Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 457

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:37
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy sắc mặt anh mờ mịt không rõ ràng, Khương Nặc lại tiến hành bổ sung thêm một ít miêu tả, nói với anh cái cây đó cao như thế nào, quả trái cây đó chín như thế nào, có màu gì, sau khi nuốt vào sẽ có cảm giác gì.

Sau một lúc lâu, Vân Diệu nói với cô: “Vẽ cả lá cây ra đi.”

Cái này đơn giản, Khương Nặc cho ý thức tiến vào không gian, cẩn thận quan sát lá cây một hồi, sau đó lại lấy giấy ra bắt đầu phác họa, mau chóng dùng hai góc độ để vẽ ra hình dạng của lá cây.

Trước mạt thế Khương Nặc có tự học vẽ tranh, cô tương đối có thiên phú, học cũng không tồi, dù sao sau này cũng theo nghề thiết kế, không tránh khỏi việc phải làm bản vẽ, việc vẽ mấy nhánh cây tự nhiên trở nên rất dễ dàng.

Vân Diệu nhận lấy, chăm chú quan sát: “Anh chưa từng thấy qua nhưng có biết một loại quả tương tự, có thể là nó, cũng có thể là không phải.”

“Nói nghe một chút thử xem.”

Vân Diệu thốt ra một danh từ, không phải là tiếng Trung, cũng không phải là bất kỳ ngôn ngữ nào trên địa cầu, có thể là vì ngữ điệu của anh trầm thấp nên Khương Nặc cảm thấy cái tên này rất dễ nghe.

Loại trái cây này phải cần đến hai mươi năm mới kết quả lần đầu tiên, hai trăm năm mới cho quả lần hai, lần thứ ba phải mất đến hai ngàn năm, cứ như vậy mà tính tới.

Hiệu quả vừa đơn giản lại vừa chấn động, ăn vào là có thể bổ sung một lượng lớn linh khí, thân thể sẽ xuất hiện một số thay đổi như thoát thai hoán cốt.

Nhưng dù sao tiếp nạp một lượng linh khí quá lớn trong một lần cũng không phải là chuyện gì tốt, cơ thể không chịu nổi thì có thể sẽ gặp nguy hiểm, đây cũng là nguyên nhân khiến cho lần đầu Khương Nặc ăn vào đã say đến mức hôn mê bất tỉnh, nằm một ngày một đêm mới tỉnh táo. Cho đến lần này, hiện tại mặt của cô vẫn còn nóng, chưa thể nào tiêu hóa hết được.

Nghe cô nói về trải nghiệm lần trước, Vân Diệu khẽ nhíu mày, ngón tay khẽ chạm lên mặt cô, cảm thụ được độ ấm, anh nhỏ giọng nói: “Hẳn là không sao đâu.”

Khương Nặc khẽ gật đầu.

Cái cây trong không gian của cô từ lần đầu kết quả cho đến hiện tại cũng chỉ mới qua năm năm, cô thử dùng thế giới quan và lý luận của mình để nghiên cứu nghiền ngẫm nó.

Linh nguyên kết hợp với không gian mang tới biến đổi to lớn, cô tin rằng năng lượng luôn bảo toàn, mức năng lượng ngang nhau sẽ đưa đến biến đổi như nhau, tổng lượng năng lượng thì không thay đổi.

Linh nguyên tiến vào không gian mang đến một lượng linh khí lớn hơn, đây chính là kết quả của việc vật chất thay đổi những thứ nguyên bản của nó.

Nói cách khác, cô cảm thấy bản thân không gian đã tích trữ một lượng linh khí vô cùng to lớn, mang linh nguyên vào đã kích hoạt một thứ gì đó ở đây.

Nghĩ vậy, cô thấy đầu óc đã thông suốt hơn rất nhiều, quay sang nói với Vân Diệu: “Em vào không gian nhìn xem có xuất hiện thêm thay đổi gì không.”

Trước khi mang viên linh nguyên thứ hai vào đây thì trái cây cũng đã gần chín, chỉ còn kém một bước, trong khi đó viên linh nguyên thứ hai lại rất to, cô cảm thấy sẽ không chỉ có một chút biến hóa như vậy nên lại muốn vào trong nhìn xem thế nào.

Đứng bên ngoài phòng hốc cây, cô quan sát không gian một vòng.

Vẫn là chỗ rừng cây xuất hiện khi màn sương xám lui đi, hiện tại đã to hơn không ít.

Ban đầu nơi đó chỉ có hơn ba mươi cây lá bạc, hiện tại đã có tới gần một trăm cây.

TBC

Ý thức của cô tiếp cận khu rừng này, cũng dùng sức tiến vào trong màn sương xám, nhưng lần nào đụng phải màn sương này thì ý thức của cô lại như bị một thế lực vô hình đánh bật lại, không thể nào vào sâu hơn.

Trong một khoảnh khắc, cô dường như đã trông thấy thứ gì đó thấp thoáng trong màn sương mờ mịt.

Cây lá bạc vẫn là những cây lá bạc như trước kia nhưng hình như ở giữa lại xuất hiện thêm một đài đá cao, cô muốn tới gần xem thử nhưng màn sương xám lại túa ra, tất cả hình ảnh đều trở nên mơ hồ, ý thức của Khương Nặc dừng lại hơn nửa ngày nhưng vẫn không nhìn thấy thứ gì khác, điều này khiến cô cảm giác như những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Cô rời khỏi không gian, cầm bút vẽ lại hình dạng cây lá bạc.

Cô không vẽ quá chi tiết, chỉ phác họa đại khái, sau đó mới cẩn thận vẽ lại phiến lá, chỉ vào màu bạc trên bộ quần áo của mình rồi nói: “Cây cao như thế này, lá cây có màu sắc giống như vậy, anh đã từng thấy chưa?”

Vân Diệu nhận trang giấy trong tay cô, ánh mắt ngưng đọng một hồi, như suy tư gì đó nhìn về phía cô.

“Sao hả?”

“Từng thấy rồi.” Anh trả lời: “Là một loại cây thường thấy nhưng lại không phải là thứ thuộc về thế giới của em.”

Khương Nặc đã sớm biết không gian của cô vốn không thuộc về địa cầu, nhưng hiện tại liên tiếp kết nối với thế giới của Vân Diệu vẫn khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn.

Cũng không biết nếu tiếp tục như thế này, đến cuối cùng cô sẽ nhìn thấy thứ gì.

Cô mím môi, sắp xếp lại tất cả manh mối.

Ở một góc cô không thấy được, Vân Diệu nhẹ nhàng nhíu mi.

Khương Nặc kéo cổ tay anh nhìn đồng hồ: “Đã hơn một tiếng rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi.”

Vân Diệu không nhúc nhích, chỉ nói nhỏ: “Còn chưa được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-457.html.]

Khương Nặc: “... Vậy thôi.”

Hai vợ chồng kia cũng không dễ dàng, cho bọn họ thêm không gian riêng để trò chuyện vậy.

Khương Nặc dứt khoát bày một bàn trà nhỏ trên xe, ăn một bữa cơm, đến lúc này hơi nóng trên mặt cô đã lui đi hết, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh.

Cô bước xuống xe, nhìn về phía xa xăm.

Khoảng cách tối đa có thể nhìn được đã xa hơn, cũng có thể nghe được những âm thanh nhỏ hơn, nhưng điều khiến cô vui mừng nhất chính là cô đã có thể khống chế mọi thứ một cách tự nhiên, không cần phải lúc nào cũng khiến tinh thần căng thẳng.

Viên linh nguyên đầu tiên được đưa vào không gian thì cây cũng kết quả lần đầu tiên, từ đó qua một thời gian lâu như vậy, hôm nay là lần thứ hai có quả chín, như vậy thì lần thứ ba sẽ càng lâu hơn, cô quyết định chờ lần ra quả tiếp theo, cô sẽ đưa nó cho Vân Diệu.

Thứ này nằm trong tay anh hẳn sẽ bộc lộ tác dụng rất lớn, tuy linh quả rất tốt nhưng cô càng để ý tới sự phát triển của không gian hơn.

Qua thêm ba tiếng đồng hồ, Khương Nặc cùng Vân Diệu trở lại kho hàng, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Nhất Hiên ra ngoài tìm củi.

Thật ra ban đêm cũng không lạnh nhưng xung quanh quá tối, cần phải đốt lửa thắp sáng.

Không hổ là cặp vợ chồng già, bộ dáng nói chuyện thân mật không một chút e lệ.

Cửa mở, bầu không khí ái muội cũng tan biến.

Trịnh Nhất Hiên mang theo mấy bao lớn, lúc này mới mở ra, Chu Duyệt Nghiên đang kiểm kê, đây đều là tài liệu nghiên cứu thực nghiệm mà cô ấy cần, tới cũng rất đúng lúc.

“Mấy thứ này đều là do Dư Tịch Dương đóng gói.” Trịnh Nhất Hiên giải thích: “Cô ấy nói mấy thứ này rất có ích với em.”

“Quả thật là rất hữu dụng.” Chu Duyệt Nghiên khẽ gật đầu.

Sau khi Khương Nặc tới, Chu Duyệt Nghiên mới mở túi của mình, giao tư liệu và thành phẩm thuốc diệt chuột cho Trịnh Nhất Hiên.

“Bảo Dư Tịch Dương nhận công đi, nói là do cô ấy làm, nếu cô ấy được thưởng thì đổi thêm một ít tư liệu mang tới đây cho em là được.” Chu Duyệt Nghiên bình thản nói.

Trịnh Nhất Hiên lại nhíu mày: “Nhưng chuyện này không công bằng với mọi người.”

Anh ấy nghĩ ngợi một hồi rồi nhìn Khương Nặc: “Căn cứ của cô muốn tiếp nhận người sống sót sao?”

“Đương nhiên.” Khương Nặc đáp: “Nếu không thì sửa căn cứ làm gì?”

Trịnh Nhất Hiên nói: “Vậy tôi có thể xin giấy phép cho căn cứ Đại Hưng Lĩnh, trở thành một căn cứ tư nhân, chỉ cần tiếp nhận người sống sót, có thể hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ là nhận được trợ cấp ở phía chính phủ, mấy tài liệu thực nghiệm này cũng có thể trực tiếp xin cấp trên. Thuốc diệt chuột là thành quả của căn cứ Đại Hưng Lĩnh, phần công lao này không nên bị hủy hoại một cách tùy tiện như vậy.”

Khương Nặc chưa từng nghĩ tới chuyện này, nghe anh ấy nói vậy thì cũng thấy không tồi.

Căn cứ Thái Thương của nhà họ Diệp chính là căn cứ tư nhân, thu lưu người sống sót nhưng công tác quản lý đều do bọn họ tự quyết định, còn có thể móc nối quan hệ với một số căn cứ khác.

“Được.” Cô khẽ gật đầu.

Trịnh Nhất Hiên lại nói: “Nhưng nếu như vậy thì mọi người phải mau chóng bồi dưỡng ra thành viên đội ngũ quản lý của mình, lập ra những quy tắc rõ ràng.”

Những điều anh ấy nói cũng chính là những thứ mà Giang Cầm đã từng nhắc tới trước đây.

Những công năng chủ yếu của căn cứ đã xây xong, anh vẫn đang suy xét vấn đề này, còn viết ra mấy bản kế hoạch nhưng Khương Nặc vẫn mãi chưa có thời gian xem.

“Nhân thủ của mọi người không đủ, chờ sau khi đăng ký chính thức cho căn cứ Đại Hưng Lĩnh, tôi sẽ nghĩ cách đưa đám người Vũ Tử và Tiểu Lý tới đây, bọn họ đều là người được tôi cứu ra, có thể tin tưởng.”

“Nếu được vậy thì thật tốt.” Khương Nặc nói: “Còn anh thì sao?”

Đối mặt với vấn đề này, Trịnh Nhất Hiên trầm mặc, đôi mắt đỏ lên.

Hiện tại anh ấy đang phụ trách công tác vận chuyển hạt giống đặc biệt, đợi đến cuối năm sẽ được thăng chức, trách nhiệm trên người lớn hơn nhưng cũng có thể làm được nhiều chuyện hơn.

Tuy rằng cũng từng nghĩ tới chuyện buông bỏ tất cả, đoàn tụ với vợ con, không bao giờ chia lìa nhưng dù sao trên đời cũng có rất nhiều chuyện không thể vẹn cả đôi đường.

Thật ra Khương Nặc cũng hiểu rõ điểm này, nói trắng ra là vị trí của Trịnh Nhất Hiên càng cao thì cô càng được lợi.

Ngược lại, nếu anh ấy tới Đại Hưng Lĩnh cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng.

“Anh ấy không đi.” Chu Duyệt Nghiên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Tới cũng chẳng để làm gì, chờ mấy năm nữa, anh ấy lên tới chức tổng chỉ huy thì mới có thể sắp xếp được những cuộc đại di cư trong tương lai, bớt đi rất nhiều phiền toái.”

Nghe thấy giọng điệu đầy lý trí, thậm chí có chút lạnh lùng của Chu Duyệt Nghiên, Trịnh Nhất Hiên cũng không cảm thấy khó chịu, hai mắt tỏa sáng nhìn cô ấy: “Đúng vậy.”

Loading...