Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:16
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước ngày tận thế, Đàm Khẩu là một địa điểm du lịch nổi tiếng.
Có rất nhiều ngọn núi nổi tiếng ở khu vực này, nhưng sau khi thiên tai ập đến, đường sá bị phá hủy hoàn toàn, giao thông cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Khương Nặc dừng xe ở giao lộ, đợi khoảng một tiếng đồng hồ thì đoàn xe mới tới.
Vẫn là Border Collie và A Muội chạy tới đầu tiên, Khương Nặc một tay ôm một đứa, trong lòng đắc ý.
Sau khi chính thức hội hợp với đoàn xe, đoàn xe chính thức giao lại cho Trần Chính Vũ dẫn đội.
Trong số mọi người, chỉ có anh ta là đi theo Vân Diệu từ Đại Hưng Lĩnh đi tới đi lui một lần.
Anh ta suy nghĩ một chút, sau đó nói với Khương Nặc: “Từ Đàm Khẩu đi về phía trước có một trang trại nông thôn bỏ hoang, rất thích hợp cho đoàn xe như chúng ta dừng lại nghỉ ngơi. Hay là đêm nay dừng lại ở đây ăn cơm, ba giờ sau lên đường? Chờ đến căn cứ lại nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được.” Khương Nặc gật đầu: “Anh dẫn đường, lái xe của tôi.”
“Được.”
Trước đó Trần Chính Vũ ở trên xe tải, lúc này lấy đồ đạc của mình đi tới xe của Khương Nặc.
Khương Nặc lên xe thương vụ cùng ăn cơm với người trong doanh địa.
Cô cũng không đói nhưng đã lâu rồi không thấy mẹ, đi qua đó xem bà ấy kỹ hơn một chút.
Một đoàn xe mấy trăm người cùng di chuyển càng khó khăn hơn so với trong tưởng tượng.
Hai tuần nay có rất nhiều người hai chân sưng vù, ngồi xe đến mức lưng cũng sắp gãy.
Nếu không có xe, nhiều người già và trẻ con như vậy, căn bản không có khả năng từ Nam Giang đi tới Đại Hưng Lĩnh.
“Khương Nặc, vật tư đã vận chuyển đi chưa?” Chu Duyệt Nghiên hỏi.
Cô ấy bình tĩnh ôm đứa bé, một tay đút bình sữa vào trong miệng con gái, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về công việc của mình.
Mấy ngày nay, cô ấy dành phần lớn thời gian nằm ở phía sau xe.
Mọi người sợ cô ấy bị lạnh, sợ cô ấy bị trúng gió nên ngay cả đứa bé cũng không cần cô ấy chăm sóc. Mọi người chăm sóc cô ấy rất chu đáo, nhưng nằm lâu lại khiến cô ấy đau thắt lưng, lại sinh phiền lòng.
“Ừ, đều đã vận chuyển qua đó rồi.” Khương Nặc nói.
Vu Nhược Hoa kéo Khương Nặc, kéo cô ra ngoài xe nhỏ giọng nói: “Vân Diệu đâu, sao không gọi cậu ấy tới ăn cơm?”
“Anh ấy không đói, không cần phải để ý tới anh ấy đâu.”
Vu Nhược Hoa trừng mắt nhìn cô một cái: “Đây là vấn đề có đói bụng hay không à?”
“Anh ấy không thích tiếp xúc với người khác.” Khương Nặc nói: “Mẹ cũng đừng quản nữa, tranh thủ lúc này đi dạo một chút, lát nữa còn phải lên đường.”
Cô kéo mẹ đi dạo, vừa đến giờ, Khương Nặc quay trở lại xe.
Đi xuyên qua Đàm Khẩu rồi vào thẳng huyện Lĩnh An.
Càng tới gần Đại Hưng Lĩnh, mọi thứ lại càng yên tĩnh.
Chuyện này Khương Nặc đại khái cũng có thể đoán ra được. Bởi vì Vân Diệu ngay từ ban đầu đã đi ra từ Đại Hưng Lĩnh, chắc chắn kiếp trước anh đã từng ở đây một thời gian dài.
TBC
Sau khi sống lại, chắc chắn anh đã lấy hết linh nguyên ở vùng này đi, sau đó mới rời khỏi chỗ này.
Cho nên nơi này thật sự không nhìn thấy chút dấu vết nào của sinh vật biến dị.
Lại bởi vì nhân khẩu thưa thớt, ngay cả căn cứ cũng không có, những người sống sót đã rời đi từ lâu.
Đi sâu vào huyện Lĩnh An, đoàn xe dừng lại ở thị trấn Hưng Nam. Nơi này địa thế cao, không bị ngập nước, động đất không nghiêm trọng, phần lớn công trình kiến trúc đều được bảo lưu.
Trước khi tận thế, thị trấn này đã được nhà họ Văn mua lại.
Nhà xưởng, nhà kho trong thị trấn, tất cả đều thuộc sở hữu của nhà họ Văn. Người dân trong thị trấn cơ bản đều làm việc cho nhà họ Văn, vật tư hoàn toàn không thiếu, sinh hoạt coi như tạm được.
Sau đó, hầu như tất cả mọi người trong thị trấn đều đi xây dựng căn cứ ở trong núi sâu, chỉ để lại một số người già và trẻ em cùng với nhân viên quản lý và vệ sĩ của nhà họ Văn đang canh giữ vật tư ở đây.
Đến thị trấn Hưng Nam, chỉ cách căn cứ Đại Hưng Lĩnh một bước chân.
Đường bên ngoài thị trấn Hưng Nam đã bị đá chặn lại, không thể đi qua, Trần Chính Vũ biết rất rõ những chuyện này nên xuống xe đi vào thị trấn trước.
Sau đó không lâu, có người bước ra, dọn đá đi để đoàn xe đi vào.
Đến nơi này, gần như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn đường đi mấy ngàn cây số từ Nam Giang đến Đại Hưng Lĩnh vô cùng gian khổ, đi đến đâu cũng nhìn thấy nếu không phải là đống đổ nát thê lương thì cũng là phế tích tĩnh mịch.
Chứng kiến sự hủy diệt do tận thế mang đến, con người từ bàng hoàng và sợ hãi ban đầu đến cuối cùng dần dần trở nên c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-447.html.]
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một thị trấn nhỏ được bảo tồn tốt đến như thế.
Thị trấn này kỳ thật rất lạc hậu, những ngôi nhà ở đây khá cũ, hầu hết đều là những ngôi nhà tự xây dựng. Không có con phố thương mại nào được thành hình, được xây dựng rất nhiều nhà máy. Nếu đặt ở trước tận thế thì đây chính là một thị trấn nhỏ rách nát trong nội địa, nhưng đặt ở hiện tại lại đủ để khiến mọi người kích động.
Trong thị trấn có rất nhiều nhà trống, cũng đủ để sắp xếp chỗ ở tạm thời cho tất cả mọi người.
Thân phận của Vân Diệu rất đặc biệt, nhà họ Văn nhanh chóng đón anh tới căn nhà đẹp nhất trong thị trấn, đó là căn biệt thự mà Văn Vịnh Thần cố ý xây riêng cho mình trước ngày tận thế.
Nhờ phúc của anh, những người khác trong doanh địa cũng đi vào.
Nhìn những thiết bị và đồ trang trí hiện đại trong biệt thự, Ngô Đại Hà không thể tin được đây là sự thật, Lâm Khiếu đứng ở bên cạnh anh ta, cũng tự véo mình mấy cái thật mạnh.
Trong biệt thự có thiết bị phát điện nhưng bình thường đều vô dụng, chị em nhà họ Văn đến Đại Hưng Lĩnh cũng chỉ ở lại nơi này mấy ngày, sau đó liền đi lên núi.
Trần Chính Vũ tiếp quản biệt thự, để cho vệ sĩ của nhà họ Văn rời đi.
Trong khoảng thời gian này đi đường, tất cả mọi người đều quá mệt mỏi, sau khi sắp xếp phòng một cách đơn giản thì mọi người ở biệt thự nghỉ ngơi một đêm.
Ban đêm, ngoại trừ Trịnh Tương Lai thỉnh thoảng khóc nỉ non vài tiếng, trong biệt thự hết sức an tĩnh, mọi người ngủ thật say.
Khương Nặc đi vào phòng Vân Diệu, muốn thương lượng với anh một chút về cách sắp xếp tiếp theo.
Nhưng anh vừa mới tắm xong, quần áo còn chưa mặc xong, tóc vẫn còn ướt.
Cô đến khiến cho Vân Diệu sững sờ, vội vàng lấy quần áo nhưng Khương Nặc lại nói: “Chờ chút đã.”
Vân Diệu chỉ có thể dừng lại.
Thân trên của anh còn để trần, cũng không gầy như bình thường, vẫn rất có thịt, dáng người vô cùng rắn chắc, vai rộng eo hẹp, màu da trắng nõn.
Nhưng Khương Nặc kêu dừng cũng không phải là vì xem dáng người, mà là chú ý tới vết thương trên người anh.
Anh đứng ở trước cửa sổ, trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ mờ.
Nhưng Khương Nặc lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những vết thương trên khắp cơ thể anh, những vết thương chằng chịt dày đặc màu đỏ trông rất dữ tợn, giống như thể từng cơ bắp đều bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, ở một mức độ chỉ nhìn thôi đã thấy giật mình.
Trước đó cô đã từng nhìn thấy nhưng chỉ nhìn ở cánh tay, cảm giác kia vẫn không giống bây giờ.
Khương Nặc khó có thể tưởng tượng có người bị thương đến mức này mà vẫn có thể đi lại được, không khỏi khẽ cau mày nói: “Không phải anh đã nói tốt hơn rất nhiều rồi sao?”
“Thì đã tốt hơn nhiều rồi.” Anh nói khẽ, khi nói, những giọt nước trên tóc anh cũng rơi xuống cổ.
“Anh không có cảm giác gì sao…?” Khương Nặc nhịn không được đưa tay ra, muốn chạm vào vết thương trên vai anh.
Nhưng mà, tay của cô lại đột nhiên bị nắm chặt.
Khương Nặc ngẩng đầu lên, phát hiện Vân Diệu đang nhìn mình rất nghiêm túc.
“Tôi có cảm giác.” Anh thì thầm.
Giọng nói của anh vẫn trầm ổn, thậm chí còn mang theo một sự lạnh lùng khó tả.
Nhưng lòng bàn tay của anh lại rất nóng, nóng như thiêu như đốt. Anh nắm chặt cổ tay Khương Nặc, ánh mắt kiên định.
“Cô chạm vào tôi như vậy, đã suy nghĩ rõ ràng chưa?”
Nói thật, cả người Khương Nặc tê dại, cô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Bởi vì ánh mắt Vân Diệu thật sự quá nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức cô cũng ngại đáp lại theo kiểu qua loa.
Cô điều chỉnh lại một chút, cẩn thận hỏi: “Nếu tôi chạm vào người anh như vậy, đối với anh có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Có.”
Vân Diệu nhẹ giọng nói, vẫn luôn nhìn về phía cô.
Nhiệt độ trên tay anh rất cao nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta tin tưởng rằng mỗi một một chữ anh nói ra đều mang theo lý trí: “Sẽ thay đổi chúng ta, khiến cho mối quan hệ của chúng ta trở nên khác biệt, cũng có nghĩa là cô sẵn lòng đến gần tôi hơn, cũng cho phép tôi được c.h.ế.t vì cô.”
Anh quá biết cách ăn nói, khiến đầu óc Khương Nặc trở nên trống rỗng.
Cô muốn rút tay lại nhưng kéo hai cái, lại phát hiện mình vậy mà lại không thể kéo được.
“Được, ừm, tôi hiểu rồi...” Cô gật đầu.
Có một số người bề ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, kỳ thật họ đang bối rối, thậm chí còn đỏ mặt.
Có thể là do lúc này không mặc áo nên so với lúc bình thường, Vân Diệu ở trước mặt cô có thêm một chút tính công kích.