Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 455

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:33
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một chiếc xe việt dã của chính phủ đậu bên ngoài thị trấn.

Giao lộ lấm lem bùn đất, tràn ngập rác rưởi và những mảnh vụn của các công trình đổ nát, xe ô tô không thể nào thuận lợi đi vào, sau khi dừng xe, Vân Diệu là người đầu tiên bước ra.

Hẳn là anh đã sớm nhận ra sự hiện diện của Khương Nặc, lập tức bước về phía chiếc xe của cô.

Khương Nặc nhìn ra phía sau anh, Trịnh Nhất Hiên cũng vừa mới đậu xe xong, còn đang xuống xe.

Cô hỏi Vân Diệu: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”

Vân Diệu mím môi, ánh mắt sâu thẳm nhìn Khương Nặc nhưng lại không nói gì.

Một hồi lâu sau anh mới nhỏ giọng lên tiếng: “Anh thấy cũng sắp tới giờ rồi nên đã chờ anh ta ở Đàm Khẩu.”

Khương Nặc khẽ gật đầu.

Quả thật muốn tới huyện Lĩnh An thì Đàm Khẩu là một trong những nơi bắt buộc phải đi qua, gần Đàm Khẩu có một căn cứ tầm trung, Trịnh Nhất Hiên muốn tới đó thì chắc chắn phải lái xe chạy qua nơi này trước.

“Biên Mục đâu rồi?” Cô lại hỏi.

“Anh bảo nó đi về trước rồi.”

Lúc này, Trịnh Nhất Hiên cũng lấy ra một chiếc xe kéo gấp, kéo hai bao tải lớn từ trên xe xuống dưới, nhìn thấy Khương Nặc cùng Vân Diệu, anh ấy không nhịn được cười khổ.

Anh ấy lái xe đến gần Đàm Khẩu, vì quá mệt mỏi nên mới dừng ven đường chợp mắt một chút, ngủ tới khi phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người, ghế sau xuất hiện thêm một con chó.

Rõ ràng là anh ấy đã khóa kỹ cửa xe nhưng không biết vì sao lại bị mở ra.

Lúc ấy đang là ban đêm, anh ấy thực sự hoảng sợ nhưng lại nhanh chóng nghe thấy một âm thanh lạnh lùng trấn tĩnh: “Lái xe đi.”

Trịnh Nhất Hiên nhận ra đây chính là giọng của ân nhân cứu mạng, lúc này anh ấy mới nhẹ nhàng thở ra.

Mà từ đầu tới đuôi, Vân Diệu cũng chỉ nói với anh ấy một câu như vậy.

“Đi với em.”

Khương Nặc đi trước dẫn đường, Vân Diệu cũng đi song song với cô.

Trịnh Nhất Hiên kéo xe đi phía sau, trong lòng thấp thỏm, anh ấy không biết Khương Nặc tới đây một mình hay là vẫn còn có người khác đi theo.

Vân Diệu không nói gì với anh ấy, anh ấy thậm chí còn không biết huyện Lĩnh An này đã sớm hoang phế thành chốn không người, nguyên nhân là gì chứ.

Trong ấn tượng của anh ấy, đám người Khương Nặc là người Nam Giang, tại sao lại tìm tới đây?

Trong lòng ôm ấp mơ hồ cùng chờ mong, anh ấy theo Khương Nặc đi vào kho hàng.

Khương Nặc nhìn anh ấy mỉm cười rồi đưa tay đẩy cửa kho hàng.

Đầu óc của Trịnh Nhất Hiên dường như trống rỗng mất một giây, dường như anh ấy đã dự cảm được điều gì đó, bước chân không nhịn được bước nhanh hơn.

Tiếp đó, trong ánh lửa lập lòe, anh ấy nhìn thấy một gương mặt mà mình đã tưởng niệm từ rất lâu.

Trịnh Nhất Hiên ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

Ánh lửa lóe lên ánh sáng mong manh, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Đầu tóc bạc của Chu Duyệt Nghiên đã ít bạc hơn nhiều, thậm chí trông còn trẻ hơn trước kia một chút, khí sắc cũng không tồi nhưng Trịnh Nhất Hiên lại có chút tiều tụy, trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, cuối cùng đều in hằn dấu vết lên gương mặt.

Chu Duyệt Nghiên nhướng mắt, ánh mắt của cô ấy vẫn như trong trí nhớ của Trịnh Nhất Hiên, tràn ngập ánh sáng trí tuệ, cũng tràn ngập nhu tình.

“Duyệt Nghiên...”

Trịnh Nhất Hiên muốn nói gì đó nhưng lời nói của anh ấy lại nghẹn ngào.

Trong khi đó, cảm xúc của Chu Duyệt Nghiên lại ổn định hơn nhiều, cô ấy đi lên phía trước, mở rộng đôi tay ôm cổ Trịnh Nhất Hiên, sau đó chủ động hôn lên môi anh ấy.

Trịnh Nhất Hiên ngẩn người một hồi, có chút xấu hổ liếc nhìn Khương Nặc đang đứng bên cạnh nhưng Chu Duyệt Nghiên lại chẳng quan tâm nhiều như vậy, lập tức đẩy anh ấy đến trước bức tường, hai tay treo trên cổ anh, chủ động hôn sâu hơn.

Trịnh Nhất Hiên thật sự quá nhớ cô ấy, biết rõ là không thích hợp nhưng cuối cùng vẫn ôm chặt eo cô ấy, tận tình đáp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-455.html.]

Khương Nặc nhìn tới mức choáng váng,

Thấy hai người họ tình cảm nồng nàn gặm cắn mãnh liệt như thế, cô chỉ đành kéo Vân Diệu đi ra ngoài, nhưng dù đã ra ngoài thì tiếng môi lưỡi mút vào nhau cùng với tiếng thở dốc dồn dập cũng vẫn rất rõ ràng.

Thật ra da mặt của Khương Nặc rất dày nhưng lúc này cũng đã xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất.

Bên trong kho hàng, Trịnh Nhất Hiên dừng lại hít thở một hơi, ôm vợ nói nhỏ: “Duyệt Nghiên... còn có người khác ở đây.”

Chu Duyệt Nghiên nhìn anh ấy, nhỏ giọng thì thầm: “Ừ, em muốn cho cô ấy xem đấy.” Ánh mắt cô ấy liếc nhìn Trịnh Nhất Hiên: “Anh có được không đó?”

...

Mắt thấy hai người không hề có ý định dừng lại, thậm chí âm thanh càng ngày càng thái quá, gương mặt của Khương Nặc không ngừng đỏ ửng.

Cố tình thính lực của cô lại quá tốt, cho dù đã đi ra ngoài thì vẫn có thể nghe thấy âm thanh loáng thoáng truyền tới, cô chỉ có thể tiếp tục đi xa hơn.

Bốn phía đen thùi lùi, trong thị trấn toàn là phế tích và rác rưởi, đi một đoạn xa, cuối cùng cô dứt khoát trở lại xe của Trịnh Nhất Hiên.

Khương Nặc đóng cửa xe, cuối cùng thế giới cũng an tĩnh, rốt cuộc cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Vân Diệu quay đầu thấy cô đỏ mặt, đại khái là lần đầu tiên thấy cô như vậy, không khỏi cảm thấy có chút mới mẻ, ánh mắt trầm tĩnh chuyên chú.

Khương Nặc ho khan hai tiếng: “... Hai vợ chồng này cũng thật là phóng khoáng.”

TBC

“Ừ, bởi vì bọn họ luôn nhớ nhung đối phương.”

Vân Diệu vừa nói xong thì đột nhiên đưa tay vòng từ sau lưng ôm lấy Khương Nặc, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của cô.

Có lẽ là một màn vừa rồi đã khiến anh trở nên dũng cảm hơn, thậm chí anh còn kề sát vào lưng Khương Nặc.

Chiếc ghế sau vốn dĩ không quá hẹp nhưng lúc này lại đột nhiên trở nên quá mức chật chội.

Khương Nặc ngửi được mùi hương của lá cây tỏa ra từ áo khoác của anh, cảm giác được người ta ôm chặt thật sự không tồi, tạo ra một loại ảo giác bản thân mình rất quan trọng, được người nâng niu.

Dopamine nhanh chóng tăng vọt khiến tim cô đập nhanh hơn, choáng váng một hồi lâu nhưng cô lại mau chóng phát hiện ra còn có một nguyên nhân khác khiến tim cô trở nên loạn nhịp, chính là linh nguyên trên người Vân Diệu, hơn nữa không phải chỉ có một viên.

Cảm giác mát lạnh từ cơ thể anh truyền tới, sự tồn tại mãnh liệt của linh nguyên khiến vết thương trên xương quai xanh của cô bắt đầu ngứa râm ran, căn bản không có cách nào xua tan cảm giác này.

Dù sao Vân Diệu cũng không buông tay, Khương Nặc xoay người, dứt khoát xem anh như ghế dựa, tựa lưng vào người anh rồi hỏi: “Tìm được mấy cái?”

Vân Diệu lục áo lấy ra ba viên linh nguyên đặt vào tay cô.

Cảm giác cầm linh nguyên trên tay thật sự là rất thoải mái, Khương Nặc đột nhiên cảm thấy muốn khóc, nhưng cô chỉ lấy một viên, siết chặt trong lòng bàn tay.

“Cho em hết.” Vân Diệu nói.

Khương Nặc lắc lắc đầu: “Không cần, anh cần chúng hơn em, lần sau đi.”

Vân Diệu thấy cô kiên trì nên cũng không nói gì nữa, tâm trạng của Khương Nặc rất tốt, bèn xoay người sang một bên rồi ôm lấy anh, dùng ngón tay nhéo nhéo lỗ tai đã nóng lên của anh rồi nói: “Em đi thăng cấp đây.”

Cô nói xong thì buông tay rồi biến mất khỏi chiếc xe.

Lúc tiến vào không gian, năng lượng của viên linh nguyên trong tay lập tức bị phân giải, giống như những dòng chảy luồng qua kẽ ngón tay, linh khí nồng đậm bắt đầu tỏa ra.

Trong nháy mắt, màn sương xám trong không gian lại tản đi một ít, lộ ra thêm nhiều địa phương.

Lần này cô đã thật sự thăng cấp, không gian xuất hiện những thứ mà trước kia không có.

Có rừng cây.

Là một rừng cây không lớn nằm ở chỗ bãi đất trống phía trước rừng trúc, Khương Nặc chưa bao giờ thấy qua những loại cây có màu lá trắng bạc như vậy.

Cánh rừng không lớn, có khoảng ba mươi cây lá bạc, tiếp tục đi về phía trước thì lại bị màn sương trắng chặn đường, không thể đi tiếp được.

Khương Nặc thu hồi ý thức, đi vào hốc cây trong không gian, quan sát quả duy nhất trên cây.

Trái cây màu xanh nhạt chuyển thành màu vàng kim, tuy rằng còn tới lúc thu hoạch nhưng trông có vẻ đã gần chín.

Khương Nặc nhìn loại quả này, trái tim không ngừng đập thình thịch.

Loading...