Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 438
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:55
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc tìm thấy hai bình sữa, mấy lon sữa bột, mấy bộ quần áo sơ sinh từ trong siêu thị trong không gian.
Vu Nhược Hoa nhìn một chút rồi nói: “Loại sữa bột này không đúng, nếu con lấy thì lấy loại dành cho trẻ sơ sinh thôi, loại này dành cho trẻ trên một tuổi rồi.”
Nếu bà ấy không nói thì thực sự Khương Nặc không nhìn ra được có gì khác biệt, nhưng dù sao thì trong siêu thị vẫn còn rất nhiều sữa bột nên cô lại chọn ra loại dành cho trẻ sơ sinh.
Hiện tại doanh địa đang nuôi bốn con dê cái, đều có thể vắt sữa dê, hiện tại chỉ cần vắt ra, đun sôi tiệt trùng là có thể uống được nhưng rốt cuộc thì sữa bột vẫn tiện lợi hơn.
Nhìn bọn họ bận rộn với đứa nhỏ sắp sinh ra, toàn bộ doanh địa cũng nhiều thêm vài phần náo nhiệt.
Sau khi Lý Mộng đưa cha về doanh địa, mấy ngày tiếp theo đều nghỉ ngơi. Lầu một của biệt thự số 2 vẫn trống không, ngoại trừ chất đống vật tư thì không có tác dụng gì khác. Hiện tại Lý Quảng Nguyên đã vào ở, ngoại trừ chào hỏi mọi người lúc đầu ra thì thời gian còn lại đều ở trong nhà để hồi phục sức khỏe.
Sau khi tìm được người thân, Lý Mộng cũng đặt hết tâm tư vào đứa trẻ sắp chào đời, thường xuyên cùng Vu Nhược Hoa và Đường Nguyệt đến biệt thự số 4.
Lúc bọn họ ở đây thỉnh thoảng còn giúp đỡ Ngôn Tử Phàm làm việc khiến Ngôn Tử Phàm không có việc gì làm, dứt khoát lại tạm biệt Khương Nặc rồi một mình ra ngoài rèn luyện.
Ngoại trừ việc rèn luyện của mình, cậu cũng để lại một phần trứng chim biến dị cho Đường Nguyệt cất giữ, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra lại đưa cho Chu Duyệt Nghiên dùng bồi bổ thân thể.
Có thể nhìn ra được quan hệ của mọi người càng ngày càng tốt.
Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu vẫn luôn chuẩn bị cho việc dọn nhà, bọn họ đã dùng một lượng lớn vật liệu gỗ để làm ra các loại linh kiện, đến lúc đó có thể trực tiếp lắp ráp.
Bọn họ cũng làm riêng một chiếc cũi và xe đẩy cho trẻ con.
TBC
Thật ra trong không gian của Khương Nặc đều có những thứ này, nhưng được làm bằng tình thương của mọi người thì vẫn có ý nghĩa khác biệt.
Cách một khoảng thời gian, Khương Nặc lại “chở đi” một số công trình đã hoàn thiện, dù sao thì cô cũng chỉ kéo mấy thứ kia đi, sau đó tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về.
Hiện tại khí hậu khá dễ chịu, buổi tối thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai ngôi sao, ngủ ở trong phòng container sẽ cảm thấy thế giới vô cùng yên bình.
Dần dần, thai đã được 39 tuần tuổi.
Khương Nặc tìm Lý Mộng, nói với cô ấy: “Tôi nhớ trong thị trấn Ngô Hưng có bác sĩ và y tá, mấy năm nay thị trấn Ngô Hưng cũng có thế hệ mới sinh ra, bọn họ có kinh nghiệm và điều kiện đỡ đẻ. Cô khá quen thuộc với người dân thị trấn, bọn họ cũng rất tin tưởng cô, ngày mai cô đi tới đó một chuyến đón bác sĩ và y tá qua đây đi.”
Lý Mộng nghe vậy có chút do dự: “Liệu có đón họ vào doanh địa được không?”
Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn giữ bí mật về doanh địa với thị trấn Ngô Hưng, lúc này có thể ngoại lệ được không?
“Được.” Khương Nặc nhẹ giọng nói: “Chuyện này do cô phụ trách, cô xem kỹ người nào có thể, xem như đây là một bài kiểm tra đối với những người dân thị trấn này. Nếu như bọn họ không sinh ý xấu thì lúc chúng ta di chuyển, tôi sẽ sắp xếp cho bọn họ cùng đi căn cứ mới với chúng ta.”
Nguồn nước ngầm ở gần thị trấn Ngô Hưng bị ô nhiễm, liên tục bị chuột biến dị quấy rối và tấn công. Bọn họ bây giờ đã có đội phòng vệ của mình, chắc chắn có khả năng đối phó với lưu dân hoặc bọn côn đồ bình thường, nhưng kẻ địch tương lai thì lại không đơn giản như vậy.
Một thị trấn nhỏ như thế này qua hai năm nữa sẽ rất khó tồn tại, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
Căn cứ Đại Hưng Lĩnh được xây dựng chính là để thu nhận con người, kỹ thuật nuôi trồng nấm ăn của thị trấn Ngô Hưng cũng đã thích ứng và phát triển trong thời kỳ tận thế, có thể tự cung tự cấp.
Chỉ cần vượt qua bài kiểm tra là có thể sắp xếp cho bọn họ cùng di chuyển.
Lý Mộng gật đầu, nhận nhiệm vụ này: “Tôi biết rồi.”
Số lần cô ấy đến thị trấn Ngô Hưng không ít, cô ấy cũng có hiểu biết nhất định về tình hình của người dân trong thị trấn, trong lòng cũng hy vọng bọn họ có thể tìm được một căn cứ để tới.
Nhưng cô ấy cần phải suy nghĩ thật kỹ, làm sao dẫn người tới, làm sao đánh giá phản ứng của mấy nhân viên y tế và những người khác.
Khương Nặc đã tin tưởng cô ấy, vậy thì cô phải làm tốt chuyện này mới được.
Lý Mộng đi lên thị trấn, hai ngày sau, cô ấy dẫn theo hai người tới, trực tiếp dẫn vào biệt thự số 2.
Một y tá tên Trương Nhã Nguyệt, là vợ của Lưu Dương, bình thường vẫn cùng chồng nuôi nấm ăn ở phòng nấm, thỉnh thoảng trở về thị trấn giúp đỡ chăm sóc bệnh nhân.
Một bác sĩ tên là Hứa Mai, hơn 40 tuổi, trước tận thế mở phòng khám ở thị trấn, rất được mọi người tín nhiệm. Trong hai năm qua, hầu hết những đứa trẻ mới sinh ở thị trấn đều là do bà ấy chăm sóc, kinh nghiệm phong phú.
Đưa bọn họ vào biệt thự số 2 cũng là kết quả mà mọi người thảo luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-438.html.]
Biệt thự số 4 nuôi sinh vật biến dị, lại có cả một tầng phòng thí nghiệm, bí mật quá nhiều, không thích hợp tùy ý ra vào.
Lý Mộng sắp xếp lại toàn bộ tầng ba của căn biệt thự số 2, bố trí riêng một căn phòng cho Chu Duyệt Nghiên.
Gần đến ngày sinh, Chu Duyệt Nghiên cũng bị mọi người cấm làm việc, bị đóng gói đưa đến căn biệt thự số 2.
Hiện tại Lý Mộng và Ngô Tiểu Giang ở tầng hai, bác sĩ y tá cũng có một phòng riêng ở tầng ba nên Lý Mộng đều có thể gặp bọn họ hằng ngày.
Hết thảy đều được tiến hành đâu vào đấy.
Bác sĩ khuyên Chu Duyệt Nghiên đi bộ nhiều hơn để khỏi bị tê cứng chân tay. Hôm nay, Khương Nặc ăn cơm xong liền dẫn Chu Duyệt Nghiên và A Muội ra ngoài đi dạo.
A Muội vui vẻ chạy một mình, Khương Nặc cùng với Chu Duyệt Nghiên đi dọc theo rừng cây phía sau.
Cây cối c.h.ế.t héo hết, còn chưa tới chạng vạng tối mà trời cũng đã tối sầm.
Chu Duyệt Nghiên bỗng nhiên nói: “Khương Nặc, thật ra mấy ngày trước tôi rất sợ.”
Khương Nặc nghe vậy, kinh ngạc nhìn cô ấy: “Thật sao?”
Chu Duyệt Nghiên gật đầu, cô ấy xoa bụng, vẻ mặt trở nên phức tạp: “Sức khỏe của tôi không được tốt lắm, lúc mới kết hôn tôi đã có thai ngoài tử cung một lần, cũng may phát hiện sớm. Nhưng sau đó bác sĩ nói nếu tôi còn muốn có con thì phải đổi sang làm công việc nhẹ nhàng hơn một chút, hoặc là nghỉ phép dài hạn để hồi phục sức khỏe. Lúc đó tôi rất bận, cũng không muốn có con, Trịnh Nhất Hiên thì muốn nhưng anh ấy lại không hề đề cập tới. Chúng tôi càng ngày càng bên nhau thì ít xa cách thì nhiều, đã quen với việc không dùng biện pháp gì mà vẫn luôn không mang thai được.”
Nói đến đây, giọng nói của cô ấy dừng một chút, lông mày cũng hơi nhăn lại.
“Ngày đó gặp lại Trịnh Nhất Hiên, trong mắt của tôi chỉ còn lại có anh ấy, chúng tôi quên đi hết thảy ôm nhau, không nghĩ tới lại có con... Với trạng thái thân thể của tôi ngày đó, chuyện này vốn là không thể nào xảy ra được.”
“Chuyện này không tốt sao?” Khương Nặc hỏi.
Chu Duyệt Nghiên lắc đầu: “Lúc ở căn cứ Thái Thương, tôi tiếp xúc với rất nhiều chất độc, cơ thể có phản ứng trúng độc nghiêm trọng. Trong lòng tôi biết rõ, với trạng thái này thì khi mang thai căn bản không thể đảm bảo rằng đây là một đứa trẻ khỏe mạnh.”
Đây đúng là điểm mù tri thức của Khương Nặc.
Nhưng cho dù là cô thì cũng đã từng nghe nói sau khi uống một vài loại thuốc, trong vòng nửa năm là không thể có con.
Chu Duyệt Nghiên đợi đến khi bụng đã lớn mới nói cho Đường Nguyệt biết chuyện cô ấy mang thai. Có lẽ trong những ngày đó, cô ấy đã phải đấu tranh nội tâm rất dữ dội.
“Chúng ta không có điều kiện để phá thai, mà tôi cũng không muốn bỏ đứa bé.” Chu Duyệt Nghiên nói khẽ: “Tôi chấp nhận số phận, chỉ cần đứa trẻ này còn sống, không lành lặn cũng được, là quái vật cũng được, tôi đều sẽ thương yêu nó, cho đến ngày tôi c.h.ế.t tôi vẫn luôn chăm sóc cho nó.”
Gió đêm thổi tới, mái tóc hoa râm của cô ấy tung bay trên mặt, giọng nói nhu hòa lại truyền ra sức mạnh, thậm chí có cả một loại si cuồng.
“Khương Nặc, cho tôi một lời chúc phúc đi, người mà tôi tin tưởng nhất bây giờ là cô. Tôi hi vọng được nghe cô nói rằng đứa bé sẽ không sao cả.”
“Ừm, sẽ không sao đâu.” Khương Nặc chậm rãi đi đến trước mặt cô ấy, cúi người, đặt tay lên bụng cô ấy: “Tương Lai bé nhỏ đã đến với cuộc đời cô như một phép màu. Tôi đã cho nó ăn nhiều nấm linh như vậy, mọi người đều đang chờ nó được sinh ra, nó sẽ là một đứa bé khỏe mạnh.”
“Cảm ơn.” Chu Duyệt Nghiên cười khổ: “Thật ra cô nói đúng, có lẽ là do ảnh hưởng của kích thích tố, không ngờ cũng có ngày tôi cũng có suy nghĩ lung tung.”
Thời gian đi bộ không thể quá lâu, A Muội đã chạy mất hút không còn bóng dáng, Khương Nặc không để ý đến nó nữa, dẫn Chu Duyệt Nghiên trở về.
Lúc đi đến cửa doanh địa, Chu Duyệt Nghiên bỗng nhiên lại nói: “Khương Nặc, người đi cùng với cô khi đó không ở trong doanh địa của chúng ta phải không?”
Khương Nặc nhanh chóng phản ứng lại là cô ấy đang nói tới Vân Diệu.
“Ừ, anh ấy không ở đây, chúng tôi là quan hệ hợp tác.”
Chu Duyệt Nghiên nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau mới nói:
“Trịnh Nhất Hiên vẫn cho rằng lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau là do cha anh ấy giới thiệu cho chúng tôi quen biết. Thật ra không phải vậy, trước đó rất lâu anh ấy đến viện nghiên cứu làm việc, tôi đã có ấn tượng rất tốt với anh ấy rồi. Tôi nhìn ra được anh ấy rất kính trọng cha mình nên mới tiếp xúc với ông ấy nhiều hơn, rồi để anh ấy làm quen với tôi.”
Trên mặt cô ấy hiện ra một nụ cười nhẹ: “Khương Nặc, cuộc đời ngắn ngủi lắm, hãy tận hưởng lạc thú trước mắt. Tôi thích anh ấy nên anh ấy cũng đừng hòng bỏ qua tôi.”
Khương Nặc ngơ ngác, nhìn Chu Duyệt Nghiên trở về biệt thự số 2, cô vẫn có chút mơ hồ.
Không hiểu tại sao đang nói chuyện đàng hoàng mà lại đột nhiên cho cô ăn cơm chó rồi?