Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 456

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:35
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc do dự một hồi rồi rời khỏi không gian, trở vào trong xe, nhìn Vân Diệu rồi nói: “Cho em thêm một viên, sắp thăng cấp rồi.”

Quả trên cây đã gần chín, thêm một lần nữa chắc chắn sẽ rụng xuống như đợt trước.

Sau khi ăn loại quả này, tố chất cơ thể phải nói là thay đổi một cách biến thái, cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên ăn xong, thân thể cô đã được thăng cấp rất nhiều.

Vân Diệu đưa cả hai viên linh nguyên cho cô, Khương Nặc vẫn chỉ lấy một viên.

Phía sau gáy của cô từng đau tận bốn năm ngày, đau đến mức đến đêm cũng không thể ngủ được.

Cô đã từng trải qua cảm giác đó nên không có cách nào làm như không thấy thương thế của Vân Diệu.

Tuy rằng thăng cấp không gian thì mới tìm hiểu được thêm nhiều bí mật, có lẽ sẽ mang đến những cơ hội thay đổi tương lai nhưng đối mặt với sự uy h.i.ế.p từ sinh vật biển biến dị, cô cũng cần Vân Diệu mau chóng hồi phục, huống chi Vân Diệu vẫn đang chuẩn bị trở về.

Suy nghĩ tạm dừng ở đây, Khương Nặc không muốn nghĩ xa hơn nữa nhưng cô có một loại trực giác, không thể chỉ lo cho chuyện thăng cấp của bản thân mình.

Cô cầm lấy một viên linh nguyên, cảm thụ được sự lạnh lẽo thoải mái dễ chịu, cứ như từng lỗ chân lông trên người đều đang giãn ra.

“Em đi thăng cấp, anh cũng mau dùng viên linh nguyên này đi, đừng cứ để trong xe cám dỗ em mãi như thế.”

Vân Diệu chớp chớp mắt, nhìn cô nói: “Mau đi đi.”

Anh còn chưa nói xong thì Khương Nặc đã biến mất khỏi chiếc xe.

Lần này tiến vào không gian, cô trực tiếp tới gần loại trái cây kia, nguồn năng lượng khổng lồ trong tay bắt đầu xói mòn, tản ra khắp mọi ngóc ngách trong không gian, cô nhìn thấy quả trái cây trước mắt đang dần dần thay đổi, dường như tất cả sự sống và linh khí đều tập trung tới nơi này.

Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, lập tức lấy điện thoại di động bắt đầu chụp ảnh loại trái cây kia.

Tách tách tách, cả hình ảnh và video, đợi lát nữa ra ngoài sẽ đưa cho Vân Diệu xem, hỏi xem anh có biết thứ này là gì không.

Nhưng điều kỳ quái nhất là sau khi cô chụp xong lại phát hiện bản thân căn bản không chụp được gì, tấm hình hoàn toàn trống rỗng.

Khương Nặc ngẩng người hồi lâu, chuyện này cũng quá kỳ quái rồi.

Cô không tin tà, lại động tay chụp ảnh những nơi khác trong không gian, nhưng kết quả cũng chỉ có mộ, những hình ảnh có thể nhìn thấy bằng ống kính máy ảnh nhưng mỗi khi quay chụp thì thật sự không chụp được thứ gì.

Những thứ mà cô có thể chụp được chính là những đồ vật mà cô đã đưa từ ngoài vào đây.

Thùng hàng cao ngất ngưởng nằm trên kệ hàng, còn có xe lửa, nham thạch, sinh vật biển c.h.ế.t chóc đều nằm trên đó, bao gồm cả một ít gia súc, cây cỏ, cây biến dị mà cô nuôi trồng ở ngoài ruộng nhưng hoàn toàn không thể chụp được thứ gì vốn thuộc về không gian.

Cô còn chưa có thời gian nghĩ nhiều thì quả trái cây đã bắt đầu chín, dần dần lìa khỏi cành.

Khương Nặc vội vàng đi lên đưa tay tiếp lấy.

Trái cây vừa rơi xuống thì linh khí bốn phía lập tức tan đi, Khương Nặc không hề chần chừ, tức khắc bỏ quả trái cây kia vào miệng.

Trái cây vừa vào miệng đã lập tức hóa thành chất lỏng, nháy mắt chảy vào trong yết hầu, một vị ngọt thanh khó có thể hình dung tràn ngập khoang miệng, linh khí nồng đậm khiến cô có chút choáng váng.

Lần trước khi Khương Nặc ăn loại quả này thật chẳng khác gì nốc rượu mạnh, trực tiếp say đến bất tỉnh nhân sự, ngất xỉu hôn mê thật lâu nhưng lần này cô chỉ có cảm giác như bản thân đã uống hơi nhiều rượu, có hơi đau đầu nhưng không ngất đi, còn cảm thấy hơi lâng lâng, giống như vừa uống rượu xong nhưng không đến mức say, không nghiêm trọng như lần trước.

Lần trước má cô đỏ bừng, ánh mắt mê ly, cả người như bay giữa không trung, say một ngày một đêm, lần này mặt cô chỉ nóng lên, cảm giác cả người hơi lơ lửng.

Khương Nặc nhìn đôi tay của mình, không hề chảy ra những thứ dơ bẩn như lần trước nhưng lục phủ ngũ tạng lại nóng như lửa đốt, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng bừng.

Cô đi vào căn phòng hốc cây, muốn ngã xuống sô pha nghỉ ngơi nhưng lại lo lắng giống như lần trước, phải mất rất lâu mới có thể tỉnh lại, chẳng những hỏng việc mà còn khiến cho người bên ngoài lo lắng, vì thế mà cô quyết định rời khỏi không gian, báo cho Vân Diệu trước một tiếng.

Khương Nặc vừa ra khỏi không gian, đang định nói chuyện thì lại thở dốc lợi hại, Vân Diệu thấy cô hô hấp khó khăn thì vội vàng đỡ lấy cô

“Không... không có việc gì...” Khương Nặc lấy lại bình tĩnh: “Em vẫn ổn.”

Cô đã nói chuyện thông thuận hơn nhiều nhưng bộ dáng vẫn cứ như đã uống rất nhiều rượu.

Vân Diệu chăm chú nhìn cô, dường như nghe thấy tiếng tim cô đập mạnh, không nhịn được khẽ nhíu mày nhưng sau đó lại mau chóng giãn ra.

“Sinh khí trong người em tăng lên rất nhiều.” Anh nói nhỏ: “Hẳn là tuổi thọ cũng được kéo dài rồi.”

Khương Nặc nghe vậy thì rất vui vẻ, chỉ là đầu óc cứ lâng lâng, cảm giác được ngón tay của Vân Diệu lạnh như băng, cô không nhịn được dán lên, cảm giác lành lạnh thoải mái truyền dọc cả thân thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-456.html.]

“Không phải em bảo anh hút viên linh nguyên kia rồi sao?” Cô khó hiểu hỏi: “Sao vẫn còn giữ lại.”

“Không vội.” Anh nói nhỏ.

Anh không gấp nhưng cảm giác này thật khiến người ta thèm muốn.

Khương Nặc vô thức dán cả vào người anh, hai tay bắt đầu sờ tới sờ lui sau lưng anh, hơi thở không ngừng nóng lên lúc này đã hòa hoãn đi rất nhiều, cô muốn lấy viên linh nguyên trên người anh, nắm chặt trong lòng bàn tay mới cảm thấy thoải mái, nhưng sờ soạng một hồi lâu cũng không tìm được

Lỗ tai Vân Diệu đã đỏ ửng, đột nhiên ấn cô lên cửa xe, hai tay gắt gao ôm cổ cô, cúi người hôn cô.

Khương Nặc bị làm cho mê man.

Cô nhẹ nhàng thở dốc, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo thoải mái từ trong hơi thở, há mồm muốn nói gì đó nhưng đầu lưỡi lại tê dại, nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Đừng... đừng học theo Chu Duyệt Nghiên.” Cô nhẹ thở gấp nói.

Động tác này của Vân Diệu hoàn toàn là bắt chước Chu Duyệt Nghiên, phiên bản sao chép này còn hùng hổ dọa người hơn cả bản chính.

Đây đúng là không học được thứ gì tốt mà.

Cô đẩy thân thể Vân Diệu về phía sau: “Anh muốn học thì học... Trịnh Nhất Hiên đấy.”

Vân Diệu nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Anh nghe thấy.”

“Cái gì?”

“Nghe thấy Trịnh Nhất Hiên đang làm gì, nói gì.”

Đầu óc Khương Nặc có chút mơ hồ, xa như vậy mà cũng có thể nghe được sao?

Cô hỏi: “Nói cái gì?”

TBC

Vân Diệu nhỏ giọng lặp lại mấy câu.

Khương Nặc:??

Trịnh Nhất Hiên, sinh ra ở thời kỳ Tân Hoa Quốc, lớn lên dưới ngọn cờ đỏ, sao lại có thể trở thành loại người cợt nhả nói mấy lời không biết xấu hổ như vậy?

Cô không ngừng dùng sức hô hấp, hơi thở không ngừng tỏa ra, luồng khí nóng rực trong lục phủ ngũ tạng dường như cũng lui đi một chút, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, cảm giác bản thân giống như một người đàn ông say khướt, có chút giật mình.

“Thôi nào, đừng học theo bọn họ, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính... Em cho anh... xem cái này.”

“Được.”

Vân Diệu đáp lời.

Dù là nói như vậy nhưng anh vẫn ôm chặt cổ Khương Nặc, dùng sức hôn lên môi cô một hồi lâu.

Anh cứ duy trì tư thế đó, dường như không có bất kỳ thứ gì trên thế giới này có thể tách anh ra.

“Nghe em.”

Âm thanh của anh có chút nghẹn ngào, ánh mắt tràn ngập vẻ khắc chế, ở khoảng cách này lại không nhìn thấy tính công kích như thường ngày khiến Khương Nặc không khỏi nhíu mày.

Thân mật một lúc lâu, cảm giác say rượu chậm rãi tan đi, hơi thở của Khương Nặc cũng không còn nóng như khi nãy.

Viên linh nguyên giấu trên người Vân Diệu có tác dụng không nhỏ, cảm giác lạnh băng truyền qua cơ thể anh giống như một miếng băng dán hạ sốt không ngừng hạ nhiệt cho cô.

Khương Nặc dần dần bình tĩnh lại.

Cô chậm rãi đẩy Vân Diệu ra, chờ đến khi hô hấp thông thuận thì mới mở to mắt: “Em thật sự có thứ muốn cho anh xem.”

Cuối cùng Vân Diệu cũng buông tay ra, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Thứ gì.”

Khương Nặc xoa xoa huyệt Thái Dương, lấy một chiếc bút từ trong không gian ra rồi dựa vào trí nhớ vẽ ra hình dáng linh quả cho anh xem.

“Anh từng gặp thứ này chưa? Có thể là sản vật ở thế giới của anh, vừa nãy e đã ăn thứ này.”

Vân Diệu nhận lấy, cầm trong tay ngắm nghía thật kỹ.

Loading...