Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:47
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Mộng nghe thấy tiếng bước chân Đàm Việt Dân đang bước nhanh đi vào bên trong.

Đến lúc này có muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể chính diện ứng đối, Lý Mộng đứng dậy nhìn ra cửa.

Đàm Việt Dân thở hồng hộc, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Lý Mộng, hai mắt đã đỏ hoe: “Tiểu Mộng, là cháu! Hai đứa còn sống, chú biết mà!”

Ông ta mừng rỡ bước tới, ánh mắt nhìn Lý Mộng từ trên xuống dưới.

Lý Mộng và cha gặp nhau nên đương nhiên đã tháo khẩu trang ra, Đàm Việt Dân lập tức nhận ra cô.

“Chú Đàm.” Lý Mộng lễ phép bước tới chào hỏi.

Trước tận thế, Đàm Linh là bạn thân nhất của cô ấy, sau tận thế, nhà họ Đàm cũng chăm sóc cha mẹ mình. Sau khi cha bị què chân căn bản không làm được việc gì, nếu không phải có bọn họ tiếp tế thì rất có thể đã c.h.ế.t đói. Bất kể nói thế nào thì người trước mắt này cũng có ơn với cô ấy.

Đàm Việt Dân vừa nhìn thấy gương mặt trắng nõn và quần áo sạch sẽ của cô ấy liền biết cô ấy sống rất tốt.

Trong những ngày tận thế này, một cô gái cho dù có thích sạch sẽ đến đâu thì sau một thời gian dài chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt và gian khổ thì cũng rất khó có được khuôn mặt non nớt như vậy, Lý Mộng vừa nhìn đã biết hoàn cảnh sinh hoạt vô cùng tốt.

Ông ta không khỏi kích động, giọng nói cũng khàn khàn: “Tiểu Mộng, Tiểu Linh đâu?”

Ánh mắt Lý Mộng ảm đạm, cô ấy do dự mãi, vẫn không đành lòng nói dối: “Đàm Linh... không còn nữa.”

Đầu óc Đàm Việt Dân lập tức trống rỗng.

Trong tay ông ta còn cầm hai cái bánh ngô, là chuẩn bị cho Lý Quảng Nguyên. Lúc này hai tay ông ta run lên, suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Lý Quảng Nguyên không đành lòng nhìn ông ta như vậy, bước tới đỡ ông ta ngồi xuống một cái ghế thấp.

Đàm Việt Dân là con gái của Đàm Linh, từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, là thiên kim bảo bối của cả nhà, muốn cái gì cho cái đó.

Trong thời tận thế bọn họ đã phải chứng kiến quá nhiều cái c.h.ế.t và sự chia ly, nghĩ rằng có lẽ con gái vẫn còn sống nên trong đáy lòng dù gì vẫn có một phần hy vọng.

Nhưng bây giờ hy vọng cũng không còn.

Ông ta run giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, tại sao Tiểu Linh…không còn nữa?”

Trong lòng Lý Mộng cũng rất khó chịu.

Đàm Linh là vì một người đàn ông mà tự sát, lời này cô ấy không thể nói được, mà cũng không cần thiết phải nói ra.

Cuối cùng chỉ nói: “Bạn trai cô ấy không tốt, tính kế cô ấy…Nhưng lúc cô ấy rời đi rất bình tĩnh sạch sẽ, chưa từng phải chịu khổ gì.”

Đàm Việt Dân nửa ngày không nói nên lời, ngồi thẫn thờ lau nước mắt.

Lý Quảng Nguyên ôm vai ông ta, những ngày qua, ông ấy quá hiểu cảm giác chờ đợi lẫn hy vọng này.

Nhưng Lý Mộng đã trở lại, Đàm Linh lại không, hiện tại ông ấy có nói lời an ủi gì cũng có vẻ rất giả dối, bởi vậy, Lý Quảng Nguyên chỉ có thể ngồi ở bên cạnh Đàm Việt Dân, chia sẻ nỗi buồn cùng ông ta.

Đàm Việt Dân ngồi một lúc, đặt đồ xuống rồi rời đi.

Lý Mộng nhìn hai cái bánh ngô kia, tâm tình cũng vô cùng phức tạp.

Trong ba lô của cô ấy còn 18 gói thực phẩm khô lạnh, 32 gói bánh bích quy nén, hai khẩu s.ú.n.g lục, 150 viên đạn, một cái nỏ tay áo, một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n đinh.

Cùng với một số thỏ hạt lựu và và thịt gà cay do mẹ Vu làm.

Cô ấy chỉ để lại những vật tư cần thiết để sinh tồn và tự vệ, còn lại đều có thể đưa cho Đàm Việt Dân.

Đồ ăn có thể ăn, vũ khí có thể dùng để bảo vệ bản thân hoặc giao dịch.

Nếu như còn thời gian, cô ấy cũng muốn nói chuyện với Khương Nặc, tìm Trịnh Nhất Hiên cho mượn thêm điểm tích lũy.

Đó là toàn bộ những gì cô ấy có thể làm.

Lý Quảng Nguyên thấy sắc mặt cô ấy không được tốt lắm, liền cẩn thận đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mộng, có phải cái c.h.ế.t của Đàm Linh không đơn giản như con nói không? Cha thấy dáng vẻ của con không đúng lắm.”

Lý Mộng lắc đầu: “Con chỉ nghĩ đến mấy chuyện không vui thôi, cha thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi sớm một chút.”

Nhưng ở chỗ Lý Quảng Nguyên cũng không có gì đáng để thu dọn cả.

Quần áo đều rất rách nát, gần như một bộ lành lặn cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-434.html.]

Thứ duy nhất đáng mang theo chỉ có một quyển album ảnh, trong đó có những bức ảnh của Lý Mộng từ nhỏ đến lớn, cũng có một ít ảnh gia đình, mẹ Lý Mộng vẫn luôn mang theo bên mình, thỉnh thoảng lấy ra xem. Đến khi bà ấy c.h.ế.t vì bạo bệnh, Lý Quảng Nguyên lại mang theo đến căn cứ.

Lý Mộng lục lọi trong phòng cả một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ lấy được cuốn album này.

Còn mấy thứ như áo bông rách nát, chăn mền ố bẩn thì Lý Mộng liền đề nghị cứ để lại ở trong phòng này, để cho người nào cần thì đến lấy.

Chân Lý Quảng Nguyên đi đứng không tiện nên Lý Mộng bảo ông ấy ở trong phòng chờ, tự mình đi đến chỗ đăng ký nhắn lại cho Trịnh Nhất Hiên.

Dùng ám hiệu đã thương lượng từ trước nói cho anh ta biết cô ấy đã tìm được người rồi, có thể quay trở về.

Trịnh Nhất Hiên sẽ kiểm tra tin nhắn mỗi ngày, cho dù không ngờ rằng cô ấy sẽ làm xong việc nhanh như vậy thì ngày mai thế nào cũng có thể gặp mặt, đến lúc đó có thể sớm rời khỏi nơi này, đến điểm tập hợp chờ Khương Nặc.

TBC

Đi sớm về sớm, cũng sẽ không bỏ lỡ thời gian sinh con của cô Chu.

Lý Mộng luôn cảm thấy trật tự quản lý căn cứ bên Kinh Hải không bằng Nam Giang, muốn để lại một tin nhắn cũng phải chờ rất lâu, trong quá trình đó cũng gặp một số người chen ngang nhờ quan hệ.

Cô ấy không lên tiếng, thành thật xếp hàng ở phía sau.

Sau khi xong việc, trời đã tối.

Để an toàn, Lý Mộng mang ba lô của mình ra ngoài, cô sợ đồ đạc của mình bị người khác phát hiện, cha lại không giữ được lại gây thêm phiền phức.

Nhưng cứ phải vác một cái ba lô nặng như vậy đi đi về về, cả người cũng mệt mỏi không chịu nổi.

Lý Mộng đi bộ về khu lều, mơ hồ cảm giác được có gì đó không ổn.

Cô ấy có cảm giác tất cả mọi người đang nhìn mình.

Vào lần đầu tiên khi cô ấy đến đây tìm người, những người khác cũng có chút tò mò về cô ấy, không khỏi nhìn chằm chằm thêm vài lần nhưng ánh mắt tuyệt đối không lộ liễu như vậy.

Nói cô ấy mắc chứng hoang tưởng cũng được, dù sao bây giờ cô ấy đang cảm thấy rất khó chịu.

Lý Mộng nhíu mày, bước nhanh trở lại chỗ ở của cha.

Bước tới ngoài cửa, nhìn như tất cả đều bình thường nhưng Lý Mộng vẫn lặng lẽ cầm s.ú.n.g trong tay, lúc này mới đẩy cửa vào.

“Két.”

Cánh cửa gỗ rách nát khép lại, cả căn phòng tối đen chỉ lóe lên ánh sáng từ một ngọn đèn dầu, căn phòng vốn đã lộn xộn nay lại bị lật tung lên.

Cô ấy nhìn thấy Lý Quảng Nguyên bị trói bằng dây thừng quỳ trên mặt đất, bên cạnh có hai người đàn ông cao lớn đứng đó.

Người ngồi trên chiếc ghế thấp duy nhất trong phòng là Đàm Việt Dân.

Trước tiên Lý Mộng nhìn xem trong tay bọn họ có vũ khí gì không, phát hiện chỉ có ống thép, trong lòng hơi thả lỏng nhìn về phía Đàm Việt Dân: “Chú Đàm, chú làm gì thế?”

Hai mắt Đàm Việt Dân đỏ hoe, lạnh lùng nhìn Lý Mộng: “Tiểu Mộng, con gái chú c.h.ế.t như thế nào, chú muốn biết chân tướng.”

Lý Mộng sầm mặt: “Cháu đã nói chân tướng cho chú rồi.”

“Chú hai, đừng nói nhảm với cô ta nữa.” Người đàn ông cao lớn đứng phía trước hùng hổ bước tới: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Đừng có dùng mấy lời nói nhảm kia ra lừa chúng tôi nữa.”

“Chú Đàm, chú chăm sóc cha cháu tức là có ơn với cháu, cháu nể mặt chú nên mới nói chuyện đàng hoàng, có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống nói cho rõ là được.” Lý Mộng lạnh lùng nói: “Cho dù là căn cứ nào thì cũng cấm tư đấu, mấy người đây là làm gì, lấy cha cháu ra uy h.i.ế.p cháu à?”

Người đàn ông cao lớn kia hẳn là cháu trai nhà họ Đàm, cười khẩy khi nghe lời nói của cô: “Căn cứ không cho phép tư đấu nhưng thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên. Tận thế lâu như vậy, cha cô đã nhận bao nhiêu thứ từ chỗ chúng tôi rồi? Mấy người có nhận không? Bây giờ có định trả không?”

Lý Mộng nói: “Tôi cũng không nói là không trả.”

“Vậy được, 4000 điểm tích lũy, trả lại đi.”

Cho dù Lý Mộng không quen thuộc với vật giá của căn cứ thì cũng biết đây là cố ý gây chuyện.

Nếu không phải thấy Đàm Việt Dân đối với bọn họ quả thật có vài phần ân tình, cô ấy đã trở mặt.

“Thả cha tôi ra, tôi sẽ nghĩ cách đền bù cho những gì còn thiếu nợ các anh.” Cô âm thầm sờ khẩu s.ú.n.g lục trong tay áo, bình tĩnh lại rồi nói: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng ép tôi phải động thủ.”

Người đàn ông cao lớn kia trừng mắt, định bước tới tiếp tục uy h.i.ế.p nhưng Đàm Việt Dân phất tay ngăn anh ta lại.

“Lý Mộng, lúc đầu chú cũng tin lời cháu nói, nhưng sau khi về nhà nói chuyện với vợ chú, sau một hồi phân tích liền biết cháu đang nói dối.” Ông ta nhìn Lý Mộng: “Đầu tiên, trước khi thông tin liên lạc đứt đoạn thì mỗi ngày chúng tôi đều liên lạc với Đàm Linh, chính miệng con bé nói không có bạn trai, sao từ trong miệng cháu thì con bé lại có thêm một người bạn trai chứ?”

Ánh mắt ông ta tràn ngập hoài nghi bao phủ trên người Lý Mộng, cả người như phát điên.

Loading...