Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 443
Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:03:07
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu giường có một cái đồng hồ điện tử nhỏ, Khương Nặc nhìn đồng hồ, nói với bà ấy: “Muốn đi thì phải đi sớm, bây giờ bà thu dọn đồ đạc đi, chúng ta sẽ ra khỏi căn cứ, tôi chờ bà ở cửa.”
Giang Cầm sờ lên đầu vai của mình: “Nhưng bây giờ tôi không thể đi xa được.”
“Tôi có xe.”
“Vậy được!” Giang Cầm nhanh chóng hạ quyết định.
Đồ đạc của bà ấy cũng không nhiều, chỉ có hai chiếc chăn lông nhung, một ít quần áo chống lạnh, còn có chút đồ hộp, thịt khô, thực phẩm bổ sung, thuốc men cùng với một ít vật tư sinh học.
Tất cả chỉ nhét vừa trong một cái vali lớn, chỉ là cái chăn bông thật sự chiếm không gian, hơn nữa khiêng mấy thứ này ra ngoài cũng quá rêu rao, vừa nhìn đã biết bà ấy chuẩn bị chạy trốn.
“Như vậy đi, bà mang vali hành lý ra ngoài, mấy thứ chăn bông và quần áo thì để tôi mang ra, chia nhau ra hành động sẽ không quá gây sự chú ý.”
“Cũng được.” Giang Cầm hơi trầm ngâm: “Qua một tiếng rưỡi nữa đến giờ ăn cơm, phòng đăng ký cũng sẽ tiến hành bàn giao các thông tin trước đó. Lúc đó cô đi ra ngoài thì bọn họ sẽ không kiểm tra kỹ. Chờ cô đi ra rồi, tôi cũng lập tức đi ngay.
Bà ấy nói xong, lại lấy ra hai cây t.h.u.ố.c lá dưới ngăn tủ ra chia cho Khương Nặc mấy gói: “Nếu gặp phải phiền phức thì linh động một chút.”
Khương Nặc không nói gì, cất mấy gói thuốc đi rồi tìm một sợi dây thừng giúp bà ấy buộc chặt chăn bông và quần áo lại.
Trước tận thế Giang Cầm là một phú bà, sau tận thế lại trở thành quản lý cấp cao của căn cứ số một Nam Giang. Lúc này rời đi, ngay cả hai cái chăn cũng không nỡ bỏ lại, bản thân còn bị trọng thương.
Mặc dù nghèo túng như vậy nhưng bà ấy cũng không tỏ ra quá xấu hổ, chỉ cẩn thận nhét mấy thứ nhỏ nhặt như chìa khóa USB vào trong các đường may của chăn, cố gắng làm cho chúng tự nhiên nhất có thể.
Làm xong những việc này, bả vai của bà ấy đau dữ dội, đành phải lấy ra một viên thuốc giảm đau ở đầu giường.
Chỉ còn lại mấy viên cuối cùng, bà ấy cũng không vội uống mà cầm sẵn ở trong tay, chuẩn bị chờ trước khi xuất phát rồi mới uống thuốc.
Nhân lúc này, bà ấy lấy cơm nắm và đồ hộp ra, mời Khương Nặc cùng ăn.
Kéo vali đi ra khỏi căn cứ chắc chắn là một bài kiểm tra đối với một người phụ nữ bị thương, bởi vậy bà ấy lúc này rất cần thể lực.
Khương Nặc cũng không đói, thu dọn đồ đạc xong, nhìn thời gian cũng không còn nhiều, từ khu vực thẻ xanh đến cổng căn cứ còn phải đi bộ một đoạn nữa nên cô liền xách đồ đi ra ngoài.
Bây giờ là thời gian làm việc, khu dân cư gần như không có người.
Khương Nặc đi đến chỗ không người, vòng vài vòng, đến chỗ bên cạnh khung sắt của bức tường vây. Sau khi xác nhận xung quanh không có người, ở trên cao cũng không có camera hay thứ gì để theo dõi khác liền thu đồ vật vào không gian rồi mới đi ra ngoài.
Cô phóng thích các giác quan của mình ra, chỉ cần phát hiện ở gần đó có người thì cô sẽ tránh né trước.
Khi cô đi tới cổng căn cứ, không hề có một ai nhìn thấy cô.
Bước vào phòng đăng ký, đúng như lời Giang Cầm nói, lúc này đã đến giờ ăn cơm, người trong phòng đăng ký vẫn là chị gái kia, cô ta đang lấy ra một nắm cơm để ăn, nhìn thấy Khương Nặc vừa mới đi vào không đến nửa ngày lại muốn đi ra lập tức sửng sốt.
Cô ta cau mày thật chặt, không ngừng quan sát Khương Nặc, phát hiện ba lô trên người cô đã không còn.
Có lẽ là gặp phải chuyện gì đó ở trong căn cứ?
“Cô xảy ra chuyện gì à?” Cô ta cũng không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng cô ra ra vào vào lại phải làm thủ tục đăng ký, thật sự làm cho cô ta rất khó chịu.
Khương Nặc không nói hai lời, đưa cho cô ta 4 điếu thuốc lá.
Sắc mặt chị gái kia cuối cùng cũng dễ nhìn hơn chút: “Điền thông tin đi.”
Sau khi Khương Nặc hoàn thành thủ tục, thuận lợi rời khỏi căn cứ. Cô đi ra bên ngoài không nhìn thấy Vân Diệu liền đi về phía chỗ đỗ xe, quả nhiên anh đang ở trong xe.
Ánh mắt Vân Diệu nhìn về phía cô, Khương Nặc cũng phản ứng lại. Có lẽ anh đã nghe thấy tiếng cô nói chuyện khi đi ra khỏi căn cứ, biết cô không sao nên anh vẫn luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh này.
Phạm vi cảm giác quá rộng, tất cả mọi thứ đã biết được trước khi phát sinh, đoán chừng sẽ dần dần biến thành như anh.
Khương Nặc lên xe, cũng phóng thích các giác quan, lắng nghe động tĩnh ở cổng căn cứ.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-443.html.]
Qua 40 phút sau, cô nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Sau đó là tiếng thở hổn hển nặng nề, tiếng thở đầy vẻ ẩn nhẫn chịu đựng.
Cô thử giống như Vân Diệu, không chỉ thông qua hai mắt mà còn phải dựa vào cảm giác để dự đoán hình ảnh.
Từ âm thanh cô nghe được thì có thể thấy đây là Giang Cầm đi ra, bà ấy kéo vali đi rất chậm, vừa đi vừa thở dốc, lại cố hết sức chịu đựng, rất có thể là do miệng vết thương đã bị kéo căng rồi.
Trước tiên Khương Nặc cất chiếc chăn mà mình mang ra vào cốp xe, một lúc lâu sau, Giang Cầm mới chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.
Sắc mặt bà ấy vô cùng không tốt.
Khương Nặc nhận lấy hành lý của bà ấy, ra hiệu cho bà ấy lên xe.
Trước không quản chuyện vết thương, lái xe nửa giờ đi thẳng đến một khu vực hoang vắng, lúc này mới giúp Giang Cầm băng bó lại.
Thuốc giảm đau đã hết tác dụng từ lâu, Giang Cầm đau đến mức toàn thân kiệt sức.
“Cảm ơn cô, Khương Nặc.” Bà ấy hít một hơi, tựa người vào ghế sau, ý thức có chút mơ hồ.
Khương Nặc thản nhiên nói: “Chỉ có sống sót thật tốt mới có thể chứng minh giá trị của bà.”
Giang Cầm có thể cảm nhận được Khương Nặc đã không còn giống với trước kia.
Trước kia khi nhìn thấy cô, rõ ràng cô đã cố ý tỏ ra yếu đuối, che giấu con người thật của mình.
Giang Cầm giật mình, chợt như quay trở lại một buổi tối trước thời tận thế, Khương Nặc chỉ vì 2 triệu mà hai mắt sáng rực, còn bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, cả hai đã không còn như ngày xưa nữa rồi.
Giang Cầm vốn là người kiêu ngạo, cho đến khi những thảm họa thiên tai liên tiếp xảy ra cùng với những thay đổi khó lường, đánh thức sự kính sợ của bà ấy đối với thế gian này.
Bà ấy nhìn thấy sự yếu đuối của mình, hết lần này đến lần khác ôm hy vọng để rồi lại thất vọng, nhưng bà ấy lại không muốn phục tùng vận mệnh.
Đại Hưng Lĩnh... Nếu như nơi đó có một căn cứ thần bí, sẽ là bộ dáng gì?
Liệu có trở thành hy vọng của nhân loại không?
Bà ấy không biết.
Đang còn ngơ ngác, Khương Nặc cầm một gói thức ăn nhỏ đưa tới trước mặt bà ấy: “Tổng giám đốc Giang, ăn một chút đi.”
Giang Cầm lộ ra nụ cười khổ: “Có thể đổi cách gọi được không? Gọi tên tôi đi.”
“Được.”
Giang Cầm nhận lấy túi giấy, nhìn thấy bên trong là một loại ấu trùng.
Bà ấy ngửi thử, có lẽ là được chiên, cũng bỏ vào không ít gia vị, không khác gì nhộng chiên giòn. Bà ấy ăn thử một miếng, cảm thấy ăn rất ngon, sau khi vào miệng có một loại mùi thơm khó có thể hình dung, rất nhanh liền ăn gần hết nửa túi.
Bà ấy vốn dĩ không đói, bây giờ lại càng no hơn.
Cũng không biết có phải là ăn no nên muốn ngủ hay không, Giang Cầm bị cơn buồn ngủ đột kích, ngủ thật say ở ghế sau, ngay cả vết thương cũng không đau dữ dội như vậy nữa.
Khương Nặc nhìn về phía bà ấy, khẽ lắc đầu.
Vết thương của Giang Cầm không bình thường, chắc chắn trên d.a.o của nhà họ Diệp có tẩm thuốc độc.
Cũng may bà ấy đã sắp xếp bác sĩ từ trước, tiến hành sơ cứu rất tốt. Phần lớn chất độc đã được loại bỏ nên bà ấy mới giữ được tính mạng, chỉ là miệng vết thương bị viêm và mưng mủ, nếu muốn tốt lên thì cần phải có một khoảng thời gian để tĩnh dưỡng.
Sau khi đón người, Khương Nặc và Vân Diệu thay phiên nhau lái xe, gần như đi suốt cả một ngày một đêm không ngừng nghỉ, đến trước trạm nghỉ thứ hai của đoàn xe, đợi mấy người Vu Nhược Hoa tới.
Mang theo Giang Cầm luôn không tiện, Khương Nặc quyết định giao bà ấy cho đoàn xe.