Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 439

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:02:57
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một tuần sau, khi thai được 40 tuần tuổi, Chu Duyệt Nghiên sinh ra một bé gái.

Quá trình này cũng không quá thuận lợi, thai nhi nằm tư thế bất thường, dây rốn quấn quanh cổ. Chu Duyệt Nghiên bị khó sinh, cũng may Khương Nặc cho cô ấy uống nước suối 5 lần để cho cô ấy nhanh chóng lấy lại sức. Sau 15 tiếng đồng hồ, rốt cục cũng được bác sĩ trợ giúp sinh nở hoàn thành.

Khi tiếng khóc nỉ non của đứa bé sơ sinh vang lên, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ và y tá chăm sóc sản phụ, Vu Nhược Hoa và Đường Nguyệt chăm sóc bé con, quấn cô bé thành một cục nho nhỏ đặt ở bên cạnh mẹ.

Chu Duyệt Nghiên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt mở mí mắt ra, nhìn về phía Khương Nặc giống như đang cầu xin.

Khương Nặc chưa bao giờ thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ấy, biết trong lòng cô ấy đang lo lắng điều gì, liền nhẹ giọng nói với cô ấy: “Yên tâm, là một đứa trẻ rất khỏe mạnh.”

Lúc này Chu Duyệt Nghiên mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiếp theo là ở cữ, cho con ăn.

Vu Nhược Hoa và Đường Nguyệt đều là người làm mẹ nên có lòng đồng cảm rất lớn với Chu Duyệt Nghiên, cũng rất có kinh nghiệm. Lý Mộng một lòng muốn báo đáp Trịnh Nhất Hiên nên cũng tận tâm tận lực, thay phiên nhau bế bé con.

Đứa bé mềm mại, hầu như lúc nào cũng đang ngủ, ánh mắt rất linh động, nhìn rất đáng yêu, ngay cả A Muội cũng rất thích cô bé.

Lần đầu tiên A Muội nhìn thấy bé Tương Lai giống như phát hiện ra một thứ gì đó kỳ quái, xoay quanh giường trẻ con vô số vòng.

Điều khiến người ta bất ngờ là ngày đó nó cứ ở lì trong căn biệt thự số 2, trông coi bé Tương Lai không chịu đi.

Khi đối với người lớn thì nó vẫn là bộ dáng kia, nhưng đối với đứa bé trên giường thì động tác của nó liền nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhưng cuộc sống cũng không thể nào luôn gió êm sóng lặng.

Ngôn Tử Phàm đi lịch luyện trở về nói cho Khương Nặc rằng mình đi qua Lục Xuyên và đến núi Dung Thành, ở đó có một số lượng lớn chim biến dị và rết biến dị, rất độc.

Căn cứ cỡ nhỏ ở gần đó đã buộc phải sơ tán, trong phạm vi vài dặm không có một ngọn cỏ.

Cậu không dám tới gần, chỉ bắt mấy con chim non mang về.

Lục Xuyên cách đây không xa, nếu cứ tiếp tục sinh sôi nảy nở như vậy, nhiều lắm là qua nửa năm nữa, sinh vật biến dị sẽ xâm lấn thị trấn Ngô Hưng với quy mô lớn.

Căn cứ Nam Giang sẽ tổ chức hoạt động tiêu diệt quy mô lớn, cũng vì thế mà sẽ c.h.ế.t rất nhiều người.

Ngôn Tử Phàm đưa bản đồ cho Khương Nặc, đánh dấu kỹ càng khu vực xung quanh núi Dung Thành.

Sau đó, thời tiết ngày một tốt hơn, thỉnh thoảng sẽ có nắng, ấm áp đến mức Khương Nặc chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.

Nhưng sau đó, thị trấn Ngô Hưng lại bị chuột biến dị tập kích mấy đợt, thậm chí bọn chúng còn đào hang chui vào hầm, phá hủy rất nhiều lương thực dự trữ.

Nghe được mấy tin tức này, Khương Nặc biết mình phải thu xếp di chuyển. Cô bảo mấy người Ngô Đại Hà thu dọn đồ đạc trước, sắp xếp những đồ dùng hiện có.

Đồng thời, sau khi vượt qua bài kiểm tra của Lý Mộng, cũng nói với người của thị trấn Ngô Hưng chuyện đi căn cứ.

Người dân trong thị trấn đều rất hưng phấn.

Nhưng nhiều người già cùng trẻ nhỏ như vậy, làm sao hoàn thành cuộc di cư đến Đại Hưng Lĩnh cũng là một vấn đề.

Buổi tối, cô đang luyện đao bên cạnh rừng cây, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng hít thở khe khẽ.

Cô lập tức nhận ra được, là Border Collie.

Cô cất đao đi về phía Border Collie, rất nhanh trong bóng đêm, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Vân Diệu cùng với đôi mắt sâu thẳm điềm tĩnh của anh.

Anh lẳng lặng nhìn cô.

TBC

Xa xa phía sau anh còn có đội trưởng Trần đứng đó, xem ra là đi cùng với anh.

Khương Nặc ôm chó, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Vân Diệu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-439.html.]

“Tôi đang muốn tìm anh thì anh đã tới rồi.”

Một tia vui sướng nhàn nhạt, nhẹ nhàng rơi vào đáy mắt Vân Diệu như mưa phùn, anh mím môi, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ.”

Lúc này, A Muội cũng ngửi thấy mùi người lạ, từ trong doanh địa gầm thét lao ra.

Doanh địa bây giờ có bé con, phản ứng của A Muội vô cùng cuồng bạo hung tàn.

Khương Nặc có thể nhìn thấy rõ ràng, đây là lần đầu tiên A Muội bộc lộ hung tính quá mức. Nếu như không phải Border Collie nhanh chóng lao ra, đè A Muội xuống đất thì nó nhất định sẽ tấn công đội trưởng Trần.

A Muội đang định cắn kẻ xâm nhập thì bị bé ba đè xuống đất, trong lòng nó cũng nổi giận, đuổi theo Border Collie đánh nhau.

Border Collie chỉ có thể chơi đùa với nó một chút.

“Hai người theo tôi về doanh địa trước đã.”

Khương Nặc nói, không để ý tới A Muội, ra hiệu Vân Diệu đi theo mình.

Vân Diệu nhìn về phía doanh địa, sắc mặt có chút do dự nhưng không chịu nổi khi Khương Nặc đã đi xa, anh đành phải đi theo.

Thời gian gần đây chỉ có ở biệt thự số 2 náo nhiệt, còn biệt thự số 3 vẫn rất yên tĩnh.

Khương Nặc sắp xếp cho Trần Chính Vũ ở tầng một, lấy bộ đàm ra gọi tới biệt thự số 2 nói với mẹ nhà có khách rồi đưa Vân Diệu lên lầu.

Tầng hai là nơi mẹ và A Muội ở, đoán chừng anh sẽ xấu hổ, hơn nữa anh thích yên tĩnh nên cô dẫn anh lên tầng ba.

Tầng ba có một phòng ngủ chính và một thư phòng, thư phòng đã bỏ trống thời gian dài nên Khương Nặc trực tiếp lấy phòng trà container ra đặt vào trong đó.

Vân Diệu bước ra ban công, nhìn những bồn nước chất đầy trên đó, nhà kính, quần áo phơi trên đó, tất cả đều là hơi thở cuộc sống vừa xa lạ vừa chân thật, nhất thời có chút hoảng hốt.

“Khương Nặc.” Anh đột nhiên lên tiếng gọi cô.

Khương Nặc đang đem nội y đi phơi, xoay người liền thấy Vân Diệu đưa cho mình một bông hoa.

Cô nhận lấy quan sát, đó là một bông hoa nhỏ màu xanh lam không đáng chú ý, được truyền vào một ít linh khí để giữ cho nó tồn tại rất lâu trước khi linh khí tiêu tán.

“Anh hái ở đâu thế?” Cô hỏi: “Lúc này, chỗ nào có sự sống thì chắc hẳn sẽ có linh nguyên, anh tìm được ở gần đây à?”

“Không.” Anh nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô: “Chỉ là thấy rất thích.”

Khương Nặc im lặng một lúc, kỳ thật cô không nhìn ra được bông hoa này đặc biệt ở chỗ nào, nhưng Vân Diệu thích nên cô liếc nhìn thêm vài cái.

“Được, tôi sẽ giữ nó giúp anh.”

Cô đặt bông hoa nhỏ lên bàn trang điểm trong căn nhà nhỏ trong không gian.

Sau đó cô bước vào phòng trà, ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, lấy dụng cụ pha trà ra pha một ấm trà rồi bắt đầu thương lượng chuyện dọn nhà với anh.

*

Theo kế hoạch của Khương Nặc, cũng là muốn sớm chuyển đi.

Hiện tại thời tiết khá tốt, ban ngày có chừng tám giờ, ban đêm cũng có chút ánh sáng, so với thời kỳ đêm vĩnh cửu thì điều kiện đi đường tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù thời kỳ tương đối ấm áp và ổn định này cũng là cơ hội sinh sôi nảy nở của rất nhiều sinh vật biến dị, nhưng tương tự, đối với nhân loại mà nói cũng là một cơ hội để di cư.

Sau khi khoảng thời gian này trôi qua, một lượng lớn sinh vật biến dị biết bay xuất hiện, tiếp theo là sự luân chuyển giữa lạnh giá và nóng bức, nạn đói nghiêm trọng xảy ra khiến căn cứ mất đi khả năng chống cự.

Trong kiếp này, linh nguyên ở gần căn cứ cỡ lớn đều bị lấy đi, lại có hạt giống đặc biệt cung cấp lương thực, hoàn cảnh sinh tồn sẽ tốt hơn một chút. Có không gian thở dốc này, có lẽ có thể mang đến thay đổi lớn hơn nữa.

Khương Nặc nghĩ những chuyện này, xác định ngày chuyển nhà cùng Vân Diệu, là ngay 5 ngày sau.

Cô lấy bản đồ ra, vẽ cho Vân Diệu xem.

“Tôi mới vừa đi qua thủ đô một lần, chính là tuyến đường này... Từ căn cứ số một Nam Giang, đến Lư Trì, rồi đến Huân Thành... cuối cùng là Ninh Thành, giữa những căn cứ này có con đường thông nhau, đều có thể lái xe.” Khương Nặc nói: “Mỗi căn cứ đều phụ trách khu vực của mình, định kỳ sẽ tiến hành kiểm tra tu sửa để đảm bảo các tuyến đường được thông suốt. Hiện tại cả nước không có động đất phạm vi lớn, điều kiện đường sá đang ở thời điểm tốt nhất.”

Loading...