Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 436
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:51
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Mộng đưa cha lên xe.
Bước lên xe vận chuyển của chính phủ, trong lòng Lý Quảng Nguyên vẫn cảm thấy hoảng hốt, không biết phải làm sao.
Ông ấy là một giáo viên cấp hai, đã từng được người khác tôn trọng, nhưng bây giờ cả người bẩn thỉu, ngồi trên xe sẽ phát ra một mùi lạ khó có thể bỏ qua, điều này khiến ông ấy cảm thấy rất bất an, sợ bị trách cứ.
Lý Mộng nhìn thấy sự bối rối của cha mình nhưng không còn cách nào khác cả, nguồn nước trong căn cứ có hạn, có thể uống được cũng không tệ rồi, căn bản không có điều kiện tắm rửa, cũng không có quần áo để thay.
Cũng may Trịnh Nhất Hiên thường xuyên tiếp xúc với người sống sót, cũng rất quen với những chuyện như thế này nên không hề tỏ ra bất cứ thái độ ghét bỏ gì mà chỉ mỉm cười với Lý Mộng: “Đây là cha cô à? Người thân đoàn tụ, tốt quá rồi.”
Lý Mộng gật đầu.
Thấy Trịnh Nhất Hiên sắp khởi động xe, cô ấy đột nhiên nói: “Anh Trịnh, chờ một chút, tôi muốn nhờ anh làm giúp tôi một việc được không?”
Trịnh Nhất Hiên giật mình, xoay người lại: “Chuyện gì cô nói đi.”
“Trong tay tôi có s.ú.n.g và đạn, hẳn là có thể đổi thành điểm tích lũy với căn cứ. Tôi muốn đem số điểm tích lũy này giao cho một người... Ông ấy đã từng giúp đỡ cha tôi, nhất định tôi phải báo đáp ân tình này của ông ấy. Nếu bây giờ cứ thế này mà đi thì sau này trong lòng tôi sẽ không được yên ổn.”
Nói xong, cô ấy lấy s.ú.n.g lục và đạn của mình ra.
Hai khẩu súng, 150 viên đạn, ít nhiều vẫn có thể đổi được một ít điểm tích lũy.
Một đường này đi theo Trịnh Nhất Hiên, trên đường trạm nghỉ ngơi đều là căn cứ các nơi nên có thể bảo đảm an toàn. Mấy người Vũ Tử cũng có s.ú.n.g nên có lẽ không cần dùng nhiều vũ khí như vậy.
Trịnh Nhất Hiên có chút do dự, anh ta cau mày, một hồi lâu không nói gì.
Lý Mộng cũng biết anh ta đang nóng lòng quay về, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị anh ta từ chối.
Một lúc lâu sau, Trịnh Nhất Hiên nói: “Cô cất s.ú.n.g đi, việc này tôi sẽ xử lý giúp cô. Mặc dù tôi không có điểm tích lũy của căn cứ Kinh Hải nhưng tôi có quen biết mấy người, trước tiên có thể mượn một ít cho cô.”
Anh ta suy nghĩ một chút: “500 điểm tích lũy đủ chưa?”
Lý Mộng quay đầu nhìn Lý Quảng Nguyên, Lý Quảng Nguyên gật đầu liên tục.
500 điểm tích lũy, nếu chỉ đổi thức ăn cũng đủ cho người bình thường sinh hoạt rất lâu.
Cả nhà Đàm Việt Dân đều có công việc ở căn cứ, đủ để trang trải cuộc sống. Số điểm tích lũy này có thể dành dụm để lỡ như tương lai có sinh bệnh thì cũng có thể đổi được một ít thuốc men và vật tư cần thiết.
Trịnh Nhất Hiên lại nói: “Người kia tên là gì, làm việc gì ở căn cứ, thuộc tổ nào?”
Lý Quảng Nguyên trả lời: “Tên Đàm Việt Dân, cả nhà bọn họ đều có giấy chứng nhận căn cứ, ở khu chữ C khu vực thẻ xanh, vợ ông ta làm việc ở nhà máy, ông ta làm ở tổ đóng bìa nhựa.”
Thông tin này đã rất chi tiết rồi.
Trịnh Nhất Hiên xuống xe, đi sang một chiếc xe vận chuyển lớn khác nói chuyện với Vũ Tử rồi bảo hai người Lý Mộng đi qua đó trước.
Còn anh ta tự lái xe trở về căn cứ.
Trước khi đi, Lý Mộng còn nhờ anh ta chuyển giúp một phong thư.
Mấy ngày trước ở cổng căn cứ, Lý Quảng Nguyên nhìn thấy cô ấy cầm giấy bút viết cái gì đó, đến bây giờ mới biết là viết thư cho nhà họ Đàm.
“Anh Trịnh, cảm ơn anh.”
Lý Mộng nhìn bóng dáng chiếc xe của Trịnh Nhất Hiên biến mất ở ngã tư, chấp niệm trong lòng cũng giống như cùng biến mất.
Đó là tất cả những thứ mà cô ấy có thể làm được.
Cô ấy biết Trịnh Nhất Hiên giúp cô ấy hoàn toàn là nể mặt Khương Nặc, nhưng cô ấy vẫn sẽ ghi nhớ phần tình cảm này ở trong lòng.
Trong lá thư đó, cô ấy đã viết ra tất cả những chuyện mà không thể gặp trực tiếp nói rõ được:
Chú Đàm:
Cháu là Lý Mộng.
Cảm ơn chú đã giúp đỡ gia đình cháu, lại luôn chăm sóc cha cháu, xin chú hãy nhận một chút lòng thành của cháu.
Chuyện của Đàm Linh, cháu cũng rất tiếc.
Cô ấy thích một đàn anh học cùng trường đại học, sau ngày tận thế cũng đã tiếp tế cho anh ta. Cô ấy quá đơn thuần, suy nghĩ quá tốt đẹp về người mình yêu, cũng quá lạc quan về thời thế này. Đây vốn không phải là lỗi của cô ấy, nhưng trong thời tận thế tối tăm này, sự đơn thuần này khiến cô ấy rất khó chấp nhận hiện thực tàn khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-436.html.]
Sau khi bạn trai cô ấy chết, Đàm Linh liền tự sát theo, khi đó còn ở thời kỳ mưa to, cô đã sớm rời đi, thậm chí còn không biết đây là ở tận thế.
Cô ấy không nhìn thấy những thiên tai liên tiếp phía sau, cũng không thấy đêm tối vô tận. Cô ấy chỉ ôm theo tình yêu của mình rời khỏi cuộc đời này, không phải chịu đau khổ gì, ra đi sạch sẽ.
TBC
Chuyện chính là như vậy, cháu sẽ không nói dối. Cháu đã cố gắng khuyên cô ấy, cũng muốn kéo cô ấy lại, nhưng cháu không thể làm được gì, cháu rất xin lỗi.
Hy vọng mọi người đều sống tốt.
….
Trịnh Nhất Hiên làm việc cũng khá nhanh, đi 6 tiếng đồng hồ đã xong việc quay trở về.
Nhìn anh ta lái xe trở về, trong lòng Lý Mộng như trút được gánh nặng.
Chỉ là thời gian đã bị trì hoãn một chút, Trịnh Nhất Hiên cũng không có ý định nghỉ ngơi nên bảo mấy người Lý Mộng lên xe, ngay trong đêm chạy về hướng Ninh Thành.
Trên đường, anh ta kể lại những chuyện đã làm.
Thật ra để tìm người rất nhanh, chủ yếu là anh phải tìm bạn mình rồi làm thủ tục mượn điểm tích lũy, tốn gần 2 tiếng đồng hồ.
Sau đó, anh ta đi vào nhà máy, một mình gặp Đàm Việt Dân.
Trạng thái tinh thần của Đàm Việt Dân không được tốt lắm, thu điểm tích lũy cũng không thấy vui vẻ, sau khi xem xong thư Lý Mộng gửi, một hồi lâu không nói gì.
Cuối cùng, ông ta yên lặng cất thư vào trong túi áo.
Trịnh Nhất Hiên cũng rời đi.
Lý Quảng Nguyên nghe xong cũng chỉ thở dài: “Lão Đàm thật ra là một người tốt, chỉ là thích để tâm vào chuyện vụn vặt... Hy vọng ông ta sau này sẽ an bình. Anh cả ông ta đã c.h.ế.t trong thời kỳ động đất, chị dâu và hai cháu trai lúc này đang sống cùng hai vợ chồng bọn họ, cũng rất đoàn kết. Bọn họ đều rất yêu thương Đàm Linh nên khi biết tin Đàm Linh c.h.ế.t mới không cách nào chấp nhận được…”
Nói đến đây, ông ấy cũng trầm mặc một lúc.
Lý Mộng cũng không nói gì, cho dù thế nào thì mọi chuyện đều đã qua, sau này phải luôn nhìn về phía trước.
Xe vận chuyển chạy liên tục tới địa điểm đã hẹn trước với Khương Nặc, dừng lại ở gần một ngã rẽ.
Thời gian hai bên hẹn nhau là 5 ngày.
Năm ngày trôi qua, cho dù tìm được người hay không thì cũng đều phải quay lại chỗ này, nếu người không tới thì có nghĩa là đã xảy ra chuyện.
Hôm nay cũng đã là ngày thứ năm, trời cũng đã tối.
Trịnh Nhất Hiên không biết tình huống bên phía Khương Nặc như thế nào, sự an toàn của cô hẳn là không tới phiên một người bình thường như anh ta lo lắng. Anh ta chỉ lo rằng thời gian quá gấp rút, hai bên bỏ lỡ nhau.
Dừng xe ở ngã ba đường, Trịnh Nhất Hiên xuống xe đi vòng quanh nhưng không nhìn thấy Khương Nặc đâu cả.
Anh ta khẽ nhíu mày.
Xoay người mở cửa xe, đang định nói gì đó lại đột nhiên nhìn thấy Khương Nặc đã ngồi ở ghế lái phụ.
Trịnh Nhất Hiên theo bản năng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vừa rồi anh ta đi loanh quanh nhưng không thấy có người lên xe, cũng không nghe thấy một tiếng động nhỏ nào.
Nhưng sau khi sợ hãi như vậy, anh ta lại sinh ra một chút cảm giác may mắn và an toàn.
Lần hành động này anh ta chỉ dẫn theo vài người, bây giờ còn phải bảo vệ một ông già nữa, nếu như tách ra với Khương Nặc, chỉ có hỏa lực của mấy người bọn họ, trên đường trở về nếu gặp phải sinh vật biến dị thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
May mà gặp nhau đúng hẹn.
Khương Nặc đang nói chuyện phiếm với Lý Mộng, Lý Mộng cũng giới thiệu cha mình.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Khương Nặc nói với Trịnh Nhất Hiên: “Tối nay chúng ta không nghỉ ngơi, để đám Vũ Tử thay phiên lái xe, tôi và anh sẽ thay nhau. Chúng ta rời khỏi Kinh Hải trước, nếu xăng không đủ thì tìm căn cứ để bổ sung, cố gắng về sớm một chút.”
Lời này vừa đúng tâm ý của Trịnh Nhất Hiên, anh ta gật đầu.
Mấy ngày nay Khương Nặc đi rất nhiều nơi nhưng đều không có thu hoạch gì đặc biệt.
Phía Kinh Hải không thiếu các tài nguyên khác, chỉ thiếu mỗi lương thực.
Cô cầm một ít đồ hộp đi tới mấy căn cứ cỡ nhỏ để đổi, đổi được không ít tài liệu nghiên cứu mà ở căn cứ Nam Giang người bình thường không được phép trao đổi.
Tìm cả mấy căn cứ đều không tìm được người nhà Lý Mộng.
Sau đó đi xe máy đến vùng núi ở gần đó cũng không thấy có sự sống gì, chỉ gặp phải một ít côn trùng có độc biến dị nên cô đã phóng hỏa đốt cháy hết.