Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 449
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:21
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc thì ngược lại không có cảm giác gì nhiều, sau khi đi xuyên qua vách đá vào trong, cô vô cùng hài lòng với hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một nơi vô cùng sạch sẽ, có tính riêng tư, không khí cũng rất trong lành.
Trung tâm của Đại Hưng Lĩnh chính là màn sương mù màu xám, được một loại năng lượng vô hình che chở nên tất cả các loài thực vật sống ở đây đều không bị biến dị, vẫn còn giữ được vẻ ngoài lâu đời và xanh tươi.
Cô đặt tất cả các loại vật tư của doanh địa xuống đất.
Ngoại trừ những thứ mang từ doanh địa đến, những căn nhà cô lấy được từ nhà họ Văn cũng sẽ đặt ở những vị trí hợp lý dựa theo thiết kế của Ngô Đại Hà.
Nhưng nhà thì đã được xây sẵn, cần phải cải tạo lại và làm thêm phần móng. Đây đều là những công trình quy mô lớn.
Nếu công nhân không thể ở trong này lâu, lập tức sẽ đối mặt vấn đề thiếu hụt sức lao động.
Nếu chỉ dựa vào Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu thì chắc chắn chưa đủ, thậm chí cộng thêm cả Ngôn Tử Phàm và Lý Mộng cũng còn thiếu rất nhiều. Nhưng không còn cách nào khác cả, tố chất thân thể của con người không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn đã được tăng cường, mà cô cũng không có ý định đập tài nguyên ra để đặc biệt bồi dưỡng một nhóm công nhân.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng thời gian xây dựng doanh địa
chuyên môn bồi dưỡng một đám công nhân.
Mắt trần có thể thấy, thời gian xây dựng doanh địa có thể sẽ rất dài.
Khương Nặc phải dành ra ba ngày để sắp xếp lại không gian của mình.
Những thứ có thể lấy ra thì cô sẽ cố gắng hết sức để lấy ra, tích trữ cùng một chỗ với các loại vật tư khác.
Những năm này cô đều thu thập ở bên ngoài hoặc là nhiều lần đổi từ căn cứ... Quá nhiều, nhiều đến mức chính cô cũng đã mất đi khái niệm về số lượng.
Chỉ cần không có ngày hết hạn thì cô đều sẽ lấy ra hết trong một lần.
Bởi vì vật tư thật sự quá nhiều nên đến đoạn sau cô cũng chỉ phân chia ra khu vực đại khái, ném đồ đạc vào đó, tạo thành một mớ hỗn độn.
Nhân cơ hội này, cô cũng thu dọn không gian.
Vật liệu xây dựng, linh kiện, máy móc, chế phẩm hóa chất, hàng dệt may, đồ dùng hàng ngày, đồ hộp...
Từng đống từng đống chồng chất trên mặt đất, chỉ để lại một ít vật tư cần thiết làm lá bài tẩy, những thứ khác đều lấy ra.
Những thứ này đã đủ để vận hành một căn cứ cỡ nhỏ, có lẽ đến lúc đó còn phải xây riêng một kho hàng để cất giữ.
Sau khi lấy ra hết, không gian của Khương Nặc trở nên vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu.
Sau đó, Văn Vịnh Vi cho người vận chuyển 10 căn nhà container tới.
Mấy thứ này đều được đặt hàng số lượng lớn từ nước ngoài trước ngày tận thế, không cần phải bàn cãi về chất liệu hay vẻ bề ngoài. Ngay cả trang trí nội thất cũng rất thời thượng, mỗi căn nhà còn có thiết bị phát điện bằng năng lượng mặt trời riêng.
Những căn nhà này cũng được chuyển vào trong doanh địa bằng cần trục.
Cùng với những căn nhà, còn có người của doanh địa cũng đi vào.
Ngoại trừ Lý Quảng Nguyên và Giang Cầm không chịu nổi áp lực trong đó, suýt chút nữa ngạt thở ra thì những người khác đều thích ứng rất nhanh, ngay cả Trịnh Tương Lai cũng không cảm thấy khó chịu.
Vì cha mình, Lý Mộng cũng chỉ có thể tạm thời sống ở bên ngoài.
Sau khi bọn Ngô Đại Hà tiến vào doanh địa, lập tức bắt đầu bắt tay vào việc.
Chuyện thứ nhất chính là trồng cây, trồng cỏ nuôi gia súc, làm chuồng nuôi gia súc, chuồng nuôi chim biến dị, chuồng nuôi côn trùng.
Những thứ này đều đã được làm sẵn thành từng phần trước khi di chuyển, bây giờ chỉ cần lắp ráp lại là được, làm cũng rất nhanh.
Những loài thực vật và động vật này tạo thành một chuỗi thức ăn đơn giản, có thể khiến cho thể chất của bọn họ càng ngày càng mạnh, đồng thời cũng là nền tảng cho sự tồn tại và phát triển của doanh địa.
Làm xong những việc này mới chuyển sang xây nhà và những thứ khác.
Mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, tính ra mỗi ngày đều rất mệt mỏi nhưng lại cảm thấy rất có động lực.
Dù sao đây không còn là một doanh địa đơn giản nữa mà là ngôi nhà tương lai của bọn họ.
Ở tận thế, không có bất kỳ một việc nào khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn việc xây dựng một ngôi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-449.html.]
Khương Nặc thấy mẹ ngày nào cũng vui vẻ dẫn A Muội ra ngoài làm việc, bản thân mình cũng rảnh rỗi.
Thật ra chuyện cô cần làm còn rất nhiều, nhưng cũng bởi vì quá nhiều, chất chồng thành đống nên thành ra cái gì cũng không muốn làm.
Mỗi ngày cô nhìn màn sương mù xám xịt sâu trong khu rừng, trong lòng luôn có một loại cảm giác kỳ quái.
Vì vậy cô dứt khoát kéo Vân Diệu tới tìm hiểu.
Sự mập mờ đêm hôm đó đột nhiên dừng lại, Vân Diệu không vượt qua ranh giới nữa, nhưng so với trước kia thì khoảng cách khi anh ở bên cạnh cô gần hơn một chút.
Không quá xa cũng không quá gần, vừa phải.
Đại Hưng Lĩnh là khu rừng nguyên sinh lớn nhất của Hoa Quốc, trải dài khắp các tỉnh thành, rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, nếu chỉ đi bộ thì cũng không biết phải đi bao lâu.
Nhưng doanh địa vốn cách màn sương mù xám không xa, Khương Nặc chỉ mới đi được có một ngày mà đã cảm giác càng lúc càng mệt mỏi, bắt đầu có chút khó thở.
Nhưng cô vẫn cắn răng đi về phía trước.
Cô nhìn mảnh sương mù màu xám này luôn có một loại cảm giác quen thuộc, tương tự với màn sương mù màu xám ở biên giới không gian.
Cô muốn biết phía cuối của màn sương mù xám là cái gì.
Nhưng khi đi đến một giới hạn nhất định thì lại không đi nổi nữa.
Áp lực càng lúc càng tăng khiến cô cảm thấy chóng mặt, ngứa ngáy, hai chân nặng trĩu, bước đi khó khăn.
Nhìn từ xa là một vùng sương mù màu xám nhưng khi đến gần, vẫn chỉ thấy một vùng sương mù màu xám.
Khương Nặc cắn răng kiên trì cho đến khi toàn thân cô run lên, cơ thể bắt đầu đau nhức, sau gáy có một mảng da xuất hiện vết nứt rất nhỏ.
Vân Diệu kéo cô lại.
Khương Nặc còn muốn thử xem cực hạn của mình ở đâu nhưng Vân Diệu đã kéo cô về.
Lần này có tiến bộ hơn, không túm áo cô xách lên nữa mà là nhẹ nhàng bế cô lên.
Cuối cùng, Khương Nặc cảm giác áp lực chợt giảm, trước mắt không còn choáng váng nữa. Cô tiện tay lấy một chiếc ghế mềm từ trong không gian ra, tựa người vào đó nghỉ ngơi, nhẹ nhàng thở dốc.
“Em biết là em không vào được.” Cô nói: “Em chỉ muốn xem mình có thể đi được bao xa.”
Chờ đến lần thăng cấp không gian tiếp theo, lại đến khảo nghiệm xem thử mình đã mạnh lên bao nhiêu.
Vân Diệu nhìn cô, nói khẽ: “Em đã đến cực hạn rồi.”
TBC
“Thật sao?”
Thật ra Khương Nặc cảm thấy mình còn có thể đi thêm một đoạn đường nữa.
Nhưng dường như Vân Diệu biết cực hạn của cô ở đâu, nói rất chắc chắn.
Dù sao từ kiếp trước cho đến khi sống lại, anh đã đi xuyên qua màn sương mù màu xám này không biết bao nhiêu lần, cho tới bây giờ trên người cũng chằng chịt vết thương.
Cô sờ gáy mình, nơi đó vẫn còn chảy máu, cô lấy bông sát trùng từ trong không gian ra lau cho mình.
“Thứ này thật phiền phức.” Cô nói khẽ.
Ngay cả thân thể Vân Diệu mà cũng bị thương thành như vậy, rốt cuộc trong đó ẩn giấu bí mật gì?
Cô ngước mắt nhìn Vân Diệu.
“Anh tỉnh lại ở giữa màn sương mù xám có phải là có ý nghĩa gì đặc biệt không?” Khương Nặc bỗng nhiên nói: “Nếu như anh nhất định phải đi ra thì nơi đó thì chắc chắn sẽ phải chịu đựng khó khăn trắc trở không? Như vậy khi đi đến cuối cùng, chúng ta sẽ nhìn thấy cái gì?”
Vân Diệu cũng đang nhìn Khương Nặc.
Cô đang tựa vào một chiếc ghế mềm, sau gáy trắng nõn có một vết thương dễ thấy, sắc mặt không tốt lắm nhưng ánh mắt cô nhìn về phía xa xa lại có vẻ hưng phấn tìm tòi nghiên cứu, giống như đóa hoa trong bão táp, ngoan cường mà lại kiên định.
Anh cũng đã từng suy nghĩ, điều gì sẽ thử thách anh khi đi tới thế giới này.
Cũng chưa chắc câu trả lời nằm ở cuối cùng, mà có lẽ, ở ngay tại hiện tại.
Đưa mắt nhìn về phía gáy Khương Nặc, anh nghiêm túc nói: “Vết thương này rất khó lành, không được sơ suất.”