Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 437

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:53
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường đi, Khương Nặc lại phát hiện thêm mấy đàn côn trùng có độc khác.

Cô đoán chừng ở gần đây có linh nguyên nên mới hình thành một ổ côn trùng có độc, cho nên chúng mới sinh sôi nảy nở số lượng lớn, cũng không ngừng lan rộng ra xung quanh như vậy.

Cũng may thứ này có điểm yếu rõ ràng, sợ nhiệt độ cao, cũng sợ ánh sáng mạnh, căn cứ muốn xử lý cũng không khó lắm.

Nếu như có đủ thời gian thì cô có thể từ từ tìm kiếm, tìm ra được tổ của bọn chúng rồi lại móc linh nguyên ra.

Nhưng cả một khu vực rộng lớn như vậy, nếu muốn từ từ lần theo dấu vết để tìm ra thì ít nhất phải mất cả một tháng, mà mấy người Trịnh Nhất Hiên còn phải trở về báo cáo kết quả thực hiện công việc, đứa trẻ cũng sắp ra đời.

Tính toán thời gian thì thai kỳ đã được 35 tuần, đến lúc này cũng đã chuẩn bị để sinh nở.

Khương Nặc chỉ có thể yên lặng ghi nhớ vị trí này cùng với manh mối, sau này nhờ Vân Diệu tới tìm.

Lúc đi đã đủ vội vàng rồi, đến lúc về lại còn gấp rút hơn.

Xe của mấy người Vũ Tử đông người, thay phiên nhau lái xe nên cũng không mệt lắm, chỉ là ăn không ngon ngủ không yên nên thể trạng có sa sút hơn một chút.

Khương Nặc đưa một ít bọ cánh cứng chiên giòn cho Trịnh Nhất Hiên, để anh ta phân phát cho mọi người ăn.

Chỉ tốn một nửa thời gian, bọn họ đã trở lại căn cứ số một Nam Giang.

Lại hoàn thành một nhiệm vụ, Trịnh Nhất Hiên rất vui vẻ, hạt giống đặc biệt vẫn có thể sống sót trong đất đã bị ô nhiễm, sinh trưởng cũng nhanh chóng, có hi vọng 4 tháng sau sẽ giải quyết vấn đề nạn đói nghiêm trọng ở Kinh Hải.

TBC

Sau chuyến đi lần này, trở nên quen thuộc hơn, lần sau Vũ Tử có thể tự mình dẫn đội đi vận chuyển.

Chỉ cần không gặp phải thiên tai nghiêm trọng thì con đường này coi như là thông thoáng.

Sau khi trở về căn cứ, anh ta gọi Khương Nặc đến ven đường, nói với cô: “Cô Vu, tôi đã nghĩ ra tên của đứa bé rồi.”

“Tên là gì?”

“Tôi nghĩ rất lâu... Tôi nghĩ con bé/thằng bé là một người bình thường và may mắn, không cần phải làm nên sự nghiệp gì, cứ bình thản lớn lên, chỉ cần sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi là được. Nhưng có đôi khi, tôi hy vọng nó có thể gánh vác trách nhiệm nên có, nếu đã xuất hiện ở thời đại đặc biệt này, có một người mẹ vĩ đại như vậy thì nên học theo cô, có mục tiêu và chí hướng rõ ràng...”

Trịnh Nhất Hiên gãi gãi đầu, đôi mắt đỏ ngầu vì mấy ngày di chuyển liên tục, vẻ mặt đầy lo lắng của một người chồng cũng như những suy nghĩ của người làm cha.

“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy đây là cuộc đời của con bé/thằng bé, nó không cần mang theo kỳ vọng của tôi, tôi chỉ hy vọng con bé/thằng bé có tương lai nên dùng cái này để đặt tên, vậy nên cứ gọi là Trịnh Tương Lai cũng được.”

Trong lòng anh ta cảm thấy hổ thẹn vì không thể cho đứa trẻ này cái gì, thậm chí không cách nào chăm sóc con bé/thằng bé, ngay cả ôm một cái cũng không làm được.

Nhưng có một số việc cần phải có người đi làm.

Khương Nặc gật đầu với anh ta, nói khẽ: “Tên rất hay, cô ấy sẽ thích.”

Nếu như Trịnh Nhất Hiên ích kỷ một chút, đại khái có thể vứt bỏ tất cả để Khương Nặc dẫn anh ta cùng đi tới doanh địa.

Nếu như anh ta có ý này, Khương Nặc cũng sẽ đồng ý.

Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, Trịnh Nhất Hiên ở lại căn cứ mới là lựa chọn tốt nhất.

Trịnh Nhất Hiên là cánh cửa an toàn nhất để cô có thể đối thoại với chính phủ, tương lai nếu như có một đợt di chuyển diện rộng thì cùng cần anh ta thúc đẩy.

“Cảm ơn cô, cô Vu.”

Trước khi đi, Trịnh Nhất Hiên cúi người, nghiêm túc chào Khương Nặc.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh ta, Khương Nặc trầm ngâm một lát, đưa ra hứa hẹn của mình:

“Trong phạm vi năng lực của tôi, nhất định cô ấy sẽ bình an vô sự.”

Khương Nặc lái chiếc xe bán tải rách nát ra khỏi bãi đậu xe của căn cứ, vội vàng chạy một đường, cuối cùng cũng trở lại doanh địa.

Lúc cô về đến là buổi sáng.

Từ xa A Muội đã nhảy ra, hung ác điên cuồng chạy thẳng về phía chiếc xe.

Nhìn thấy một con sói lớn lao thẳng về phía mình, Lý Quảng Nguyên sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập, sắc mặt tái nhợt.

Lý Mộng vội vàng nói với ông ấy: “Cha, không sao đâu, đây là A Muội, nó rất thông minh, cũng rất ngoan.”

Lý Quảng Nguyên cứng đờ được cô ấy đỡ xuống xe, hai chân run rẩy.

Khương Nặc ôm chặt lấy đầu của con chó, xoa mạnh đầu của nó: “Không tệ.”

Khi cô trở về một mình, A Muội không có phản ứng nhưng chỉ cần có mùi lạ là nó sẽ gầm thét đuổi theo cả mười dặm.

Nếu như là Border Collie, vậy càng kinh thiên động địa hơn.

A Muội để Khương Nặc ôm một lúc, thấy người lạ là Lý Mộng đỡ cũng lập tức mất đi hứng thú, chuyên tâm làm nũng với Khương Nặc, cọ đầu lên người cô, không hề ý thức được mình bây giờ đã lớn đến cỡ nào.

Nếu đổi lại là người khác, để nó vừa bổ nhào vừa ủi như vậy, có thể bị đụng gãy xương.

Trở lại biệt thự, Lý Mộng dẫn cha đi nghỉ ngơi, Khương Nặc trở về nhà, lại phát hiện mẹ không có ở đây, vì thế đi tới biệt thự số 4 tìm bà ấy, quả nhiên Vu Nhược Hoa đang cùng Đường Nguyệt may áo quần cho trẻ em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-437.html.]

Trong doanh địa bọn họ không có quần áo trẻ con nhưng có một ít vải móc để may quần áo, cũng có máy may. Trước đây Đường Nguyệt từng học thiết kế thời trang, những cái khác không nói, đối với máy may vẫn rất thành thạo nên bọn họ cùng nhau may quần áo cho trẻ con.

Khương Nặc ý thức được sự sơ suất của mình, lập tức nói thêm: “Mấy lần trước con tới căn cứ đổi vật tư, thật ra cũng có đổi một ít đồ dùng trẻ con, chỉ là con quên lấy ra, đang bị con ném trong nhà kho số 3 ấy.”

Vu Nhược Hoa nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Có bình sữa không?”

“Có chứ.” Khương Nặc gật đầu.

Cô đến gặp Chu Duyệt Nghiên, thay vì chuyện cá nhân thì Chu Duyệt Nghiên chủ yếu vẫn là nói chuyện với cô về tiến độ công tác.

Trong lòng cô ấy phần lớn đều là chuyện nghiên cứu, về phần đứa nhỏ, Đường Nguyệt sốt ruột hơn cô ấy nhiều. Bà ấy đếm từng ngày, may quần áo, chuẩn bị phòng trẻ con.

Lúc này thai nhi đã gần 38 tuần, đứa nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra.

...

Đại Hưng Lĩnh, ngày đêm không ngừng thi công.

Vân Diệu đã tới bên cạnh hẻm núi sâu nhất, nếu đi tiếp về phía trước chính là nơi đóng quân mới của Khương Nặc.

Đi tới nơi này, người bình thường đã cảm thấy khó thở, bị một cỗ áp lực vô hình đè ép đến không thở nổi.

Bọn họ không thể tưởng tượng phía trước là cái gì, nơi ánh mắt quét tới chỉ có một mảnh sương mù dày đặc mà thôi.

Nhưng dù sao đây cũng là rừng rậm nguyên sinh lớn nhất của Hoa Quốc, các công nhân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ hiểu rằng đây là sự thiếu hụt dưỡng khí và áp suất ở vị trí cao.

Người duy nhất miễn cưỡng có thể tới gần Vân Diệu mà mặt không đổi sắc cũng chỉ có Trần Chính Vũ.

Sau tận thế, dưới sự hướng dẫn của Vân Diệu, Trần Chính Vũ đã ăn không ít thịt động vật biến dị. Thể chất của anh ta vốn đã mạnh mẽ hơn người khác, bây giờ sự chênh lệch lại càng rõ ràng hơn.

Tiểu Hoàng mặc áo mưa đi vài bước, thở hổn hển như kéo bễ thổi gió, vốn đã khó thở, bây giờ mưa to, cả người ướt đẫm đến mức không tìm thấy phương hướng: “Lão... lão đại... Đội thi công, không vào được... Đến... Đến đây...”

Vân Diệu ngắt lời cậu ta: “Để tôi.”

Từ chỗ này đến hẻm núi, ở giữa có một vách núi cao ngất chặn con đường đi qua.

Con người muốn đi lại thì không có vấn đề quá lớn, nhưng muốn xây nhà ở bên trong thì nhất định phải thông đường để vận chuyển vật liệu xây dựng đi vào. Giải pháp được các kiến trúc sư đưa ra là lắp một băng chuyền trượt thẳng dọc theo vách núi đá.

Bằng cách này, vật liệu nặng có thể được vận chuyển vào bằng cần trục.

Nhưng làm thế nào để lắp đặt cần cẩu lại trở thành vấn đề lớn nhất, phương án cuối cùng mà bên kiến trúc sư đưa ra là tách tất cả linh kiện và bộ phận cần lắp đặt ra cho vào các thùng và để đội thi công kéo lên.

Nhưng thời tiết thất thường, đồ vật đã đưa tới nhưng lại đột nhiên trời đổ mưa to.

Hơn nữa xem ra trận mưa này trong thời gian ngắn sẽ không ngừng.

Vân Diệu sắp rời khỏi Đại Hưng Lĩnh, anh không định đợi thời tiết tốt lên. Mọi thứ đã được đóng thùng, anh sẽ mang theo là được.

Mỗi thùng nặng không quá 500 cân, lúc leo lên vách đá sẽ níu bả vai, sẽ cảm giác hơi đau một chút, nhưng gần đây thương thế của anh đã tốt hơn một chút nên chuyện này đối với anh mà nói cũng không phải khó khăn gì.

Để ứng đối với những tình huống khẩn cấp, anh cũng mang theo bộ đàm để tiện liên lạc với những người ở phía dưới.

Tất cả đều thuận lợi.

Trong bộ đàm cũng chỉ có Tiểu Hoàng vẫn luôn nói chuyện.

“Lão đại, cẩn thận, tảng đá phía trên nhìn có vẻ rất trơn, anh đừng giẫm lên... Được rồi, anh giẫm đi... Không sao rồi, bên trái có một cái cây, có thể kéo để mượn lực, anh kéo nó đi... Được rồi, anh không kéo, không hổ là lão đại, thật sự lợi hại.”

Ngay cả Trần Chính Vũ cũng chịu không nổi: “Không có việc gì thì câm miệng đi.”

Tiểu Hoàng vẫn sợ anh ta, giải thích nói: “Tôi sợ lão đại đi đường cảm thấy nhàm chán thôi.”

Trần Chính Vũ không để ý tới cậu ta.

Tiểu Hoàng bị anh ta trừng mắt nhìn, cũng không dám nhiều lời nữa. Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Vân Diệu dừng lại ở trên đỉnh vách đá ở đằng xa.

Dường như anh nhìn thấy gì đó, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Lúc này ngay cả Trần Chính Vũ cũng phải nhíu mày, Tiểu Hoàng lại cầm bộ đàm lên nói: “Lão đại, sao vậy? Anh nhìn thấy gì à?”

Vân Diệu không để ý tới cậu ta.

Ngay từ đầu, anh ta đã tắt máy bộ đàm của mình, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi không ngừng rơi xuống áo mưa.

Anh dừng lại là bởi vì nhìn thấy một đóa hoa rất nhỏ trên đỉnh vách đá.

Không phải sinh mệnh đặc thù gì, cũng không cảm giác được linh khí. Đó là một đóa hoa bình thường mọc giữa khe đá, tránh thoát được tác động của cơn mưa lớn.

Màu xanh nhạt, cánh hoa rất nhỏ, nhìn cũng không thu hút gì nhưng lại rất ngoan cường và mỹ lệ.

Vân Diệu vươn tay, nhẹ nhàng khép cánh hoa trong lòng bàn tay mình.

Không biết vì sao nhưng anh rất thích đóa hoa này, cứ nhìn nó như vậy, ánh mắt cũng sẽ trở nên dịu dàng hơn.

Loading...