Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 452

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:27
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc lần đầu gặp lại Giang Cầm.

Hiện tại Giang Cầm không vào được doanh địanên dứt khoát sống ở trên địa bàn nhà họ Văn, cùng tiến vào tuyến đầu xây dựng căn cứ.

Mấy ngày nay, bà ấy đã tìm hiểu đại khái mọi người và tình huống của nhà họ Văn, đã có thể gọi tên của hầu hết mọi người.

Khương Nặc thấy trong lòng bà ấy hiểu rõ nên cũng không nói thêm gì nữa, dẫn bà ấy đi thẳng tới nhà chính của nhà họ Văn.

Sau khi Diệp Huy Dương chết, Văn Viễn Tùng dẫn theo số người nhà họ Văn còn lại và vệ sĩ, chạy trốn tới Đại Hưng Lĩnh ngay trong đêm.

Nói đến cũng là may mắn, nhà họ Văn gần như là xong đời, nhưng những năm này đầu tư nhân lực vật tư vào Đại Hưng Lĩnh, cũng coi như bảo toàn một hơi cho bọn họ.

Khương Nặc và Vân Diệu đi cùng nhau, Giang Cầm, Trần Chính Vũ, Tiểu Hoàng đi theo phía sau bọn họ.

Văn Viễn Tùng đích thân đi tới giao lộ nghênh đón.

Nhưng bây giờ người đứng đầu nhà họ Văn đã là Văn Vịnh Vi, Đại Hưng Lĩnh nhiều năm qua vẫn là do cô ta chuẩn bị, cũng càng nghe lời cô ta. Văn Viễn Tùng đã sớm mất đi tâm tư lúc trước, đem toàn bộ gia tộc giao lại cho Văn Vịnh Thần, chính mình chỉ muốn dưỡng lão.

Nhà chính của nhà họ Văn chủ được xây dựng bên cạnh một hồ nước, có núi có sông, rừng rậm sâu thẳm, cảnh sắc tráng lệ.

Địa thế nơi này rất tốt, một địa điểm tuyệt hảo để ẩn cư nghỉ ngơi nhưng lại cách trung tâm hành chính của căn cứ đang xây dựng rất xa.

Nếu như nói doanh địa của Khương Nặc là khu vực cấm, người ngoài rất khó có thể tới gần để nhìn vào trung tâm.

Như vậy nơi này coi như là một thiên đường độc lập ở bên ngoài.

So với nhà họ Văn ở Hải Thành, những ngôi nhà ở đây kém tinh xảo hơn, những ngôi nhà container và nhà gỗ đều được đặt hàng trước ngày tận thế. Họ dành nhân lực vật tư tương đối hạn chế vào việc sửa đường.

Toàn bộ nhà họ Văn đã làm đường nối đến bên hồ và đến tận căn cứ nên cuộc sống cũng khá thuận tiện.

Nhà chính có một sân riêng độc lập, trên mặt đất là thảm cỏ tự nhiên, trong sân có đặt bàn ghế, còn có dù che nắng, nhìn cũng rất thích mắt.

Ngay cả Giang Cầm đi đến nơi này cũng có chút hoảng hốt.

Sự sống khắp nơi, nhà cửa tinh xảo khiến người ta gần như quên mất rằng lúc này đang là tận thế.

Khương Nặc nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế mềm trong sân, một mái tóc dài mềm mại xõa tung, ngoại hình cùng Văn Vịnh Vi có năm phần tương tự. Cô ta đang lười biếng nằm ngủ tra thì nhìn thấy ông cụ Văn đột nhiên dẫn người vào, lập tức giật mình, hoảng sợ đứng dậy.

Khương Nặc nhìn mặt cô ta.

Người phụ nữ kia có vẻ hoảng sợ, ngơ ngác lui về phía sau, một đôi mắt ẩn tình nhìn về phía Văn Vịnh Thần: “Ông xã.”

Văn Vịnh Thần mặt không biểu tình: “Trở về phòng đi.”

Người phụ nữ kia vội vàng rời đi.

Tiểu Hoàng không nhịn được hít một hơi, thấp giọng nói: “Oa, lại một người nữa, thật biến thái.”

Giọng nói của cậu ta rất nhỏ, Trần Chính Vũ và Giang Cầm đều chỉ nghe rõ hai chữ “biến thái”, không khỏi liếc mắt nhìn cậu ta.

Văn Vịnh Thần dẫn bọn họ vào phòng khách.

Đây là một đại sảnh rất truyền thống, phía trước có hai cái ghế và một cái bàn, hai bên có mấy chiếc ghế xếp cạnh nhau.

Văn Viễn Tùng mời Vân Diệu và Khương Nặc đến phía trước ngồi xuống, cũng đưa trà cho bọn họ.

Vân Diệu không có gì mất tự nhiên, ngồi thì ngồi xuống nhưng lại không nhìn chén trà kia.

Khương Nặc có chút xấu hổ, cảm giác giống như không cùng đẳng cấp vậy.

Văn Vịnh Vi khoan thai đi tới, sắc mặt cô ta có chút tái nhợt, quấn một cái chăn nhung dày, thoáng ho khan vài tiếng rồi ngồi xuống bên tay Khương Nặc, dịu dàng nói:

“Xin lỗi cô Vu, tôi bị cảm lạnh, hơi sốt nhẹ, không phải cố ý thất lễ với cô với thầy đâu.”

Cô ta ngược lại đã bỏ được tư thái đại tiểu thư của mình.

Khương Nặc không muốn lãng phí thời gian hàn huyên: “Không sao, nói chuyện chính đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-452.html.]

Văn Vịnh Vi gật gật đầu.

Sau đó về cơ bản là Giang Cầm cùng Văn Vịnh Thần nói chuyện.

Chi tiết về thiết kế căn cứ, quản lý công nhân, các loại bản vẽ, bàn giao tài liệu.

Từ giờ trở đi, căn cứ Đại Hưng Lĩnh đã hoàn toàn thuộc sở hữu của Khương Nặc, mà Giang Cầm lại là người quản lý đại diện của cô.

Văn Vịnh Thần và Văn Vịnh Vi hoàn toàn buông tay, tất cả người thân trực hệ nhà họ Văn cũng rời khỏi tầng quản lý, trừ khi được Giang Cầm cho phép và thuê mới có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng lần nữa.

Về phần công nhân và những vệ sĩ cấp dưới đều giữ nguyên chức vụ ban đầu.

Tất cả vật tư chuẩn bị cho căn cứ, bao gồm vật liệu xây dựng, đồ dệt may, máy móc sản xuất, lượng lớn dầu mỏ, đều thuộc sở hữu của căn cứ.

Đổi lại, toàn bộ khu vực phía bắc hồ nước cho đến sườn núi đều thuộc về nhà họ Văn.

Những vật tư của nhà họ Văn ở Hải Thành thì trả lại hết toàn bộ cho bọn họ, những thứ này đã đủ để cho người của nhà họ Văn hiện tại sinh tồn thật lâu.

Ngoài ra, Khương Nặc cần phải bỏ ra 20 tấn sinh vật biến dị để cho chị em Văn Vịnh Vi và Văn Vịnh Thần hoàn thành quá trình tiến hóa thể chất cơ thể.

Cân nhắc đến việc lưu trữ và rất nhiều vấn đề thực tế, không cần phải giao hết một lần, có thể giao 4 tấn mỗi năm, phân ra thanh toán trong 5 năm là được.

Mặt khác, Văn Vịnh Vi đã từng lấy được một ít Lực Đan tinh khiết từ chỗ Diệp Huy Dương, cô ta biết Khương Nặc có biện pháp lấy được cái này nên cô ta muốn 300 viên.

Nói thật, bây giờ Khương Nặc căn bản không lấy ra được mấy thứ này, nhưng để lấy được tới tay cũng không phải rất khó, bởi vậy cô đồng ý.

Đây chỉ là nói chung.

Nhưng rất nhiều chi tiết cần bàn giao, Giang Cầm và Văn Vịnh Thần nói rất lâu, lại cùng đi đến hiện trường căn cứ.

Văn Vịnh Vi ở lại nhìn Khương Nặc: “Cô Vu, chúng ta nói chuyện vài câu được không? Tôi muốn biết một số chuyện của Diệp Huy Dương.”

Khương Nặc suy nghĩ một chút, bất kể nói thế nào thì đó dù sao cũng là chồng sắp cưới của cô ta.

Nói chuyện thì nói chuyện vậy.

Cô cùng Văn Vịnh Vi đi vào sân trong, tiến vào thư phòng của Văn Vịnh Vi.

Trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, lúc này cô ta mới ném cái chăn quấn quanh người ra, ôm một cái túi sưởi tay, nghiêng người dựa vào chiếc ghế mây rồi khe khẽ thở dài.

“Sức khỏe của tôi tệ quá, vì đuổi kịp tiến độ mà chỉ mới 3 tuần không ngủ ngon thôi đã thành ra mệt thế này. Cô Vu, trong mắt cô, chắc hẳn tôi là người rất yếu đuối đúng không?”

Khương Nặc nhìn cô ta: “Cô muốn nói chuyện gì?”

“Nói về Diệp Huy Dương.” Văn Vịnh Vi ngồi thẳng người dậy: “Tôi nghe nói ông ta muốn kết hôn với cô.”

“Ừ, sau đó ông ta c.h.ế.t rồi.” Khương Nặc nói.

Văn Vịnh Vi im lặng một lúc: “Ông ta có nói gì về tôi không? Ông ta nói thế nào?”

Khương Nặc nói rõ sự thật: “Nói cô chỉ là thú cưng.”

“Ngu xuẩn.” Văn Vịnh Vi mặt không biểu cảm mắng một câu.

TBC

Mắng xong, cô ta mỉm cười: “Thật ra ông ta nói vậy cũng không sai, địa vị của chúng tôi ở trong mắt ông ta chính là như vậy. Tôi vẫn luôn rất sợ ông ta, sau khi biết ông ta c.h.ế.t rồi, tôi đã mất rất lâu mà vẫn không thể tin được…”

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Huy Dương là khi mới 15 tuổi.

Cô ta dậy thì sớm, ở độ tuổi này đã có dáng người hấp dẫn người khác. Người thích cô ta đến tột cùng có bao nhiêu, cô ta cũng lười đi đếm.

Nhưng Văn Viễn Tùng nghiêm cấm cô ta yêu đương, hơn nữa còn nói cho cô ta biết, chỉ có đạt được sự yêu thích của Diệp Huy Dương thì cô ta mới có đường sống.

Thật ra lời này cũng không sai, cô ta có bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, nói không chừng ngày nào đó sẽ phát bệnh. Nếu trở thành vợ của Diệp Huy Dương, cô ta sẽ có cơ hội có được sức khỏe.

Mà nhà họ Văn, có thể đạt được nhiều lợi ích lớn hơn nữa.

Cho nên từ nhỏ đến lớn cô ta đều rèn luyện chính mình, nhất cử nhất động đều nhắm thẳng vào thẩm mỹ của Diệp Huy Dương.

Sau đó cô ta thành công có được hôn ước với Diệp Huy Dương.

Loading...