Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 450

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:23
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đầu Khương Nặc cũng không quá để tâm đến vết thương nhỏ này.

Thật ra trong lòng cô đang nghĩ, liệu có cách nào khác để vượt qua rào cản và áp lực này không?

Ví dụ như đào một đường hầm dưới lòng đất, đi qua từ phía dưới.

Hoặc là làm ra một loại xe bọc thép dày tương tự tàu ngầm, dựa vào lớp vỏ ngoài bằng kim loại để chống chịu áp lực.

Con người luôn đưa ra được giải pháp, sức mạnh của con người chính là ở chỗ biết sử dụng công cụ, cô cảm thấy không cần thiết cứ phải dùng thân thể để chống đỡ.

Nghĩ tới nghĩ lui, không gian của cô có rất nhiều trúc, nếu như dùng mảnh trúc để chế tạo ra xe bọc thép thì liệu nó có thể giúp chống lại một số áp lực không?

Cho dù thất bại, cũng có thể thử một chút.

Nếu không, cho dù là Vân Diệu đi xuyên qua một lần thì trên người anh cũng đầy thương tích, vậy thì trên đời này chỉ sợ ngoại trừ anh ra, căn bản không có ai có thể tiến vào.

TBC

Nếu như vậy cũng không được, vậy cô cũng chỉ có thể thăng cấp không gian.

Quá trình này có thể sẽ rất dài.

Trong đầu nghĩ đến những thứ này, Khương Nặc gần như không quan tâm đến vết rách nhỏ sau gáy mình.

Mãi đến khi cô nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Vân Diệu, lúc này mới để tâm, quyết định trở về sớm một chút.

Đường trong rừng rậm không dễ đi, nhưng Khương Nặc đi qua một lần, phát hiện dùng xe việt dã cũng không có vấn đề gì lớn, liền lấy ra một chiếc từ trong không gian, để Vân Diệu ngồi ở phía sau cô. Hai người phóng xe gần nửa ngày mới trở lại doanh địa.

Lúc này trời đã tối đen.

Căn nhà của Khương Nặc nằm ở trong rừng cây rậm rạp, màu xanh biếc bao phủ phần lớn ngôi nhà. Bởi vì trong rừng khá ẩm ướt nên Ngô Đại Hà nghiên cứu địa hình rất kỹ, không quá chú trọng vào móng nhà mà sử dụng kết cấu bằng gỗ làm thành một cái đài cao.

Căn nhà đã được xây dựng sẵn, bên ngoài có thêm hai gian nhà gỗ, một căn phòng container mà Văn Vịnh Vi cho nên đã làm thay đổi kết cấu và diện mạo căn nhà ban đầu, gần như không thể nhận ra.

Có rất nhiều thứ chuyển đến đây đã được làm sẵn từ trước đó, trong quá trình lắp ráp cần phải sửa lại một ít chi tiết nhỏ, Lâm Khiếu sửa ngay tại hiện trường.

Về phần nội thất, căn nhà của nhà họ Văn đã có nội thất hoàn chỉnh, nhà container cũng đầy đủ tiện nghi, thậm chí kiểu dáng cũng không khác nhau là mấy, khi dựng chung với nhau hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào.

Căn nhà gỗ hoàn mỹ trong rừng rậm cứ như vậy hoàn thành.

Sự kết hợp giữa gỗ và thép nguyên khối làm cho vẻ ngoài rất đẹp, nội thất đơn giản thực dụng, rất có cảm giác thời thượng.

Nếu đặt ở trước tận thế, đây cũng là đẳng cấp của một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp.

Tổng chiều cao của móng nhà là 2,6m. Sau khi leo lên là có thể bước vào nhà.

Các ngôi nhà của nhà họ Văn đều có một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, trong nhà có một lò sưởi. Sau khi cải tạo, bổ sung thêm hai gian nhà gỗ, căn nhà trở nên rộng hơn, còn có một căn phòng container có chứa thiết bị phát điện bằng năng lượng mặt trời. Cứ như vậy, mỗi người có thể có một căn nhà nhỏ độc lập có bốn phòng ngủ một phòng khách.

Cân nhắc đến đây là ngôi nhà tương lai, mỗi gia đình đều có thể sẽ có thêm thành viên mới, tính toán như vậy cũng không quá xa vời.

Lý Mộng và Đường Nguyệt thấy bố trí như vậy khá tốt, mấy người Lý Mộng cũng định sẽ làm tương tự cho những ngôi nhà khác của bọn họ.

Ngôi nhà của Khương Nặc đã hoàn thành, cũng coi như làm mẫu cho mọi người. Căn nhà trong ước mơ đã ở trước mắt, mọi người làm việc cũng có tinh thần hơn.

Từ nhà họ Văn thu được 46 căn nhà cùng với 21 gian nhà kho.

Điều này có nghĩa là trong căn cứ có thể làm được 46 căn nhà như vậy, đây là một công trình cực kỳ lớn, sẽ được tiến hành từ từ.

Đầu tiên vẫn là phải làm xong nhà cho người của mình đã, sau đó lại từ từ xây dựng những ngôi nhà còn lại.

Khương Nặc bảo Trần Chính Vũ vận chuyển thêm 30 căn phòng container tới, tổng cộng là 40 cái, đủ để xây dựng hết toàn bộ.

Xét cho cùng thì nó đã được trang bị rất đầy đủ, còn ra dáng hơn nhiều so với mấy cái container đựng hàng ở trong không gian của Khương Nặc.

Lúc cô không có ở đây, Vu Nhược Hoa đã quét dọn sơ qua, thay ga trải giường mới, sắp xếp những vật dụng cần thiết hằng ngày.

Khương Nặc cưỡi xe máy đi thẳng về nhà, nhìn thấy căn nhà đẹp như mơ này, lập tức choáng váng.

Cho dù không có cô thì doanh địa cũng có thể tự hoạt động, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.

Cô đỗ xe máy ở bên ngoài ngôi nhà, gọi Vân Diệu vào xem.

Ngoại trừ hai phòng ngủ của Khương Nặc và Vu Nhược Hoa, những phòng còn lại vẫn bỏ trống.

Khương Nặc chuẩn bị dọn dẹp phòng trà, lại làm thư phòng.

Lúc này Vu Nhược Hoa không có ở đây nên Khương Nặc bắt đầu trang trí phòng trà, lựa chọn bàn ghế, đệm ngồi, bình phong, quầy bếp thích hợp từ trong không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-450.html.]

Chọn tới chọn lui, vẫn là bộ lấy ở văn phòng tổng giám đốc cay mắt là vừa mắt nhất.

Gỗ tử tô thời trước tận thế đã có giá trên trời, gỗ đắt tiền nên đương nhiên phải dùng kỹ thuật chế tác tinh xảo nhất, thiết kế hào phóng trang nhã.

Cô thích ngồi bệt hơn là ngồi thẳng nên lại chọn mấy cái đệm, đặt ở trên ghế.

Cuối cùng là bộ ấm trà, lò than, cô chọn hai bộ đặt lên bàn.

Rất nhiều than ô liu đen đã được dùng tới.

Sau khi trang trí xong, cô vẫn cảm thấy gian phòng này có chút trống trải nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được nên bỏ thêm cái gì, tạm thời chỉ có thể để trống.

Làm xong việc, cô gọi Vân Diệu tới.

Để Vân Diệu pha trà, cô đi cắm bình điện.

Thật ra cho dù không bật đèn thì bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vào ban đêm, nhưng hai người ngồi đối diện nhau trong bóng tối thì lại quá kỳ quái.

Những căn nhà này đã được lắp đặt hệ thống dây điện đầy đủ, chỉ cần lắp bình điện là có thể sử dụng trực tiếp.

Lúc ấn công tắc, Khương Nặc ít nhiều có chút hoảng hốt.

Chiếc chao đèn màu vàng ấm áp tỏa ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên mặt cô, cô quay lại ngồi xuống ghế, cầm tách trà trong tay.

Trong nháy mắt này, cuối cùng ngôi nhà mới có cảm giác chân thật.

Cô nhìn Vân Diệu, khá hài lòng với ngôi nhà và cả người ở trong nhà.

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Nhà của Vân Diệu vẫn còn đang xây, Khương Nặc lấy giường lúc trước anh từng dùng ra đặt trong phòng trà.

Cô ngáp một cái, chui vào chăn của mình.

Trên đầu giường có một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn dịu dàng, trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh.

Không cần phải nói, nơi này được lựa chọn rất kỹ lưỡng, rất có tâm.

Người ngoài đi vào không dễ dàng, vị trí yên tĩnh, không khí trong lành. Bởi vì ở gần màn sương mù màu xám nên gần như không có dấu vết loài động vật nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lúc mơ hồ, cô lại bị cơn đau sau gáy đánh thức.

Sau khi thể lực cô được cường hóa, Khương Nặc có thể không cần để ý đến những vết thương nhỏ bình thường, nhưng lúc này cô thật sự rất đau, cảm giác đau đớn từng đợt.

Cô sờ lên cổ mình, thấy lại đang chảy máu.

Đến lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, Khương Nặc bật đèn lên đến mức cao nhất rồi lấy gương soi ở phía sau.

Miệng vết thương màu đỏ tươi, mặt ngoài đã kết vảy nhưng bên trong lại giống như có những chiếc gai vô hình, còn đang tiếp tục đ.â.m vào trong m.á.u thịt. Lúc không cử động thì không sao, nhưng chỉ cần cử động nhẹ là cô đã đau đến cau mày.

Cũng may vết thương này không nghiêm trọng lắm, nếu như ấn vào sâu hơn một chút nữa thì sẽ càng đau đớn hơn.

Khương Nặc vội vàng lấy nước suối ra, rót cho mình nửa cốc.

Linh khí tràn vào thân thể, cảm giác đau đớn trong nháy mắt dịu đi, Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn mặt dùng một lần nhúng vào nước suối, hơi gấp lại rồi đắp lên vết thương.

Đỡ hơn nhiều rồi.

Quả thật cô đã sơ ý, vết thương này thật sự rất phiền phức.

Lại nằm xuống, cô lại không ngủ được nữa, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nhắm mắt ngủ được.

Ngày hôm sau cô dậy từ rất sớm, đi ra ngoài thì thấy mẹ đã làm xong bữa sáng, cô thấy không khí rất tốt, đang chuẩn bị dắt mấy con ch.ó ra ngoài đi dạo.

“Vân Diệu đâu rồi mẹ?” Cô không nhìn thấy Vân Diệu trong phòng trà, bèn hỏi Vu Nhược Hoa.

“Không biết.” Vu Nhược Hoa nói: “Mẹ không thấy nó đâu hết.”

Khương Nặc gật đầu, nhưng Vu Nhược Hoa lại nghĩ sai: “Người ở trên giường của con, đi ra ngoài mà con cũng không biết à, lại còn hỏi mẹ nữa?”

Khương Nặc đang uống nước, suýt nữa bị sặc.

“Khụ khụ, mẹ, anh ấy ngủ trong phòng trà.”

“Ồ.” Vu Nhược Hoa thần sắc như thường, vừa giúp cô hâm sữa vừa nói, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường: “Vậy sao lại không ngủ chung với nhau, nó không được à?”

Khương Nặc:...

Loading...