Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 441
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:03:02
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi bị chuột biến dị náo loạn mấy lần, lương thực bị phá hủy, lại xuất hiện thương vong, đến lúc Vương Khải bắt đầu cảm thấy bất lực thì Lý Mộng lại nói với bọn họ có thể để tất cả mọi người cùng đi tới căn cứ mới. Không thể nghi ngờ rằng đây chính là một tin tức khiến cho mọi người kích động.
Bọn họ nhanh chóng bắt tay vào việc, thu dọn đồ đạc, kiểm kê vật tư. Mỗi người đều chỉ mang theo một cái túi nhỏ, còn lại đều được đóng gói chuyển đến nhà kho, do Khương Nặc bên này tiến hành vận chuyển.
Khương Nặc xem qua một lượt, nói với bọn họ: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
Sau đó, dưới sự tổ chức của Vương Khải, người dân thị trấn lục tục lên xe.
Rời khỏi nơi đã sinh sống nửa đời người, ít nhiều vẫn sẽ có luyến tiếc, rất nhiều ông lão bà lão ngồi ở trên xe lặng lẽ lau nước mắt.
Xe chạy đến khu biệt thự thì ngừng lại, không đi sâu vào trong.
Người dân thị trấn tự mang theo thức ăn và nước uống, cùng Lý Mộng vượt qua đêm đầu tiên sau khi rời nhà.
Doanh địa bên này, lưới phòng ngự đều bị dỡ xuống, những thứ có thể thu đều đã thu sạch sẽ.
Khương Nặc nói: “Cái gì thu lại được thì cứ thu đi, không cần phải suy nghĩ gì khác.”
Cho nên đám người Ngô Đại Hà thật sự không buông tha một chút tài nguyên nào, ngay cả mấy cái ki-ốt mà Khương Nặc mang về cũng bị dỡ thành nhiều phần, cất đi chờ vận chuyển.
Trong biệt thự, mọi người cũng đều đã sắp xếp hết đồ đạc, chỉ còn lại những gian phòng trống rỗng.
Đêm nay, rất nhiều người không ngủ được. Nghĩ đến tương lai chắc hẳn sẽ không bao giờ có cơ hội trở về, những thứ họ bỏ lại cũng sẽ không lấy lại được, trong lòng một nửa tiếc nuối, một nửa lo nghĩ.
Dọn dẹp và dọn dẹp, trò chuyện và trò chuyện.
Khương Nặc đến ôm bé Tương Lai, đút cho cô bé non nửa chén nước suối. Nhóc con mềm mại dựa vào cánh tay cô, có đôi khi trẻ con của con người cũng rất đáng yêu.
Trời vừa sáng, đoàn xe đã xuất phát.
Border Collie và A Muội cũng đi theo Vu Nhược Hoa, chiếc xe biến mất ở phía xa trên đường.
Khương Nặc thu tất cả vật tư trong doanh địa vào trong không gian, chồng chất lên nhau.
Sau đó lấy xe ra, lại đi một chuyến đến thị trấn Ngô Hưng để thu vật tư của người dân thị trấn.
Để sắp xếp rõ ràng, cô đã sửa sang lại không gian từ trước đó, dành riêng ra hai khoảng trống ở hai vị trí khác nhau.
Doanh địa có rất nhiều đồ, thị trấn Ngô Hưng cũng không ít, dù sao thì bọn họ cũng có rất nhiều người.
Nhưng cộng lại cũng không nhiều bằng nhà họ Văn.
Làm xong những việc này, Khương Nặc liền dừng xe ở ven đường chờ Vân Diệu.
Đến bây giờ anh vẫn chưa về, xem ra thời gian năm ngày quả thật có chút gấp.
Mỗi điểm dừng của đoàn xe đều đã được xác định, trạm thứ nhất, trạm thứ hai Khương Nặc đã đi qua nhiều lần, không thể quen thuộc hơn, cho dù xuất hiện muộn một ngày thì cũng có thể đuổi kịp.
Đợi suốt hai tiếng đồng hồ, Khương Nặc cũng có chút nhàm chán, ngồi ở ghế lái ngáp dài.
Cô mở nhạc ra, nghe vài bản nhạc êm dịu rồi lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi. Lúc này, theo tiếng cửa xe rầm một tiếng đóng lại, Khương Nặc mới giật mình phát hiện có người lên xe.
Cô quay mặt sang, Vân Diệu đã ngồi bên cạnh, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô.
Khương Nặc cau mày vì sự sơ ý của mình, nhất thời không nói gì.
Mặc dù có tiếng nhạc đang phát, cô cũng đang chơi game nhưng cô vẫn cảnh giác, không đến mức có người đến gần cũng không nghe thấy.
Chỉ có thể nói Vân Diệu lại mạnh lên, lúc này ngay cả khi anh ngồi bên cạnh, hơi thở của anh cũng rất nhẹ, xem ra mấy ngày nay anh đã khôi phục không ít.
Vân Diệu nhận ra cô đang sững sờ nhưng anh cũng không nói gì, chỉ đưa một thứ gì đó qua.
Khương Nặc nhận lấy, cảm giác lạnh buốt vào tay cực kỳ thoải mái, phảng phất như lỗ chân lông toàn thân đều đang giãn ra, cô lập tức ý thức được đây là linh nguyên.
“Tìm được hai cái.” Anh khẽ nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-441.html.]
Khương Nặc hiểu ý, cô đưa cho Vân Diệu bản đồ nên anh đưa cho cô một cái.
Nói thật, đây là có chút chiếm lợi của anh.
Nhưng Vân Diệu luôn làm việc rất kiên định, Khương Nặc cũng không khách sáo với anh.
Tuy rất muốn lập tức cầm đi thăng cấp không gian nhưng cô nhìn thấy bụi đất trên quần áo Vân Diệu, nghĩ đến anh thích sạch sẽ nên trước tiên cô ấy phòng trà ra đặt ở bên cạnh xe, lại đổ đầy nước suối vào thùng tắm, cầm ra mấy bộ quần áo để anh tự mình xử lý.
“Lát nữa gặp.”
Khương Nặc nói xong, không kịp chờ đợi mang linh nguyên trở lại không gian.
Trong nháy mắt đó, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng một luồng sức mạnh chảy ra từ lòng bàn tay mình, giống như một dòng suối chảy về phía biển rộng, hòa làm một thể với không gian.
Cô đứng ở bên cạnh nhà cây, nhìn thấy màn sương mù xám ở bên rìa đã nhạt đi, không gian cũng bởi vậy trở nên rộng lớn hơn một chút, rừng trúc tiếp tục mở rộng, có càng nhiều măng hơn.
Lúc này, cô có một sự tò mò mãnh liệt, muốn biết nếu không gian tiếp tục mở rộng thì bên ngoài không gian rốt cuộc là cái gì.
Sẽ có điểm cuối sao?
Sẽ dẫn tới đâu?
Cô thở dài một hơi, mỗi lần không gian thăng cấp, cả người cô cũng sẽ cảm nhận được sự thoải mái cực độ. Khi ngẩng đầu lên, cô lại có phát hiện mới.
Cô nhìn thấy trên cây đại thụ trong không gian có kết một quả.
Cô đã từng chứng kiến toàn bộ quá trình từ khi cây đại thụ phát triển đến lúc trưởng thành, thậm chí cô còn thu được lợi ích rất lớn khi ăn một quả. Nhưng so với lần trước, lần này cũng chỉ có một quả, hơn nữa còn là màu xanh nhạt, rõ ràng lúc này vẫn còn rất non.
Có lẽ là do linh khí không đủ, không đủ để khiến nó trưởng thành.
Trong lòng Khương Nặc ngứa ngáy, nếu không phải có chuyện quan trọng hơn, cô thật sự lập tức đi tìm thêm mấy cái linh nguyên để thăng cấp.
Leo lên cây, cô đi tới bên cạnh trái cây, thèm thuồng nhìn hồi lâu nhưng không dám đưa tay sờ, sợ sờ hư.
Lại có thêm một khoảng đất trống, cô lại tiện tay sắp xếp lại vật tư để không gian nhìn trông bớt chật chội hơn.
Sau khi làm xong mấy chuyện này, cô mới rời khỏi không gian.
Vân Diệu đã sửa sang lại bản thân, mặc áo khoác màu đen đứng dưới gốc cây khô, cả người thẳng tắp mà nội liễm.
Anh nhìn ra được tâm tình Khương Nặc không tệ, lông mày và ánh mắt đều nhẹ nhàng, không hiểu sao anh cũng cảm thấy tâm tình mình tốt lên.
Khương Nặc bước vào phòng trà xem xét, thấy anh đã thu dọn xong thùng tắm nên thu toàn bộ phòng trà vào rồi nói với anh: “Chúng ta phải đi rồi, anh lên xe đi.”
Trước khi rời khỏi Nam Giang, Khương Nặc còn có một chuyện cuối cùng phải làm.
Đó chính là đi tới Huy Dương đưa Giang Cầm đi.
*
Khương Nặc chưa từng đi tới căn cứ Huy Dương nhưng hiện tại đường đi giữa các căn cứ đã thông thoáng, sau khi tìm được vị trí đại khái trên bản đồ là có thể đi qua.
Địa hình đã thay đổi rất nhiều, những con đường trên mặt đất có biến hóa rất lớn nhưng chỉ cần đi đúng phương hướng là có thể đến được.
Khương Nặc lái xe khoảng 10 tiếng đồng hồ, sáng sớm đã đến căn cứ Huy Dương.
Lúc này trời còn chưa sáng.
TBC
Khương Nặc dừng xe ở phía xa sau đống đổ nát ven đường, cùng Vân Diệu đi về phía căn cứ.
Căn cứ Huy Dương là một căn cứ tư nhân cỡ vừa, từ cửa chính nhìn vào, các nhà máy đều mới xây, hoàn cảnh dường như cũng không tệ lắm.
Bình thường 24/24 giờ đều có người canh ở cửa nhưng khi Khương Nặc đi về phía phòng đăng ký, lại nhìn thấy cửa đóng chặt.
Nghĩ rằng thời gian còn sớm, Khương Nặc chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Đợi nửa giờ, cô thực sự có chút không kiên nhẫn, để Vân Diệu đứng đấy, bản thân thì dựa vào góc tường bên cạnh nghỉ ngơi.