Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:14
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Khương Nặc đến nơi, chuyện đầu tiên cô làm là kiểm tra hiện trường thật cẩn thận.

Nơi này từng là một công viên sinh thái ở ngoại ô thành phố, tất cả cây trồng chắc chắn đều đã c.h.ế.t héo, tình huống ô nhiễm cũng rất nghiêm trọng. Tuy nhiên, ở đây có một khu vườn triển lãm cỡ nhỏ, mặc dù bên ngoài bị tổn hại nghiêm trọng nhưng chưa bị sụp đổ, cách căn cứ cũng không xa lắm, thích hợp nghỉ ngơi trên đường di chuyển.

Lần trước đi xe cùng Trịnh Nhất Hiên đi ngang qua đây, Khương Nặc đặc biệt chú ý tới nơi này.

Mấy trăm người, phàm là dừng lại nghỉ ngơi ở đây, nhóm lửa, quét dọn thì chắc chắn sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết.

Khương Nặc nhìn qua một lượt, xác định đoàn xe còn chưa tới nên an tâm chờ đợi.

Cô cất xe của mình, rời khỏi công viên sinh thái, đi tới một chỗ cao trong tầm mắt, trên một sườn núi trụi lủi.

Có thể nhìn ra được trên sườn núi này vốn có rất nhiều cây cối, chỉ là đều bị chặt sạch sẽ, hiện tại chỉ còn lại một ít tảng đá hoang.

Dù sao chỗ này cũng gần căn cứ, trong thời kỳ giá lạnh, chỉ cần có cơ hội đi ra ngoài đều sẽ chặt một ít củi đem về, cuối cùng một chút cũng không còn.

Mấy năm nay Khương Nặc cũng coi như đi qua rất nhiều nơi, cho dù có rừng cây nhưng cơ bản đều đã c.h.ế.t héo, ngoại trừ một số ít khu rừng cây biến dị như núi Việt thì những khu rừng khác đều dần dần trọc lốc.

Ngay cả thị trấn Ngô Hưng mấy năm nay sau khi chặt sạch cây ở rừng cây gần đó thì cũng đã đi về phía công viên rừng rậm để chặt rất nhiều cây mang về.

Nếu lại thêm một lần giá lạnh nữa, người sống sót bên ngoài căn cứ e rằng sẽ rất khó sống sót.

Khương Nặc tìm một chỗ khuất gió, đặt phòng trà và phòng container vào chỗ sâu trong vùng núi hoang vu.

Hiện tại ban ngày đã dài hơn, đối với người bình thường thì thuận tiện hơn rất nhiều, nhưng đối với Khương Nặc mà nói thì lại thiếu đi sự che giấu của bóng tối, ra ngoài cần phải chú ý hơn một chút.

Mấy ngày kế tiếp, cô vẫn chờ ở đây.

Ngoại trừ lấy những linh kiện và nguyên vật liệu không dùng được đi tới căn cứ gần đó để đổi một số hóa chất thì thời gian còn lại, cô đều dành để uống trà, luyện đao, học tập.

Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ dưới chân, mặc dù học y rất khó nhưng cô vẫn phải học.

Sau khi trong không gian có thể trồng cây, cô bắt đầu có hứng thú với thảo dược, đang bắt đầu xem từ phần lý thuyết.

Khi đọc sách mệt rồi lại pha một ít linh trà dỗ dành huấn luyện viên Vân một phen, để anh dạy cô một ít kỹ thuật thiền định cùng với phương pháp chiến đấu thực tế.

Khả năng tập trung của Khương Nặc không kém nhưng trong lòng có quá nhiều suy nghĩ lung tung, ngay cả trước khi đi ngủ cũng phải nhớ rất nhiều chuyện trong đầu một lần rồi mới ngủ được.

Gần đây cô lại cảm thấy trạng thái thư giãn thông qua thiền định rất hữu ích trong việc nâng cao hiểu biết của cô đối với vạn vật.

Đặc biệt là ngồi trên cây đại thụ trong không gian, loại trạng thái này càng tốt hơn.

Nhưng cô không muốn bỏ lỡ động tĩnh của đoàn xe nên rất ít khi về lại nhà cây trong không gian.

Lúc không học tập không luyện đao, cô đặt một cái ghế sô pha lười ở trong phòng trà, uống chút linh trà.

Vân Diệu ở bên cạnh đọc sách, cô cầm máy tính bảng xem phim.

Có lúc cô cũng gọi Vân Diệu tới xem cùng mình, nhưng thấy mấy người Âu Mỹ nóng bỏng hôn nhau say đắm trước mặt mọi người ở trên phố, anh lại không khỏi cau mày.

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của anh, Khương Nặc thật sự muốn cười ra tiếng.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, hôm nay Khương Nặc đang nằm trên ghế sô pha trong phòng đọc sách thì nghe thấy tiếng động cơ xe từ đằng xa.

Cô cất sách lại vào không gian, bước ra ngoài xem xét, thấy Border Collie chạy như bay đến, dừng lại bên chân Vân Diệu.

Đi theo sau Border Collie là A Muội.

Khương Nặc mỗi tay một đứa, rốt cuộc cũng thực hiện được ý nguyện trái ôm phải ấp của mình, xoa đứa này một cái, ôm đứa kia một cái, cực kỳ vui vẻ.

Xa xa, đoàn xe rốt cục cũng đã tới gần khu công viên sinh thái.

Khương Nặc xoa đầu Biên tướng quân, nói với nó: “Trở về đi, chúng tao tạm thời không về đoàn.”

Border Collie cái hiểu cái không, có lẽ không rõ vì sao bọn họ không về đoàn nhưng nó hiểu được chỉ lệnh, liền đi một vòng quanh người cô và Vân Diệu để đánh dấu rồi mới rống vài tiếng với A Muội, bảo nó đi cùng.

A Muội đang dán bên cạnh Khương Nặc đòi ăn đồ ngon, bị nó rống đến ngây người, tức giận nhảy lên cao hai mét, đuổi theo Border Collie muốn rống lại, quên hết đồ ăn sang một bên, thở phì phò chạy theo.

Lúc này trời đã tối, mấy tảng đá hoang che đi một chút ánh sáng trong phòng trà, từ bên ngoài nhìn vào, gần như không nhìn thấy gì.

Khương Nặc không hiện thân, sau khi hai con ch.ó rời đi, cô đi tới bên cạnh sườn núi.

Tầm nhìn xung quanh công viên sinh thái rất rộng, nơi duy nhất có thể ẩn náu cũng chỉ có sườn núi này.

Khương Nặc sẽ tự mình quan sát hoàn cảnh trước, lựa chọn nơi thích hợp, cộng thêm cô và Vân Diệu đều có giác quan nhạy bén, lại có Border Collie theo thói quen ra ngoài dò đường và tuần tra nên cũng không có vấn đề gì lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-446.html.]

Cô cố tình thử thách xem Ngôn Tử Phàm có thể đến sườn núi này kiểm tra hay không.

Đoàn xe có nhiều người già trẻ bệnh tật như vậy, cần phải cẩn thận gấp bội.

Chờ thật lâu, nhìn đoàn xe dừng lại từ xa, mọi người xuống xe hạ trại nhóm lửa. Ngôn Tử Phàm sắp xếp cho mẹ và mọi người xong, một mình cầm s.ú.n.g đi kiểm tra xung quanh.

Chẳng mấy chốc, cậu cũng chú ý đến sườn núi ở gần đó. Sau khi nhíu mày, cậu chậm rãi bước tới, đi đến chỗ sâu bên trong mấy tảng đá hoang.

Ngay sau đó, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Cậu nhìn thấy Vân Diệu và Khương Nặc đứng ở nơi đó.

TBC

Ngôn Tử Phàm giật mình, chậm rãi đi về phía Khương Nặc.

“Tính cảnh giác cũng không tệ lắm.” Khương Nặc khen ngợi.

Ngôn Tử Phàm xoay người lại, từ chỗ này là có thể nhìn thấy rõ ràng đoàn xe bên công viên sinh thái, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bị trễ 4 ngày rồi, có chuyện gì à?” Khương Nặc hỏi.

Ngôn Tử Phàm gật đầu, kể lại chuyện xảy ra với đoàn xe trong 2 ngày qua.

Trước trạm thứ tư, bọn họ còn chưa tới điểm nghỉ ngơi thì đã gặp một băng nhóm lớn ở địa phương.

Đoàn xe nhiều người, lại có nhiều vật tư như vậy, đương nhiên trở thành dê béo trong mắt người khác, một cuộc xung đột kịch liệt đã nổ ra giữa hai bên.

Ngôn Tử Phàm dẫn đầu, Lý Mộng Ngô Tiểu Giang nổ súng, người dân thị trấn dùng nỏ lớn.

Băng nhóm kia căn bản không nghĩ tới một đám người dân thị trấn thoạt nhìn chẳng ra sao cả, kết quả người người đều là nhân vật hung ác. Ngay khi cuộc chiến vừa bắt đầu, mọi người đã cầm đao cùng gậy gộc liều mạng xung phong liều c.h.ế.t xông lên.

Kết quả không có gì phải hồi hộp, lực uy h.i.ế.p của vũ khí nóng rất nhanh đã bức lui đám người này.

Chỉ có hai người dân thị trấn bị thương nhẹ, những người còn lại đều ổn.

Đoàn xe cũng quyết định nhanh chóng rời đi.

Lần giao thủ này, bọn họ đã trực tiếp bộc lộ chiến lực của mình, lại có vẻ quá kiêu căng. Bọn họ cũng không muốn khiến cho quá nhiều người chú ý, cũng không muốn liên quan đến căn cứ.

Vì thế đi đường suốt đêm, mọi người luân phiên lái xe, cũng không có tâm tư nghỉ ngơi nữa.

Cuối cùng, bọn họ đi tới một vùng núi không người.

Con đường dẫn lên núi đã bị phá hủy từ lâu, nhưng không ngờ họ lại phát hiện ra một vùng đất bằng phẳng ẩn giấu ở phía sau khe núi.

Ngôn Tử Phàm và Border Collie kiểm tra trước sau một lượt, đám Vương Khải cũng xem xét kỹ hơn, cảm thấy nơi này bí ẩn, tạm thời không thấy chuột độc hay côn trùng độc gì đó, thích hợp để nghỉ ngơi một chút.

Đến tận đây, đoàn xe đã ba ngày không dừng lại nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi.

Sau khi dựng trại ở khe núi, bọn họ thay phiên nhau tuần tra, nghỉ ngơi và hồi phục trong vài ngày.

Trong khoảng thời gian này, Giang Cầm, một bệnh nhân bị thương đã phát huy năng lực điều hành mạnh mẽ của mình. Bà ấy đã nhanh chóng nhớ hết mấy trăm người dân trong thị trấn, cũng đã có thể gọi được tên hầu hết mọi người.

Lời khuyên của bà ấy về cách sắp xếp chỗ ngủ, cách phân chia thức ăn, cách bố trí tuần tra trong mấy ngày nghỉ ngơi như thế nào đều rất hữu ích.

Sau đó, Ngôn Tử Phàm cùng với Vương Khải tự mình lái xe thương vụ chạy ra ngoài điều tra. Sau khi xác định tình hình đã ổn định lại, cậu mới cho đoàn xe xuất phát trở lại.

Sau đó mất hơn một tuần lễ, bọn họ mới thuận lợi đến được nơi này.

Khương Nặc nghe xong cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Ngôn Tử Phàm nói: “Quay về đi, đừng có nói cho bất kỳ người nào là chị ở đây.”

Ngôn Tử Phàm gật đầu.

Cậu không hỏi gì nữa, xoay người rời đi.

Trong lòng cậu và Khương Nặc đều hiểu rất rõ, cho dù có băng nhóm nào hoành hành thì cũng không đủ để gây ra quá nhiều uy hiếp.

Từ giờ trở đi, thứ chân chính sẽ ảnh hưởng đến đoàn xe chính là những sinh vật biến dị kia.

Chỉ cần không gặp phải sinh vật biến dị thì chính là tin tức tốt, cậu tin chắc rằng Khương Nặc có suy tính của riêng mình.

Cân nhắc đến chuyện tiếp theo sẽ không có điểm nghỉ ngơi được xác định trước, đoàn xe cần phải vừa đi vừa tìm nơi thích hợp để nghỉ ngơi và hồi phục, cho nên đoàn xe dừng lại ở công viên sinh thái suốt một ngày, chờ tất cả mọi người khôi phục lại trạng thái tốt nhất mới lên đường.

Trước khi bọn họ xuất phát, Khương Nặc đã khởi động xe, cùng Vân Diệu đi ở phía trước.

Một đường thuận lợi, đi một chút dừng một chút, âm thầm chiếu cố đoàn xe, 4 ngày sau bọn họ đã đến Đàm Khẩu.

Loading...