Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 445

Cập nhật lúc: 2025-04-26 15:03:11
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Cầm nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra.

Khương Nặc nhìn bà ấy nói: “Bà đi theo đoàn xe, sẽ có người chăm sóc cho bà.”

Giang Cầm gật đầu, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn, tôi sẽ sớm khỏe lại thôi.”

“Nghỉ ngơi đi.”

Khương Nặc nói xong, liền quay trở lại bên cạnh xe của mình.

Kế hoạch chuẩn bị rất đầy đủ, trước mắt xem ra, tất cả mọi việc trong đoàn xe đều rất ổn định đâu vào đấy, cô không cần phải ở lại quá lâu.

Cô mở cửa xe, nói với Vân Diệu: “Tiếp theo chính là phải đi sâu vào đất liền, sau này đi ra bờ biển quá bất tiện, tôi muốn đi ra biển bắt chút động vật biển, dự trữ làm phân bón, anh đi cùng với tôi nhé.”

Cô dừng một chút lại nói: “Chúng ta đi bây giờ luôn, đi sớm về sớm.”

Khi đoàn xe đến điểm nghỉ ngơi thứ năm thì tiến vào một khu vực hoàn toàn xa lạ, lại đi thêm vài ngày nữa, đoàn xe tách khỏi khu vực Đàm Khẩu, chính thức tiến về Đại Hưng Lĩnh.

Từ lúc đó trên đường đã không còn căn cứ, hệ số an toàn giảm mạnh.

Cho nên trước khi đến trạm nghỉ ngơi thứ năm, cô phải nhanh chóng quay về.

“Được.” Vân Diệu nói khẽ.

Vu Nhược Hoa cơm nước xong liền đi đến chỗ Khương Nặc tìm cô.

Chỉ chớp mắt, bà ấy phát hiện cô đang đứng ở bên cạnh xe, đang cười nói với người trong xe.

Vu Nhược Hoa mới đầu cũng không để ý, đi lên phía trước nói: “Tiểu Nặc, lát nữa con ngủ ở đâu?”

TBC

Khương Nặc quay mặt lại: “Con có chút việc, sẽ không đi theo đoàn nữa nhưng con sẽ quay về nhanh thôi, sẽ âm thầm canh chừng cho mọi người. Khi đến huyện Lĩnh An sẽ hội hợp chính thức.”

Vu Nhược Hoa gật đầu, gần như luôn ủng hộ quyết định của con gái, cũng không hỏi nhiều, nhìn thoáng vào trong xe liền nhìn thấy Vân Diệu.

Bên trong xe rất tối, chỉ có ánh lửa ở gần đó chiếu tới. Ánh sáng lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt anh, một đôi mắt vô cùng trầm tĩnh, giống như bóng của những ngọn núi xa xôi làm cho người ta phải khắc sâu ấn tượng.

“Đây là chủ nhân của Border Collie, tên là Vân Diệu.” Khương Nặc thuận thế giới thiệu: “Đây là mẹ tôi.”

Vân Diệu luôn không để ý tới người khác nên Khương Nặc còn tưởng rằng anh nhiều lắm là chỉ gật đầu thôi, không ngờ anh đột nhiên xuống xe, rất lễ phép đứng ở trước mặt Vu Nhược Hoa.

Lúc anh ngồi thì không cảm thấy, đến khi anh bước ra thì Vu Nhược Hoa không ngờ anh lại cao như vậy, ngẩng cổ lên cảm thấy hơi đau.

Nhưng làm người lớn, sao lại có thể không thích những đứa trẻ lễ phép cho được, Vu Nhược Hoa lập tức cảm thấy rất thuận mắt.

“Cháu là chủ nhân của Biên tướng quân à? Có khi nào cháu là anh ruột của nó không, chứ sao lại giống nhau đến vậy chứ?” Vu Nhược Hoa nói xong, nhìn A Muội và Border Collie ở đằng xa, tâm tư muốn cầu hôn cũng không giấu được nữa: “Biên tướng quân rất hợp với A Muội của chúng tôi, ngày nào chúng cũng chơi đùa với nhau, đã trở thành bạn tốt của nhau rồi, cháu cứ yên tâm đi.”

Khương Nặc:...

“Dạ.” Vân Diệu gật đầu: “Cháu biết.”

Vu Nhược Hoa lại nói thêm vài câu, biết bọn họ còn có việc nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ bảo Khương Nặc đi sớm về sớm.

Khương Nặc lên xe, quay đầu nhìn thoáng qua sự náo nhiệt cùng ánh lửa của đoàn xe, lại nhìn Border Collie đang đứng ở một chỗ cao trong bóng tối nhìn xuống, quan sát bảo vệ an toàn của mọi người rồi phất tay với nó.

Sau đó khởi động xe, một đường lái về phía bờ biển. Hai người thay phiên nhau lái xe, đi tới chỗ mà họ đã tới lần trước.

Lúc bọn họ đến nơi là ban ngày, bờ biển gió êm sóng lặng.

Bầu trời rất âm u, màu xanh thẳm của nước biển gần giống như màu đen, mang đến một loại cảm giác âm u khó hiểu.

Chỉ cần không có mưa to sóng lớn thì Khương Nặc không sợ sinh vật biến dị, đánh không lại thì thu vào không gian, bọn chúng tới càng nhiều càng tốt.

Trên bãi biển trải rộng một loại ký sinh trùng rất ghê tởm, tất cả động vật mắc cạn và c.h.ế.t đều bị loại ký sinh trùng này bám đầy.

Khương Nặc cất xe đi, lấy ra chiếc thuyền xung kích lớn nhất của mình, vòng qua lũ ký sinh trùng, phóng từ bãi đá cạnh biển xuống nước, dần dần đi sâu vào đại dương.

Tiếp theo, cô và Vân Diệu ở trên mặt biển hai ngày một đêm, thấy cái gì thì thu cái đó.

Đáy biển linh khí sung túc, sinh vật biến dị rất nhiều, chỉ là con nào con nấy đều rất xấu, ngay cả mấy con cá cũng trông như quái vật dưới biển sâu, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy toàn thân khó chịu, đã rất khó để nhìn ra được hình dáng ban đầu của chúng là thế nào.

Phần lớn bọn chúng đều rất hung hãn, sẽ kết bè kết đội, không ngừng tấn công thuyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-445.html.]

Cũng may Vân Diệu phản ứng rất nhanh, anh phụ trách lái thuyền, luôn có thể né tránh những sinh vật thỉnh thoảng nhảy lên từ mặt biển. Mà chỉ cần chúng nó hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Khương Nặc, Khương Nặc sẽ thu chúng nó vào không gian.

Tinh thần lực của cô tiêu hao rất nhanh nhưng lại không thể tiến vào không gian để khôi phục, chỉ có thể nằm ở trên thuyền nghỉ ngơi.

Bởi vì thuyền di động, tiến vào không gian đi ra ngoài đều sẽ trở lại chỗ cũ. Nếu cứ như vậy, chắc chắn cô sẽ rơi vào trong nước.

Khương Nặc lấy hai chiếc chăn ra trải xuống rồi mệt mỏi nằm xuống, nằm bẹp trên chiếc thuyền nhỏ.

Bất kể là ban ngày hay là đêm tối, bầu trời đều rất âm u. Biển cả mênh mông, bốn phía yên lặng không tiếng động, phảng phất như chỉ còn lại duy nhất chiếc thuyền này.

Loại cảm giác này rất khó hình dung, vô cùng cô độc, lại vô cùng tự do.

Lúc Khương Nặc mệt mỏi, Vân Diệu sẽ dùng đao đ.â.m xuyên qua những sinh vật biển đang nhào tới tấn công, lại ném chúng qua một bên, chờ cô khôi phục lại thu vào trong không gian.

Bọn họ thậm chí còn lấy bàn trà ra, ở trên biển cả bao la pha trà hai lần.

Thu thập được rất nhiều thứ lung tung lộn xộn, không gian vừa thăng cấp trở nên rộng ra lúc này cũng chồng chất lên thật cao, tinh thần của Khương Nặc cũng mệt mỏi tới cực điểm.

Cô luôn cảm thấy có một số loại cá xấu thì có xấu nhưng có lẽ vẫn có thể ăn được, nhưng bây giờ cô không có thời gian để nghiên cứu, lúc nào rảnh lại nghiên cứu kỹ hơn.

Lúc này gió dần mạnh lên, mặt biển cũng không còn yên tĩnh nữa.

Khương Nặc sợ bão tố đột nhiên ập tới trong thời tiết cực đoan, dù sao cũng thu đủ nhiều rồi nên bảo Vân Diệu nhanh chóng quay vào bờ.

Gió biển rất lớn, thổi mạnh đến mức làm người ta choáng váng.

Cũng may trời không có bão, nửa ngày sau bọn họ mới vào được bờ.

Ở trên biển lang thang trong thời gian dài, lúc chân giẫm lên mặt đất trong nháy mắt cảm thấy không quen lắm. Cũng có thể là do tinh thần lực tiêu hao quá độ, Khương Nặc cảm thấy đầu óc choáng váng, lúc đi đường cũng loạng choạng.

Cô có chút ù tai, thở hổn hển nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.”

Vân Diệu nhìn cô nói: “Cô trở về thế giới nhỏ đi.”

Khương Nặc lắc đầu: “Ở đây không an toàn, lỡ như trời mưa thì phiền phức lắm, tìm một chỗ trước đã.”

Hai người một đường đi về phía trước, Khương Nặc càng đi càng thấy khó chịu, Vân Diệu muốn đỡ cô nhưng lại cảm thấy ngại vì sợ chạm vào cô.

Cuối cùng anh xách áo của cô, nhấc cô lên, đi tới bên cạnh một bãi đá.

Khương Nặc:?

Cô gần như bật cười trước động tác này, biết anh ngại đụng chạm lung tung nhưng động tác này thật giống như xách một món đồ quá.

Sau khi hạ cánh, Khương Nặc lấy phòng trà ra, cô cũng không trở về không gian mà ở trong phòng trà nghỉ ngơi hai giờ, sau đó không dừng lại quá lâu, lấy xe ra chuẩn bị rời khỏi đó.

Bầu trời càng lúc càng tối, gió biển thổi mạnh đến mức người ta không thể mở mắt ra được.

Mây đen âm trầm ép xuống khiến người ta thở không nổi, Vân Diệu lái xe rất thuần thục, anh vừa khởi động xe, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng rít nặng nề.

Là từ trong biển truyền đến.

Từng tiếng từng tiếng, thê lương mà chói tai, gần như làm rung cả màng nhĩ.

Khương Nặc lập tức nổi da gà khắp người, cô quay đầu nhìn lại, không thấy sinh vật nào trên mặt biển, chỉ thấy mây đen không ngừng đè thấp, mà tiếng kêu chói tai kia cũng càng lúc càng gần.

“Đi mau!” Cô nói nhỏ.

Vân Diệu nhìn cô, ánh mắt vẫn trầm tĩnh: “Được.”

Anh nhanh chóng khởi động xe, lái đi trên con đường đá xóc nảy, chẳng mấy chốc đã rời xa bờ biển.

Mãi đến khi âm thanh kia hoàn toàn biến mất, Khương Nặc mới thở phào nhẹ nhõm.

Đi Đại Hưng Lĩnh, đi sâu vào trong đất liền, sẽ có một khoảng thời gian rất dài cô không có cơ hội tới bờ biển nữa, mà cô cũng không muốn tới.

Thu được nhiều sinh vật biển như vậy cũng đủ để làm phân bón và nghiên cứu rồi.

Chuyện tương lai thì cứ để sau này hẵng nói.

Cô hơi mệt, ở trên xe ngủ thật say, ngủ suốt cả một ngày. Sau đó vì phải đi qua núi, chỉ có thể cất xe đi bộ, lúc xuống núi lại lần nữa lấy xe ra.

Sớm hơn so với dự kiến ba ngày, bọn họ đã đi tới điểm nghỉ ngơi thứ năm.

Loading...