Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 458

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:39
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên người Trịnh Nhất Hiên vẫn còn nhiệm vụ, lúc này cũng chỉ là tiện đường ghé qua, không thể ở lại quá lâu.

Nếu thời gian dư dả, anh ấy thật sự rất muốn đến căn cứ Đại Hưng Lĩnh xem thử.

Khương Nặc cũng muốn cho hai vợ chồng bọn họ thêm nhiều thời gian để nói chuyện nhưng có một số việc cô cần phải nói riêng với Trịnh Nhất Hiên.

Chu Duyệt Nghiên thu dọn đồ đạc, đóng gói tư liệu và thuốc diệt chuột đưa lên xe, Trịnh Nhất Hiên cùng Khương Nặc đi tới bên cạnh kho hàng.

Khương Nặc cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Anh Trịnh, mấy năm nay mọi người có từng tới bờ biển chưa.”

Trịnh Nhất Hiên giật mình, lập tức lắc đầu.

“Mưa to cộng với sóng thần, chờ đến khi chúng tôi có đủ năng lực để hỗ trợ những người cần giúp đỡ thì những thành phố, thị trấn ven biển đã không còn người sống nữa, sau khi các căn cứ được dựng lên, điều chúng tôi làm mấy năm nay chính là đi tìm người sống sót, đưa đến căn cứ, phân phối vật tư nhưng chưa từng cân nhắc đến bờ biển.”

Anh nói xong, dường như nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “Nhưng tôi cũng để ý tới bây giờ gần như tôi không nhận được tin tình báo nào liên quan tới các vùng duyên hải, nguyên nhân dẫn đến điều này chỉ có thể là người tới đó chưa từng có ai có thể quay về. Ý cô đang muốn nói tới vấn đề này sao?”

Khương Nặc khẽ gật đầu.

“Tôi đã tới đó hai lần, vô cùng nguy hiểm. Sinh vật biển biến dị rất nhanh, sâu không lường được, đã có xu thế tràn lên lục địa.”

Cô đã suy nghĩ cẩn thận vì sao ở kiếp trước, vào năm mạt thế thứ mười, động vật biến dị lại trở nên cuồng bạo như vậy, động một chút là xảy ra thú triều.

Bởi vì chúng nó cũng đang chạy trốn.

Năm thứ mười, toàn bộ nhân loại đều run sợ trước thú triều, căn cứ bị tàn phá từng cái một, địa cầu hoàn toàn không còn nơi nào thích hợp cho nhân loại sinh sống, nhưng đó chỉ là khúc dạo đầu.

“Anh Trịnh, khoảng thời gian tiếp theo vô cùng trân quý, anh phải tận hết khả năng đưa người sống sót tới căn cứ của chúng tôi.”

Chỉ cần trong tay Khương Nặc có linh nguyên thì cô sẽ nhanh chóng tạo ra mẫu lúa thế hệ mới, sau đó sẽ đưa cho Chu Duyệt Nghiên nghiên cứu chế tạo hạt giống biến dị.

Tới Đại Hưng Lĩnh có thể cày ruộng, từ giờ trở đi căn cứ sẽ dồn hết lực tích trữ lương thực, nghênh đón giai đoạn cuối cùng của mạt thế.

Một cuộc đại di dân trước khi sinh vật biến dị bắt đầu hoành hành, thiên tai vẫn chưa hoàn toàn kết thúc là một việc vô cùng dài hơi và gian khổ, cần tất cả mọi người phải dùng lòng tin lớn nhất để hoàn thành.

Sau một hồi lâu, Trịnh Nhất Hiên vẫn không nói gì.

Cảm xúc của anh ấy cũng kích động, sau đó lại trầm mặc.

“Khương Nặc, tôi...” Anh ấy có chút nghẹn ngào, sau khi chấn chỉnh tâm tình rồi lại nói: “Tôi muốn sắp xếp cho cô gặp một người, ông ấy là một vị trưởng bối mà tôi tôn trọng nhất, thật ra tôi đã nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần, mọi người đã làm được quá nhiều, chúng tôi hẳn phải cung cấp thêm nhiều trợ lực chứ không phải cứ ngồi mát ăn bát vàng như vậy.”

Khương Nặc nhìn về phía anh ấy: “Anh dự định sắp xếp thế nào?”

Trịnh Nhất Hiên nói: “Thân thể ông Tần không tốt, vẫn luôn bệnh nặng, không thể nào rời khỏi Kinh Hải, chỉ có thể phiền mọi người cùng đi gặp ông ấy, ông ấy là một người đầy trí tuệ, chỉ cần thấy được lực lượng của mọi người thì sẽ có thể hiểu được những gì mà tôi nói.”

Khương Nặc nghe anh ấy nói thế thì lập tức hiểu ra người anh ấy đang nói tới là ai.

Tần Chính Quan, khi chính phủ thành lập trung tâm chỉ huy để đối phó với mạt thế thì ông ấy đã trở thành vị tổng chỉ huy đầu tiên.

Nhưng mọi người đều không quá quen thuộc với cái tên này, Khương Nặc cũng chỉ từng nghe được tin báo tang của ông ấy qua đài phát thanh.

Đó là năm mạt thế thứ tám, thú triều hình thành không cách nào cứu vãn, mọi người ở căn cứ số hai Nam Giang đều khủng hoảng, tiếng chim biến dị rít chói tai trong gió, đài phát thanh vang lên tiếng nhạt trang nghiêm, tuyên cáo sự ra đi của một nhân vật lớn.

Mạt thế trông có vẻ không bao giờ kết thúc, nhân loại lại chứng kiến từng người từng người c.h.ế.t đi.

Ngày đó Khương Nặc đứng trên ống khói căn cứ, đờ đẫn nghe đài, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện đó nhưng đài phát thanh cứ lặp đi lặp lại vẫn khiến cô nhớ kỹ cái tên này.

Cô ngẫm nghĩ rồi từ chối Trịnh Nhất Hiên: “Chúng tôi không đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-458.html.]

Trịnh Nhất Hiên nhíu mày, muốn mở miệng khuyên bảo nhưng Khương Nặc lại ra hiệu bảo anh ấy bình tĩnh trước.

Cô đi đến bãi đậu xe máy, “lấy: ra mấy chiếc nấm linh chi trong cái bao treo ở đầu xe rồi đưa cho Trịnh Nhất Hiên.

“Hẳn là anh nhận ra thứ này.”

Trịnh Nhất Hiên gật đầu, đương nhiên là nhận ra.

Lúc trước anh ấy từng có được hai cái từ chỗ Khương Nặc, sau khi dùng thì thân thể tốt lên rất nhiều, những vết thương lâu năm cũng khỏi hẳn, mấy năm nay anh ấy bôn ba khắp nơi, có thể sống đến bây giờ đều là nhờ thứ này.

“Tôi không định tới Kinh Hải gặp Tần Chính Quan.” Cô nói: “Anh đưa cái này cho ông ấy, cũng có thể nói tình hình căn cứ Đại Hưng Lĩnh cho ông ấy biết, nếu ông ấy đồng ý giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ tiện hơn một chút, tôi cũng sẽ ghi tạc trong lòng nhưng lúc này vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để gặp mặt.”

Trịnh Nhất Hiên nghiêm túc nói: “Tôi hiểu rồi.”

Khương Nặc nhìn anh ấy cẩn thận nhận lấy nấm linh chi, đóng gói mang lên xe.

Cô cũng không muốn mình bị kéo vào những mối quan hệ phức tạp nên không định đến Kinh Hải.

Cả đi cả về tốn quá nhiều thời gian chỉ vì muốn chứng minh gì đó với Tần Chính Quan, cô đoán chừng Vân Diệu cũng không muốn.

Hiện tại đã đến nước này, thế giới tràn ngập những sự tồn tại siêu việt phi thường, động vật điên cuồng biến dị và tiến hóa, nhân loại lại trước sau không biết được phương hướng thay đổi nằm ở đâu.

Hai bao linh nấm có thể làm thuyên giảm bệnh tình của Tần Chính Quan, cũng đủ cho ông ấy đi tìm kiếm chìa khóa quý giá mở ra con đường tiến hóa cho nhân loại.

Nếu ông ấy là một người thông minh thì chắc chắn sẽ hiểu được ý nghĩa của căn cứ Đại Hưng Lĩnh, nếu không phải thì cũng không cần phải lãng phí thời gian làm gì.

Những chuyện cần nói đã nói xong, Trịnh Nhất Hiên nhìn đồng hồ, anh ấy phải đi rồi.

Đứng bên cạnh chiếc xe, anh ấy và Chu Duyệt Nghiên tận tình ôm nhau, hôn sâu không ngừng được.

Đây là phương thức biểu đạt tình cảm trực tiếp nhất của nhân loại.

Khát cầu, hòa quyện, hy vọng.

Khương Nặc yên lặng tránh ra, trở về kho hàng, trả lại không gian cho bọn họ.

Vân Diệu ở lại, chờ đến khi bọn họ tách ra thì anh mới bước lên đưa cho Trịnh Nhất Hiên một món đồ.

Là một chiếc vòng tay, bên trên có một viên ngọc, anh ấy không biết quá nhiều về ngọc thạch nhưng lúc này Vân Diệu lại đưa cho anh ấy, anh ấy đương nhiên cũng hiểu được thứ này có ý nghĩa phi phàm.

Vân Diệu bình thản nói: “Đưa cho Tần Chính Quan, bảo ông ấy mang theo bên người.”

Đây là chiếc vòng rơi ra từ tay Văn Viễn Tùng, được Vân Diệu thu về, trong những viên ngọc thạch không đồng nhất, có một viên linh nguyên rất nhỏ, mang theo bên người, không cần nói cũng biết được lợi ích của nó, xem như tạo thêm cho anh một lợi thế.

“Anh chỉ cần nói với ông ấy người mười một năm trước chính là tôi.”

Anh nói xong thì xoay người rời đi.

TBC

Trịnh Nhất Hiên kinh ngạc, dường như anh ấy biết một chút gì đó nhưng lại không biết quá nhiều.

Mười một năm trước, chính là sáu năm trước mạt thế.

Nếu phải nói lúc đó đã xảy ra chuyện gì thì chính là việc viện sĩ Tôn Thiệu Hưng phát hiện ra sự tồn tại của “Linh”, sau đó viện nghiên cứu nhanh chóng thành lập, anh ấy và Chu Duyệt Nghiên cũng đã quen biết nhau ở viện nghiên cứu.

Tựa như là vận mệnh, vô hình dẫn dắt những người liên quan đi tới ngày hôm nay.

Nguyên nhân vì sao viện sĩ Tôn phát hiện ra “Linh” đến nay vẫn là bí mật tối cao, lúc ấy Trịnh Nhất Hiên cũng vừa mới giải ngũ chuyển công tác, không tới lượt anh ấy đi thám thính.

Mà nhìn Vân Diệu bây giờ cũng chỉ khoảng ngoài hai mươi, anh ấy đột nhiên nổi từng đợt da gà.

Loading...