Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:45
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Mộng nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm đang khập khiễng đi ra từ trong phòng.

Ông ấy mặc một chiếc áo khoác vải bông, quần vải bông, rất dày nhưng thực sự rất bẩn, đầu tóc và mặt đã lâu không rửa ráy vệ sinh, hoàn toàn khác với người cha trong trí nhớ của Lý Mộng.

Nhưng Lý Mộng chỉ cần liếc mắt vẫn nhận ra ông ấy.

TBC

Lý Quảng Nguyên nhìn Lý Mộng, đầu tiên là sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, trợn to hai mắt không thể tin nổi, run rẩy hồi lâu không nói nên lời.

Lý Mộng vội vàng bước tới, giành nói trước: “Ông là Lý Quảng Nguyên đúng không, tôi có việc tìm ông.”

Có vô số cặp mắt đang theo dõi sự náo nhiệt ở nơi này, Lý Mộng không muốn quá thu hút sự chú ý của người khác.

Cô ấy trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào trong phòng.

Lý Quảng Nguyên ngơ ngác theo sau, mãi đến khi Lý Mộng đóng chặt cửa lại, nước mắt mới không thể kìm lại được mà trào ra, cô ấy tháo khẩu trang ra, khẽ gọi: “Cha.”

“Là Mộng Mộng...Mộng Mộng!” Lý Quảng Nguyên như mộng như tỉnh, không dám tin vào mắt mình.

Hai cha con ôm nhau khóc.

Nhưng Lý Quảng Nguyên lại đột nhiên phản ứng lại, hốt hoảng nói: “Mộng Mộng, trên người cha bẩn, cẩn thận quần áo của con.”

Lý Mộng lau nước mắt.

Trong phòng này không có một vật gì ra hồn, chỉ có mấy tấm ván miễn cưỡng được dùng làm giường, quần áo chất đống trên đó.

Cô ấy nhìn một vòng, trong lòng thê lương vô hạn, bởi vì không có một dấu vết hơi thở nào của mẹ trong này.

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng lúc này vẫn đau đớn khôn nguôi, Lý Mộng không khỏi ôm mặt, để mặc nước mắt chảy ướt đẫm lòng bàn tay.

“Mẹ không còn nữa, phải không?”

Lý Quảng Nguyên vẻ mặt buồn bã, rơi nước mắt không nói được lời nào.

Thật lâu sau, ông ấy mới lau nước mắt kể cho Lý Mộng nghe những gì đã trải qua sau tận thế.

Sau khi mưa to trút xuống, cộng đồng chỗ bọn họ ở đã nhanh chóng bị ngập nước.

Mặc dù không ra được nhưng trong nhà có rất nhiều đồ dùng Lý Mộng gửi về, đồ ăn thức uống đều có cả, hai vợ chồng coi như cũng có thể sống tốt.

Trong thời kỳ này còn có thể gọi điện thoại, Lý Mộng cũng biết rõ tình hình.

Khi đó Lý Mộng vẫn luôn nhấn mạnh với bọn họ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được cho người khác mượn đồ ăn.

Lúc ấy bọn họ không coi trọng lời cô ấy lắm, nhưng con gái bọn họ cứ lải nhải, bọn họ cũng không tiện không nghe, chỉ có thể đóng cửa lại mà sống.

Nhưng mưa to vẫn không ngừng, tầng dưới bị ngập, mấy hộ dân chạy lên trên. Tình huống càng ngày càng tệ, có một ngày, một bà lão tới gõ cửa, hỏi có đồ ăn không cho bà ta mượn một chút.

Bọn họ cũng biết bà lão này, cả nhà đều rất tốt bụng. Trước đó Lý Quảng Nguyên bị bệnh, bọn họ còn giúp đỡ tìm quan hệ để sắp xếp phẫu thuật chuyên khoa.

Hai vợ chồng không nỡ từ chối, lặng lẽ cho bà ta một chút đồ ăn.

Nhưng bà lão còn chưa cầm đồ ăn về đến nhà thì đã bị người ta phát hiện, bị ép hỏi, bà ta đành phải khai nhận đã mượn của nhà lão Lý.

Có thể tưởng tượng được những bước phát triển tiếp theo.

Mọi người khắp tòa nhà đều đến chỗ bọn họ mượn, ban đầu chỉ là ôn tồn van xin, về sau liền đập cửa, trực tiếp cướp lấy.

Toàn bộ đồ đạc con gái gửi về đều bị cướp sạch, Tần Quỳnh bởi vì tức giận mà đổ bệnh, đây cũng là nguyên nhân dẫn đến cái c.h.ế.t sau đó của bà ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-433.html.]

Sau khi thức ăn cạn kiệt, bọn họ cũng hết lương thực, thỉnh thoảng vẫn có người tới nhà ép buộc tìm đồ ăn, nếu không phải cộng đồng bắt đầu phát lương thực cứu trợ thì khi đó bọn họ đã c.h.ế.t đói rồi.

Sau khi nước lũ rút đi, Lý Quảng Nguyên dẫn vợ mình đi nghe ngóng chuyện căn cứ, lúc này gặp được một quý nhân.

Không phải gia đình cậu như suy nghĩ của Lý Mộng mà là một người khác.

“Là Đàm Việt Dân, chú Đàm của con đấy!” Lý Quảng Nguyên nói đến đây, trên mặt còn mang theo một phần cảm kích: “Chú ấy đã giúp cha mẹ, nếu không với tình trạng sức khỏe của cha mẹ thì căn bản không thể chống đỡ nổi để tới được căn cứ.”

Lý Mộng nghe vậy, vẻ mặt lại trở nên mất tự nhiên.

Đàm Việt Dân, là cha của Đàm Linh.

Gia đình Đàm Linh khá giả, làm việc

Gia cảnh Đàm Linh tốt, lúc cô ta học đại học ở bên ngoài, trong nhà trực tiếp mua luôn cho cô ta một căn hộ ở khu nhà giàu.

Lý Mộng có quan hệ tốt với cô ta nên đương nhiên cũng đã gặp người nhà cô ta, cũng biết gia đình cô ta điều hành một chuỗi nhà hàng Trung Quốc.

“Nhà họ Đàm kinh doanh dịch vụ ăn uống, sau này mở rộng kinh doanh nên cũng tự mình bao luôn cả chuỗi cung ứng, trong tay có nhiều vật tư, lại có mạng lưới giao thiệp. Ngay khi cộng đồng vừa được mở ra, bọn họ liền quyên góp, lấy suất vào căn cứ cho cả nhà. Ông ấy cũng bày tỏ rằng sẵn sàng giúp đỡ cha mẹ, đến lúc đó dẫn cha mẹ tới căn cứ. Sau đó, cha mẹ liền được nhà họ Đàm giúp đỡ chăm sóc.” Lý Quảng Nguyên chậm rãi nói.

Đáng tiếc còn chưa tới căn cứ, Tần Quỳnh đã c.h.ế.t vì bạo bệnh.

Lý Quảng Nguyên đau khổ, mất hết tất cả hy vọng sống, vẫn là Đàm Việt Dân động viên ông ấy, nói rằng rất có thể con gái ông ấy còn sống, ông ấy không thể buông xuôi mà đi được, phải chờ đợi.

Đàm Việt Dân cũng nói, trước khi internet bị cắt, Đàm Linh thường xuyên liên lạc với người nhà, bảo bọn họ đừng lo lắng.

“Đàm Linh nói con sống cùng con bé, đã tích trữ được rất nhiều vật tư. Con bé cũng gửi về rất nhiều ảnh, trong ảnh thấy cả căn nhà chất đầy vật tư, chắc chắn đủ cho các con chống đỡ qua thời kỳ mưa lớn, còn có thể dư lại rất nhiều đồ mang đi căn cứ đổi điểm tích lũy. Cho dù là làm lao công thì các con còn trẻ lại khỏe mạnh, trong tay có điểm tích lũy, chắc chắn có thể sống sót.”

Nói đến đây, trên mặt Lý Quảng Nguyên hiện lên vẻ vui mừng: “Không ngờ ông ấy lại nói trúng rồi.”

Lý Mộng hơi cứng đờ nhưng cô ấy che giấu, không để cha mình nhìn ra.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, khi cha về đến căn cứ được bốn tháng, lúc làm việc bị gãy chân, mấy tháng trời không thể đứng dậy nổi. Cũng là chú Đàm của con giúp cha, chia đồ ăn cho cha nên cha mới không bị c.h.ế.t đói, mới có thể đợi được đến ngày hôm nay, nhìn thấy con trở về…” Giọng Lý Quảng Nguyên nghẹn ngào, nói với cô ấy: “Mộng Mộng, sao con lại đến thủ đô, con đến đây cùng với Đàm Linh à?”

Lý Mộng khàn giọng nói: “Đàm Linh c.h.ế.t rồi.”

Thân thể Lý Quảng Nguyên chấn động, ngây người một lúc rồi lắc đầu thở dài: “Vậy lão Đàm phải đau lòng lắm, nhưng thế đạo này... có cách nào đâu?”

Lý Mộng im lặng một lúc, trong lòng không ngừng giãy giụa.

Cuối cùng, cô ấy làm ra quyết định, thấp giọng nói: “Cha, con tới là để đưa chai đi.”

“Đi?” Lý Quảng Nguyên có chút bối rối: “Đi đâu?”

“Một nơi rất an toàn.” Lý Mộng nói.

Lý Quảng Nguyên lại có chút do dự: “Thấy con sống tốt thì cha yên tâm rồi, nhưng thân thể này của cha chỉ làm liên lụy con thôi.”

“Cha không cần phải suy nghĩ những thứ này.” Lý Mộng nói: “Nhưng con hy vọng cha đồng ý với con…lặng lẽ đi theo con, không nói cho bất kỳ ai biết. Còn chú Đàm bên kia thì con sẽ đền bù cho ông ấy.”

Lý Quảng Nguyên có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, thật lâu sau, mới hạ thấp giọng nói: “Là bởi vì Đàm Linh sao?”

Đang nói, ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói truyền vào: “Lão Lý đâu rồi?”

Lý Quảng Nguyên nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức thay đổi, sốt ruột làm khẩu hình với con gái: Đàm Việt Dân.

Lý Mộng cũng nhíu mày.

Ngoài phòng, có người trả lời Đàm Việt Dân: “Ở trong phòng, vừa rồi có một cô gái tới tìm ông ta, đang nói chuyện!”

Loading...