “Tôi không đi lung tung nữa, bây giờ trở về ngay.”
Nói xong, cô ấy tăng tốc, vội vàng đi đến khu lều phía Bắc.
Căn cứ quá lớn, cô ấy không quen đường, đi gần một tiếng mới tìm được tới nơi. Nhìn một mảng lều trại do đủ loại vật liệu dựng lên, hoàn cảnh sinh hoạt ác liệt, đủ loại mùi hôi thối đập thẳng vào mặt, rác vương vãi khắp nơi trên mặt đất khiến cho hai chân Lý Mộng càng thêm nặng trĩu.
Cô ấy lặng lẽ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay, bây giờ là 12 giờ đêm, toàn bộ khu lều đều một màu đen kịt, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Những lều này đều xây dựng không hoàn chỉnh, có thể là vì bảo vệ mình khỏi cái lạnh mà rất nhiều người đã dùng những tấm nhựa nhặt được để che cửa sổ và cửa ra vào.
TBC
Trong tình huống này không có cách nào tìm người.
Rơi vào đường cùng, Lý Mộng cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một căn phòng trống không người ở, đá rác rưởi trên mặt đất vào một góc, quấn áo choàng trên người miễn cưỡng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi vài giờ.
Xung quanh mùi hôi thối ngút trời, đến tận hơn 4 giờ sáng mà cô ấy đã hoàn toàn không ngủ được nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng trống kia, đi một vòng ở khu lều.
Lại qua một lúc nữa, dần dần có người tỉnh dậy, tiếng nói chuyện cũng nhiều hơn.
Lý Mộng cũng không muốn đợi thêm nữa, thấy người đi ra liền trực tiếp bước tới hỏi thăm Lý Quảng Nguyên.
Cô ấy mặc sạch sẽ, tuy đeo khẩu trang nhưng dáng vẻ cũng rất đàng hoàng nên người ta cũng coi trọng hơn hẳn, thái độ của những người mà cô bắt chuyện đều rất tốt.
Lý Mộng thấy người liền hỏi, không biết đã hỏi bao nhiêu câu, mãi cho đến khi cổ họng cũng bắt đầu đau nhức, trời đã hoàn toàn sáng rõ, cô ấy mới nhận được câu trả lời từ một ông lão luộm thuộm.
“Cô tìm Lý Quảng Nguyên à? Là lão Lý què kia sao?” Ông lão khó hiểu nhìn cô rồi quay đầu về phía căn phòng phía sau hét lên: “Lão Lý, có người tìm ông này!”
Ánh mắt Lý Mộng thuận theo ánh mắt ông ta nhìn sang, hơi thở trở nên gấp gáp.