Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 451
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:25
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Nhược Hoa hâm sữa xong, nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Khương Nặc lại thấy kỳ quái: “Sao thế, hai đứa chưa ngủ chung với nhau à?”
“Không có mà…”
TBC
Vu Nhược Hoa ngẩn ra: “Ồ... Mẹ nghe Tiểu Hoàng nói quan hệ của hai đứa như vậy từ lâu rồi, chẳng lẽ là thằng bé đó hiểu lầm?”
Khóe miệng Khương Nặc giật giật.
“Tiểu Hoàng đã tới đây à?”
“Ừ, đưa vật tư tới cùng với đội trưởng Trần. Thằng bé đó rất láu lỉnh, cũng hay nói, có nói chuyện với mẹ một lúc.”
Khương Nặc không có sức vỗ trán nữa, cậu ta đâu chỉ hay nói thôi đâu.
Cũng không biết rốt cuộc cậu ta đã khua môi múa mép với mẹ bao nhiêu chuyện rồi nữa.
Cô không thể không nhắc nhở Vu Nhược Hoa: “Mẹ, người này không có ý xấu nhưng nói chuyện không đáng tin cậy đâu, mẹ chỉ nghe một chút thôi, đừng tin.”
Vu Nhược Hoa lại bày ra bộ dáng đúng lý hợp tình: “Nhưng Vân Diệu rất tốt mà, cao ráo đẹp trai. Ngủ thì cứ ngủ thôi, có thể hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, có phải con không có ham muốn thế tục đâu.”
Cuộc đối thoại này quá mức bùng nổ, Khương Nặc nhất thời không phản bác được, chỉ có thể im lặng nhìn lên trời.
...
Uống sữa xong, Khương Nặc đi gặp Chu Duyệt Nghiên.
Một nhà kho được thu dọn để làm phòng thí nghiệm tạm thời cho cô ấy, nhưng bây giờ đồ đạc còn chưa sắp xếp, công việc không thể bắt đầu được nên cô ấy chỉ có thể ngồi ở một bên viết tài liệu.
Tài liệu viết xong xếp cả một chồng thật dày.
Lúc Khương Nặc đi vào, Đường Nguyệt cũng đi vào phòng, đặt bé Tương Lai vào tay Chu Duyệt Nghiên để cô ấy bế.
“Con bé dậy rồi, cô bế nó một lúc rồi quay lại làm việc sau.”
Giọng nói của Đường Nguyệt luôn dịu dàng, nghe rất thoải mái. Bà ấy rất thích chăm sóc bé Tương Lai, nhưng bà ấy lại cảm thấy sự tồn tại của mẹ là không thể thay thế nên cũng rất kiên trì với chuyện này.
Chu Duyệt Nghiên tán thành bản tính mẫu tử mềm mại nhưng lại mạnh mẽ của bà ấy, bởi vậy trên trong phương diện này vẫn rất nghe lời.
“Con bé rất quen thuộc với mùi hương của cô, cảm thấy rất an toàn.” Đường Nguyệt nói.
Chu Duyệt Nghiên rất hợp tác, lập tức đặt bút xuống, hai tay nhận lấy đứa nhỏ.
Một đứa trẻ ú nu mềm mại như một cục sữa, cả ngày không ăn thì là ngủ, còn chưa lớn đến mức quậy phá làm phiền người lớn, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Chu Duyệt Nghiên ôm hôn con gái, sau đó chủ động nói với Khương Nặc về chuyện thuốc diệt chuột.
Trong số mấy hạng mục trong tay cô ấy, hạng mục được triển khai sớm nhất, có xu hướng mạnh nhất, gần hoàn thành nhất chính là điều chế thuốc diệt chuột này.
Thứ này vốn dĩ cũng không khó làm, chỉ cần có đủ nguyên liệu, những hộ nông dân bình thường cũng có thể tự chế.
Nhưng sau khi biến dị, năng lực sinh tồn của chuột độc quá mạnh, cần phải cải tiến.
Cô ấy đã thử kết hợp các loại chất độc sinh học với các hóa chất khác nhau nhưng vẫn cần rất nhiều dữ liệu thực nghiệm.
Trong lòng cô ấy ít nhiều có chút sốt ruột, việc này hoàn thành càng sớm thì lại càng tốt.
Trước mắt, cô ấy cần tìm một số chuột biến dị để làm thí nghiệm nhưng sinh vật biến dị lại không thể vào được Đại Hưng Lĩnh.
Chu Duyệt Nghiên đã sớm chuẩn bị, bôi hooc-môn bên ngoài cơ thể của con chim miệng béo vào lồng chim và lồng côn trùng để tạo ra một hiệu quả che chắn mới thuận lợi mang chúng nó vào, thế nhưng hiện tại trông chúng vẫn uể oải bơ phờ.
Thực tế, ở giai đoạn này, rất nhiều thứ đã rất khó dùng khoa học để giải thích toàn bộ.
Nhưng cô ấy vẫn đang cố gắng mò mẫm quy tắc trong đó.
“Bây giờ tôi cần cô giúp tôi hai chuyện.” Chu Duyệt Nghiên ôm đứa trẻ, để nó ngủ trong lòng mình.
Sau khi đứa trẻ đã ngủ say, Đường Nguyệt tới bế đứa trẻ đi.
Cô ấy lại tiếp tục nói: “Thứ nhất, chính là tìm một nhóm chuột biến dị, chuyện thứ hai, cho tôi thêm nhiều nấm linh nữa. Tôi muốn dùng nấm linh để cho con chim miệng béo ăn, để chúng lớn nhanh hơn và chiết xuất càng nhiều hooc-môn bên ngoài cơ thể hơn, nếu không thì rất nhiều thí nghiệm đều không thể tiếp tục triển khai được.”
“Không thành vấn đề.” Khương Nặc gật đầu: “Nhưng trong phòng thí nghiệm của cô có quá nhiều việc, tính cả Đường Nguyệt làm trợ thủ, cô còn phải chăm sóc bé Tương Lai nữa. Hay là cô chọn hai người từ trong số những người dân của thị trấn Ngô Hưng xem?”
Chu Duyệt Nghiên suy nghĩ một chút: “Vậy thì Tiểu Đinh đi, nhưng tình trạng thể chất hiện tại của cô ấy không vào được doanh địa. Có thể lấy cho cô ấy xem những tài liệu mà tôi đã viết này, tôi sẽ bổ sung thêm mấy đề tài nữa xem cô ấy có hứng thú hay không. Nếu như cô ấy phù hợp thì có thể phân phát cho cô ấy một ít ấu trùng chiên giòn để cô ấy dần dần được tăng cường thể chất. Không phải bây giờ Lý Mộng đang ở bên ngoài sao, giúp tôi giám sát một chút xem thử.”
Tiểu Đinh mà cô ấy nói tới chính là bạn gái của Vương Khải, cũng là cô gái lần trước đi theo bác sĩ thị trấn Ngô Hưng tới đỡ đẻ cho Chu Duyệt Nghiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-451.html.]
Tiểu Đinh không học y mà là học công nghệ sinh học, nhưng là người thông minh cũng cẩn thận, sau khi tận thế ập tới cũng đi theo các bác sĩ cùng chăm sóc người khác, coi như là người đáng tin cậy.
Khương Nặc gật đầu: “Tôi sẽ đi nói với Lý Mộng.”
Từ trong phòng Chu Duyệt Nghiên đi ra, Khương Nặc đi tìm Lý Mộng, phát hiện cô ấy đang làm việc giúp Ngô Đại Hà.
Sau khi chuyển lời của Chu Duyệt Nghiên cho Lý Mộng, cô ấy gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý: “Tiểu Đinh là người làm việc nghiêm túc, mấy năm nay quan sát thì thấy nhân phẩm không có vấn đề gì, tôi sẽ giúp đỡ xem cô ấy thế nào.”
Sau khi nói xong, Khương Nặc đi tới bên cạnh căn nhà nhỏ của mình, nhìn về phía Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu.
Bọn họ đang làm móng nhà cho căn nhà của Vân Diệu.
Trên thực tế, bây giờ bọn họ đang thiếu nhân lực trầm trọng nhưng lại không có cách nào khác, người bình thường hiện tại không vào đây được.
Nhớ lại lúc Ngô Đại Hà chuyển từ khu chung cư đến biệt thự còn từng sinh bệnh một lần, lần này cô liền cho Ngô Đại Hà hai túi nấm linh.
Hiệu quả rất tốt, bước chân hai người này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơi thở sâu hơn, ánh mắt cũng sáng hơn lúc trước.
Đang quan sát, Khương Nặc nghe thấy một thanh âm rất nhỏ vang lên, quay đầu nhìn lại, là Vân Diệu trở về.
“Thấy không, bên kia là nhà anh đấy.” Khương Nặc chỉ cho anh xem.
Vân Diệu nhìn sang, khẽ ừ một tiếng, sau đó nói: “Hôm nay chúng ta đi gặp người nhà họ Văn, nói rõ quyền sở hữu căn cứ.”
Khương Nặc nghe anh nói vậy liền có chút kinh ngạc, cô không nghĩ rằng chuyện này lại nhanh như vậy.
Vân Diệu hợp tác với nhà họ Văn, nhà họ Văn giúp Vân Diệu xây dựng căn cứ, vậy nên căn cứ đương nhiên là của Vân Diệu.
Chỉ là anh không quan tâm đến việc điều hành căn cứ, trong kế hoạch ban đầu, anh sẽ giao quyền quản lý căn cứ cho nhà họ Văn.
Hiện tại đương nhiên anh thay đổi ý định, dứt khoát giao căn cứ lại cho Khương Nặc.
Lý do của anh rất cường đại: “Em yêu thế giới này hơn anh.”
Nhưng nếu như vậy, để hoàn thành giao dịch với Văn Vịnh Vi thì phải cần Khương Nặc tự mình ra mặt.
Vốn cho rằng việc này ít nhất phải đợi sau khi căn cứ xây dựng xong, kết quả xem ra Văn Vịnh Vi không muốn đợi thêm nữa.
Lúc này Khương Nặc cũng đã hiểu: “Hôm nay anh đi nhà họ Văn.”
Vân Diệu gật đầu, rất tự nhiên vươn tay kéo cổ áo của cô ra, nhìn vết thương sau gáy cô.
Khương Nặc cũng xoay người sang chỗ khác, hơi cúi đầu, để anh ta thấy rõ một vệt m.á.u trên làn da trắng nõn của mình.
“Em tự nhìn không rõ, anh giúp em nhìn xem đã đỡ hơn chưa.”
“Còn phải đau mấy ngày nữa.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc sờ sờ, không khỏi khẽ nhíu mày: “Vậy còn anh? Bao lâu nữa thì anh mới ổn?”
“Anh không sao.” Vân Diệu nói khẽ: “Đã quen rồi.”
Khương Nặc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Dáng vẻ bình thản của Vân Diệu khiến cô vẫn cho rằng đây chỉ là đau bình thường, không ngờ lại đau như vậy.
Quả nhiên, thế giới này sẽ không có đồng cảm trừ khi nó thực sự đồng cảm.
“Sau này mỗi ngày anh ngâm tắm một lần đi.” Khương Nặc nhìn anh nói.
...
Bên kia, Lâm Khiếu ngơ ngác đứng nhìn hai người không chỉ nói chuyện mà còn động tay động chân, một lúc lâu mà không lấy lại tinh thần.
Ngô Đại Hà kéo anh ta một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, nghiêm túc một chút.”
Lâm Khiếu quay mặt lại.
So với tan nát cõi lòng thì lúc này trên mặt anh ta càng thêm vẻ nghi hoặc: “Anh Ngô, hóa ra Khương Nặc thích người trẻ tuổi à? Có phải tôi cũng nên chăm sóc bảo dưỡng một chút không?”
Cái cưa trong tay Ngô Đại Hà suýt chút nữa rơi xuống đất.
Anh ta hãi hùng khiếp vía, tuyệt đối không nghi ngờ rằng, ở khoảng cách này, hai người kia có thể nghe thấy.
Hiện tại chính là hận không thể khâu miệng Lâm Khiếu lại.
“Câm miệng! Làm việc đi!”