Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:18
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cổ tay Khương Nặc bị siết chặt khiến cô đau đớn, đầu ngón tay dừng lại cách vai anh không đến một tấc. Trong lúc giằng co, cô đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

“Em muốn đến gần anh hơn một chút.” Cô nói khẽ: “Chỉ một chút thôi.”

Vân Diệu buông tay cô ra.

Hơi nóng tưởng chừng như có thể làm bỏng rát ở cổ tay mất đi, Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay lại sắp chạm nhẹ vào cơ thể đầy vết thương kia.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Khương Nặc khẽ cau mày, nhận ra vừa rồi mình vậy mà không hề chú ý đến chút âm thanh nào, thậm chí còn bỏ sót tiếng bước chân rõ ràng như thế, lập tức liền tỉnh táo lại.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, Vân Diệu nhìn cô rồi thấp giọng nói: “Vào đi.”

Giọng nói vừa dứt, cửa đã được mở ra, Trần Chính Vũ cầm một số thứ đi vào, chủ yếu là quần áo, giày, còn có hai chồng giấy tờ lớn.

“Hàng tháng tổng giám đốc Văn sẽ gửi toàn bộ giấy tờ về tiến độ xây dựng căn cứ đến thị trấn, tất cả đều ở chỗ này.” Anh ta nói.

Vân Diệu không nói gì, chỉ tùy tiện cầm lấy một cái áo khoác màu đen mặc lên người.

Khi cơ thể được che phủ bởi quần áo, lại trông có vẻ gầy gò hơn.

Đến lúc này Trần Chính Vũ lúc này mới nhìn thấy Khương Nặc cũng ở đây, nhưng là một thẳng nam độc thân, anh ta cũng không nhận thấy được bầu không khí có gì bất thường, vẫn cứ đứng đó không đi, tiếp tục nói:

“Những người dân thị trấn kia có thể đi theo chúng ta cùng nhau lên núi, an trí ở trong căn cứ. Những người có thể làm việc sẽ được chọn ra, những người không làm việc được thì sẽ được đăng ký.”

Vân Diệu đặt tập tài liệu mà anh ta đưa sang một bên, lạnh nhạt nói: “Anh cứ đi làm đi.”

Trần Chính Vũ nói vâng, lúc này mới rời khỏi phòng.

Khương Nặc nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt Vân Diệu, đột nhiên rất muốn cười.

Vân Diệu xoay người nhìn cô, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Khương Nặc, em có thể lùi lại. Cuộc đời của chúng ta vẫn còn rất dài, vẫn còn rất nhiều thời gian để chờ đợi. Nhưng nếu có thì anh chỉ nói điều này với duy nhất với em một lần này thôi.”

Anh như dòng nước sâu tĩnh lặng, dùng ánh mắt trầm tĩnh và lặng lẽ bao lấy những sóng ngầm mãnh liệt kia.

Khương Nặc gần như không thở nổi.

Ở trên mặt tình cảm, cô có ý thức khoảng cách riêng tư rất mạnh, không quen với việc có người tiếp xúc với mình quá gần, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy luôn thoải mái.

Cô không phải là người dễ dàng hứa hẹn, cô tin rằng Vân Diệu cũng là người như vậy.

Bình thường không có cảm giác này, chỉ có giờ khắc này, cô cảm thấy Vân Diệu rất trưởng thành, trưởng thành đến mức có thể kiên định đối mặt với trái tim của mình.

TBC

“Ừm…” Cô lùi lại một bước: “Em đi dặn dò mấy chuyện cần làm đã, chúng ta sẽ nói mấy chuyện còn lại vào ngày mai.”

Vân Diệu khẽ gật đầu, nhìn cô rời đi: “Được.”

...

Khương Nặc trở lại phòng, cô ở cùng một phòng với mẹ, lúc này Lý Mộng và Đường Nguyệt cũng ở đó.

Ngoại trừ Chu Duyệt Nghiên đã bế con đi ngủ rồi thì những người khác đều không ngủ được.

Sống ở tận thế thật lâu, đột nhiên đi tới một căn biệt thự lộng lẫy, tất cả mọi người đều có chút hưng phấn.

Trước khi chuyển chỗ ở, mọi người vẫn có chút lo lắng về doanh địa mới.

Hiện tại xem ra nó đã hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người rồi.

Lý Mộng là người quen thuộc nhất với người dân thị trấn, Khương Nặc bảo cô ấy đi tìm Giang Cầm bàn bạc một chút, chốt danh sách những người có thể làm việc rồi nhờ Trần Chính Vũ dẫn bọn họ vào núi.

Căn cứ lớn như vậy, hiện tại không thiếu vật tư, chỉ thiếu người.

Mà Khương Nặc lại còn có chuyện khác phải làm.

Tất cả vật tư của nhà họ Văn và thị trấn Ngô Hưng đều ở trong không gian của cô, cô muốn tìm cơ hội lấy chúng ra ngoài.

So sánh ra, những thứ ở trong doanh địa kia liền dễ xử lý hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-448.html.]

Giang Cầm làm việc rất nhanh gọn, bà ấy có đủ năng lực và kinh nghiệm trong việc phân bổ nhân lực, nhanh chóng lập danh sách theo đơn vị gia đình, thiết lập một chế độ phân phát lương thực tạm thời.

Sau khi Khương Nặc nói rõ với bà ấy về ý định giao cho bà ấy làm người quản lý căn cứ, bà ấy đã vạch ra sẵn một kế hoạch chi tiết trong đầu.

“Tôi muốn biết những thông tin cụ thể về căn cứ.” Bà ấy nói với Khương Nặc.

Khương Nặc đưa những tài liệu giấy tờ mà Văn Vịnh Vi gửi tới cho bà ấy rồi nói: “Tiến độ trước mắt là như thế này, còn chi tiết vẫn phải chờ đi xem mới biết được.”

Giang Cầm xem qua các thông tin của căn cứ, hiểu cũng rất nhanh.

Diệp Huy Dương c.h.ế.t rồi, nhà họ Văn mất đi sự lựa chọn, chỉ có thể phụ thuộc vào Vân Diệu. Địa vị của Văn Viễn Tùng bị Văn Vịnh Vi hoàn toàn thay thế.

Căn cứ là do cô ta xây dựng, tất cả mọi thông tin đều nằm ở trên tay cô ta.

Khương Nặc không có tâm tư đối phó với cô ta, mà Giang Cầm chính là người mà cô sắp xếp để kiềm chế cô ta lại. Còn sau khi mọi chuyện đã chốt xong thì Khương Nặc không muốn ra mặt nữa.

Sắc mặt Giang Cầm vẫn còn hơi tái nhợt nhưng so với lúc trước, bà ấy đã tìm lại được mục tiêu, trong mắt lại có ánh sáng.

Ở trong thị trấn nghỉ ngơi hai ngày, Trần Chính Vũ dẫn mọi người vào núi.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, từ thị trấn Hưng Nam đi sâu vào trong núi có một con đường nhựa rất hoàn chỉnh, xe có thể đi lại thoải mái không bị cản trở gì.

Sau khi vào núi, bọn họ nhìn thấy một mảng lớn rừng rậm, sự sống trải dài vô tận.

Tất cả mọi người đều sôi trào.

*

Khương Nặc và Vân Diệu rời khỏi thị trấn Hưng Nam, đi tới một thị trấn khác.

Nơi này trước tận thế cũng bị nhà họ Văn xâm nhập hoàn toàn, nhưng địa hình ở đây rất thấp, trong thời kỳ mưa to bị ngập lụt nghiêm trọng. Những căn nhà tự xây bị ngâm nước gần như đã bị hư hỏng hoàn toàn, sau đó lại bị tro núi lửa dữ dội bao phủ nên nhà họ Văn từ rất sớm đã từ bỏ chỗ này, chỉ còn lại một số nhà xưởng bỏ trống.

Khương Nặc tìm mấy chỗ tương đối khô ráo, lấy ra một lượng lớn vật tư.

Lại đặt mấy chiếc xe tải trước kia tiện tay thu vào.

Hai ngày sau, Trần Chính Vũ dẫn người và một đoàn xe tới, vận chuyển hàng hóa, liên tục không ngừng đưa vật tư về căn cứ.

Trần Chính Vũ không phải người nói nhiều, chỉ chú tâm vùi đầu chấp hành nhiệm vụ.

Khương Nặc cũng lái một chiếc xe trở về cùng đoàn xe, đi vào trong căn cứ ở trong núi sâu.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một màn sương mù xám xịt m.ô.n.g lung ở trong mảnh rừng rậm vô tận.

Cô đã nhìn thấy tình huống này trong các tài liệu của viện nghiên cứu, nhưng khi đích thân tới hiện trường, tận mắt nhìn thấy rừng rậm mênh m.ô.n.g vô tận mới có thể cảm nhận được sự thần bí và đồ sộ của nó.

Một con đường rộng rãi, kéo dài mãi đến tận sâu trong núi rừng.

So sánh với các căn cứ khác thì ở đây không có tường thành, hoặc có thể nói là tường thành còn chưa được xây dựng. Bởi thế từ xa đã có thể nhìn thấy vô số căn nhà xếp cùng một chỗ, nửa ẩn mình giữa những cây cổ thụ chọc trời.

Có nhà gỗ, nhà gạch mới xây, cũng có nhà container xây sẵn, còn có một số lượng lớn những nhà xưởng, nhà kho bằng kết cấu thép.

Mặt đất được lát bằng gạch hoặc đá.

Không có những cây xanh trồng thêm mà lợi dụng những khoảng trống giữa các thân cây để bố trí các ngôi nhà. Do được thiết kế hợp lý và bố trí tổng thể cân đối nên hiệu quả khá tốt.

Đây chính là vị trí xây dựng căn cứ do Vân Diệu chọn năm đó.

Sau đó nhà họ Văn đập tiền, thuê một đội chuyên nghiệp thiết kế tổng thể căn cứ, cũng mất rất nhiều năm để chuẩn bị,

Đến tận thời điểm này, mọi sự chuẩn bị đã cho thấy kết quả.

Quy mô của căn cứ này vượt qua quy mô của các căn cứ cỡ lớn bên ngoài. Ngay từ đầu, nó đã được xây dựng để đáp ứng với yêu cầu đảm bảo sự sinh tồn của một số lượng lớn nhân loại ở đây.

Sau khi lên núi, mọi hứng thú của Khương Nặc đều ở trên căn cứ và chỗ sâu nhất của màn sương mù xám xịt.

Bởi vậy cô cũng từ chối lời đề nghị gặp mặt mà Văn Vịnh Vi đưa ra.

Cô giao toàn bộ công việc lặt vặt cho Giang Cầm, thu xếp cho những người mình mang đến xong liền đi tới doanh địa mới của Vân Diệu.

Đó là ở trong một hẻm núi sau vách núi, có một vách chắn tự nhiên, vật tư đều là thông qua cần trục vận chuyển đưa vào.

Ở lối vào, tất cả đều là các loại vật liệu xây dựng.

Nơi này áp lực quá lớn, ngoại trừ Trần Chính Vũ, công nhân đi vào đó đều sẽ cảm thấy khó thở.

Loading...