Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:31
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nhìn những viên nhỏ màu đỏ nhạt trong ống thủy tinh giống như những viên kẹo, tuy không quá bắt mắt nhưng tiêu tốn hết thời gian và tâm huyết của Chu Duyệt Nghiên trong nhiều ngày qua.

Không còn cách nào khá, quá thiếu nhân lực.

Trần Chính Vũ dẫn người rời khỏi Đại Hưng Lĩnh, đi ra ngoài bắt chuột độc về làm thí nghiệm. Khương Nặc và Đường Nguyệt giúp đỡ làm trợ thủ, Tiểu Đinh không vào được doanh địa cũng ở bên ngoài làm công việc ghi chép số liệu, số tài liệu ghi chép lại đã chất chồng cao hơn hai mét rồi.

Gần đây huyện Lĩnh An chuột độc cũng đang hoành hành dữ dội, Trần Chính Vũ mang thuốc qua đó dùng thử, hiệu quả không tệ, đã khống chế được tốc độ sinh sản của chuột độc trong cả huyện ở phạm vi lớn.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sắc mặt của Chu Duyệt Nghiên lại không hề thoải mái chút nào, cô ấy đi ra bên ngoài doanh địa, nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Đinh, yên lặng đi về nơi xa, lấy một điếu thuốc từ túi áo ra.

Khương Nặc đi theo: “Cô đang suy nghĩ gì thế?”

Chu Duyệt Nghiên xoay mặt lại, thần sắc bình tĩnh: “Tôi không lạc quan lắm.”

Khương Nặc lấy bật lửa ra, giúp cô ấy châm thuốc: “Cô nói rõ hơn xem.”

“Cũng không có gì, thật ra cô cũng có thể tưởng tượng, năng lực thích ứng của những con chuột độc kia thực sự quá mạnh. Nhiều nhất một năm, loại chất độc sinh học này sẽ mất tác dụng, chúng ta phải lập tức bắt tay vào đổi mới phương pháp điều chế.” Chu Duyệt Nghiên thản nhiên nói: “Cho đến một ngày, không còn bất kỳ chất độc nào có thể g.i.ế.c c.h.ế.t chúng nó nữa.”

“Sẽ có cách.” Khương Nặc nói: “Con người cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”

“Ừm.” Chu Duyệt Nghiên gật đầu.

Đang nói chuyện, Đường Nguyệt ôm bé Tương Lai chạy tới, đưa cô bé vào trong lòng Chu Duyệt Nghiên: “Con bé tỉnh rồi, tìm cô khắp nơi, bế một chút đi.”

Chu Duyệt Nghiên vội vàng dập tàn thuốc, bế đứa nhỏ.

Đứa bé mềm mại chỉ mới hơn 6 tháng mà đã có thể tập đứng rồi.

Đứng dậy vẫn còn loạng choạng, lại còn muốn tập đi, thường xuyên khiến Đường Nguyệt kinh hồn bạt vía.

Tốc độ phát triển này vượt xa tốc độ phát triển của con người bình thường.

Đứa nhỏ giơ cánh tay mập mạp lên ê ê a a cọ vào người Chu Duyệt Nghiên, làm cho đáy mắt cô ấy trở nên mềm mại.

Lại qua hai tháng, Chu Duyệt Nghiên trực tiếp đổi mới phương pháp điều chế thuốc chuột đời thứ hai.

Gần huyện Lĩnh An bây giờ đã chỉ còn lại một ít chuột độc, bọn Trần Chính Vũ không thể đi xa hơn.

Chỉ có chờ Trịnh Nhất Hiên tới, giao thuốc cho anh ta.

Trong khoảng thời gian này, việc xây dựng căn cứ trên cơ bản đã hoàn thành, đủ chỗ ở cho khoảng 300.000 người, hoặc nếu như khai phá thêm nhiều đất trống nữa thì còn có thể được nhiều hơn.

Nhưng đây chỉ là trên lý thuyết.

Nếu triển khai thực tế, tuy rằng khai phá thêm được đất canh tác nhưng vẫn không đủ hạt giống để gieo trồng đại trà.

Khương Nặc cũng đang tìm một nơi thích hợp để trồng thực vật biến dị.

Đại Hưng Lĩnh là khu rừng nguyên sinh lớn nhất của Hoa Quốc, lại chịu ảnh hưởng đặc biệt của màn sương mù xám nên chưa bị thiên tai tác động quá nhiều. Khương Nặc khẳng định dưới Đại Hưng Lĩnh là có linh nguyên, nhưng quá khó tìm.

Trước đây, mỗi khi đi tìm linh nguyên đều là dựa vào 2 manh mối để tìm, đó chính là xem thử có thực vật sống sót hay không, có động vật biến dị xuất hiện hay không.

Nhưng Đại Hưng Lĩnh là rừng rậm vô tận không có điểm cuối, sinh vật biến dị lại hoàn toàn không thể vào được nên căn bản không có cách nào tìm ra.

Khương Nặc muốn tìm một nơi có linh nguyên làm ruộng lúa, tìm mấy tháng cũng không thu hoạch được gì.

Mắt thấy trời lại tối, cô trở lại doanh địa.

Đi vào Đại Hưng Lĩnh năm tháng, Lý Quảng Nguyên và Giang Cầm vẫn không thể nào chịu được áp lực mà doanh địa mang đến, vẫn đang sống ở ngay tại lối vào.

Khi Khương Nặc đi ngang qua, nhìn thấy Lý Mộng đang dẫn cha mình đi rèn luyện.

Căn cứ đã thành lập chế độ quản lý của mình, cũng có lực lượng canh gác nghiêm ngặt. Lý Mộng và Trần Chính Vũ đảm nhiệm chức đội trưởng, chịu trách nhiệm về các lĩnh vực khác nhau.

Lý Mộng chịu trách nhiệm chính trong việc nâng cao thể lực và huấn luyện cảnh vệ, còn Trần Chính Vũ quản lý kỷ luật và an toàn của căn cứ.

Thật ra Ngôn Tử Phàm vốn cũng có phần, nhưng năm tháng qua cậu gần như đều ở bên ngoài lịch luyện. Thời gian gần đây có trở về nhưng bởi vì bọ cánh cứng đột biến sinh sôi nảy nở quá nhiều mà cậu gần như không có cách nào rời khỏi doanh địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-454.html.]

Khương Nặc vừa giao 1 tấn bọ cánh cứng biến dị cho Văn Vịnh Vi.

Thứ này sinh sản nhanh nhưng khi số lượng tăng lên thì lượng thức ăn tiêu hao cũng nhanh, số lượng cây trồng hiện nay trong doanh địa gần như đã sắp cạn kiệt. Khương Nặc đã cùng với Vu Nhược Hoa đi trồng thêm cây con biến dị nhưng cho dù tưới bằng nước suối thì cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể giải quyết chuyện này.

Tất cả tài nguyên vẫn là ưu tiên cho người trong doanh địa hưởng dụng.

Hiện tại trong doanh địa ngoại trừ những cây biến dị này thì còn trồng một mảng lớn cỏ nuôi gia súc, cùng với mấy mảnh ruộng rau.

Đều là Vu Nhược Hoa xử lý, Khương Nặc phụ trách tưới nước mỗi ngày.

Những thứ này cung cấp thức ăn cho người, gia súc, bọ cánh cứng biến dị cho doanh địa, đồng thời là nền tảng cho mọi sự phát phát triển.

Người trong doanh địa đều rất mạnh, bên phía thị trấn Ngô Hưng cũng xây nhà nấm quy mô lớn nhưng mỗi ngày Khương Nặc vẫn rất bận. Mấy tháng sau, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Nhìn cảnh tượng bận rộn liên tục xảy ra mỗi ngày ở căn cứ, cô mới cảm thấy may mắn vì lúc trước đã dẫn theo Giang Cầm.

Khương Nặc về đến nhà nằm trên sô pha một lúc cho đến khi A Muội đến bên cạnh, rúc vào người cô.

Gần đây A Muội gần như đã trở thành trâu kéo xe rồi, mặc dù dùng rất tiện nhưng cô vẫn có chút đau lòng, ôm nó vỗ về mấy cái, cho nó chút đồ ăn ngon mỗi ngày.

Sâu trong Đại Hưng Lĩnh có màn sương mù màu xám nên các loài động vật sẽ không tự động tới gần, nhưng bên ngoài vẫn có rất nhiều động vật, thỏ tuyết, hươu, gà rừng, nai, ngay cả gấu ngựa cũng có.

Có thời gian rảnh có thể cân nhắc mang A Muội ra ngoài bắt một vài con.

A Muội ăn trái cây cô đút cho rồi chạy sang nhà đối diện.

Đó là nhà của Vân Diệu, xây xong đã lâu, nhưng bên trong vẫn gần như trống rỗng. A Muội thỉnh thoảng chạy sang đó tìm bạn chơi nhưng không tìm được gì, lại thất vọng chạy về.

Vu Nhược Hoa nhìn mà đau lòng: “Tiểu Nặc à, khi nào con sắp xếp việc kết hôn thế? A Muội của chúng ta nhớ bạn trai của nó rồi.”

Khương Nặc cạn lời: “Chuyện này phải là hai bên cùng có ý mới được. Cũng không chắc Border Collie thích nó mà.”

Vu Nhược Hoa rất không đồng tình: “A Muội của chúng ta vừa ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa có năng lực, người gặp người yêu. Nó cũng gần 8 tuổi rồi, sắp thành bà cô già rồi, con tốt xấu gì cũng phải nghĩ nhiều hơn cho nó chứ, ôi…Vì sao Vân Diệu đi lâu như vậy mà không trở lại nhỉ?”

Khương Nặc nhìn A Muội, từ khi còn là bé chó con do chính tay cô nuôi nấng, làm sao có thể không thương nó cho được, nhưng mà...

Nếu bọn chúng thật sự kết hôn, thằng nhãi con sinh ra sẽ trông như thế nào?

...

Trong chớp mắt, thời gian hẹn gặp mặt với Trịnh Nhất Hiên đã sắp đến gần.

Khương Nặc cưỡi xe máy chở Chu Duyệt Nghiên, từ chỗ sâu trong rừng rậm đi ra, chạy suốt một ngày một đêm mới đến huyện Lĩnh An.

Một đường xóc nảy, Chu Duyệt Nghiên cũng sắp điên luôn rồi.

Huyện Lĩnh An đã lâu không có người sinh sống nhưng mấy người Trần Chính Vũ thường xuyên tới đây thử thuốc diệt chuột, đến nhiều lần nên có một cứ điểm ở đây, ở trong một kho hàng cũ.

Nhà kho được bảo quản hoàn hảo, là tòa nhà duy nhất trong khu vực đó không bị sụp đổ. Bên trong có một phòng bếp, cũng có hai cái giường.

Chu Duyệt Nghiên đỡ hai chân như nhũn ra của mình, thay ga trải giường rồi ngã xuống ngủ thiếp đi.

Khương Nặc đặt chiếc túi lớn được mang đến xuống đất, bên trong chứa tài liệu về thuốc diệt chuột và 10 cân thành phẩm, còn có một ít thức ăn và nước uống.

Nhìn thời gian, nếu như Trịnh Nhất Hiên nhìn thấy tin nhắn thì đã đến.

Vốn dĩ còn muốn mang theo bé Tương Lai nhưng cô bé quá nhỏ, Chu Duyệt Nghiên sợ cô bé không chịu nổi xóc nảy trên đường, đành phải coi như thôi.

Ở đó hai ba ngày, toàn bộ huyện thành không có một bóng người.

Ban ngày là an tĩnh, ban đêm là tĩnh mịch.

Trong sự yên lặng này lại có một vài âm thanh mơ hồ, đó là tiếng chuột độc và côn trùng độc bò trên mặt đất hoang phế.

Khương Nặc tìm được mấy cái hang chuột và bầy côn trùng, toàn bộ đều bị bịt lại rồi đốt cháy.

Lại rắc muối công nghiệp lên bốn phía trong nhà kho, khu vực xung quanh nhà kho dần trở nên yên tĩnh hơn.

Đến ngày thứ tư, cuối cùng Khương Nặc cũng thấy tiếng động cơ xe tới gần.

TBC

Cô đi ra chỗ ranh giới huyện thành, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Vân Diệu.

Loading...