Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 460
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:21:43
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì chiều cao chênh lệch nên khi Khương Nặc ôm Vân Diệu, hai chân cô dần dần rời khỏi mặt đất.
Cảm giác trên người anh thật sự rất thoải mái, vừa ôm lại càng muốn ôm thêm, Khương Nặc rất muốn tìm viên linh nguyên kia nhưng sau khi sờ soạng quần áo anh một lượt cô vẫn không thể nào tìm được, vì thế cô lại duỗi tay vào túi quần của anh mò mẫm.
Vân Diệu bắt lấy tay cô, nắm thật chặt, thân thể anh lại áp sát, ép cô vào góc tường.
Khương Nặc nhướng mày nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, trước khi đôi môi kia dán vào, cô đẩy anh lui về phía sau rồi nói: “Đi tắm đi.”
TBC
Vân Diệu nhìn cô hồi lâu, không chịu buông tay, cũng không nhúc nhích.
“Không phải nói miệng vết thương đau sao?”
Cô đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Cốc cốc cốc.
Khương Nặc bước tới xem tình hình, nghe thấy vài tiếng thở, hình như là Biên Mục mang theo Trần Chính Vũ tới đây.
Cô mang thau tắm vào ngủ, bảo Vân Diệu tự ngâm rồi xoay người đi ra ngoài mở cửa.
“Tìm tôi sao? Hay là tìm Vân Diệu?” Cô hỏi.
“Cô Khương, tìm cô.” Trần Chính Vũ trả lời.
Khương Nặc khẽ gật đầu: “Vào đi.”
Là Biên Mục đưa cậu ta tới đây, chẳng trách cậu ta lại biết được cô đang ở nhà Vân Diệu.
Ban ngày ban mặt, Trần Chính Vũ cũng không nghĩ quá nhiều, vừa đi vừa báo cáo tình hình với cô.
Căn phòng gỗ đầu tiên tính từ cửa ra vào chính là phòng làm việc, vừa mới được bày biện xong xuôi, thuận tiện để bàn công việc.
Khương Nặc ngồi trước bàn làm việc rồi bảo Trần Chính Vũ ngồi đối diện với cô.
Lúc trước cô đã từng dặn dò Giang Cầm và Trần Chính Vũ, nhờ bọn họ thu thập tin tức từ những người ở căn cứ, chủ yếu là điều tra xem có người nào biết xung quanh các huyện thành thị trí còn loại thực vật nào sống sót hay không.
Dân cư ở căn cứ hiện tại ngoài những người dân của trấn Ngô Hưng thì đa phần mọi người chính là nông dân ở trấn Hưng Nam, huyện Lĩnh Gia cùng với thân nhân của bọn họ, còn có một bộ phận là dân chạy nạn từ khi trời đổ mưa to tìm tới đây.
Những người này tuy không chiếm đa số nhưng đã trải qua mấy năm, số lượng cũng không tính là ít.
Nhà họ Văn không thiếu vật tư, chỉ thiếu sức lao động, chỉ cần người nào có thể làm việc là sẽ được thu nhận.
Trong đó có một đôi vợ chồng tới từ Mạo Thành, người đàn ông thường được gọi là anh Dương, là một đốc công, trước khi mạt thế bùng nổ thì toàn bộ công trường đã đình công, anh ta tìm về quê bạn gái nhưng lại bị mưa to vây khốn ở một nơi gọi là thôn Bạch Hà.
Địa thế của thôn Bạch Hà khá cao nên không bị lũ lụt ảnh hưởng, động đất cũng không phải quá nghiêm trọng, vấn đề lớn nhất chính là mưa axit và nạn đói, mãi đến khi có người phát hiện ra cây bạch dương ở trên núi có thể tiết ra nhựa cây.
Nhựa cây này đủ để giải quyết vấn đề nước uống, càng uống càng có sức lực, cũng cảm thấy lửng bụng, bọn họ thật sự đã đói đến sắp điên nên đã hái những lá cây mọng nước nhất mang về, nấu chín ăn tạm, cũng không biết có phải là nhờ nhựa cây hay không mà bọn họ chưa bao giờ sinh bệnh vì thứ này.
Thế lực tông tộc trong thôn vô cùng lớn mạnh, quan hệ họ hàng nhiều, dù sao anh Dương cũng chỉ là một kẻ ngoại lai, cuối cùng vẫn bị người dân đuổi khỏi thôn.
Anh ta lén mang đi mấy bình nhựa cây to, cùng bạn gái chạy khắp nơi tìm căn cứ, lúc gần c.h.ế.t tới nơi thì đã tìm được đến huyện Lĩnh An, biết làm mộc làm hồ nên được nhà họ Văn thu nhận, hiện tại anh ta đang làm việc ở căn cứ, cũng xem như là một người bình thường may mắn trong thời đại này.
Trần Chính Vũ thuật lại toàn bộ chi tiết mà anh ta biết.
“Hiện tại có còn ai ở thôn đó không?” Khương Nặc hỏi.
“Anh Dương này đã rời khỏi nơi đó được gần hai năm rồi, dù sao lúc ấy trong thôn vẫn còn hơn một trăm người, hiện tại không biết thế nào.”
Khương Nặc nghĩ nghĩ: “Cậu đi tuyển lựa vài người lập thành một tổ đội chừng hai mươi thành viên, chọn những người mà cậu muốn bồi dưỡng ấy, thêm cả anh Dương kia vào, ngày mai chúng ta xuất phát đến thôn Bạch Hà một chuyến.”
Trần Chính Vũ gật đầu: “Được.”
Đợi Trần Chính Vũ rời đi thì Khương Nặc mới trở lại phòng ngủ, lúc này Vân Diệu đã tắm xong, thau tắm cũng đã được anh dọn dẹp sạch sẽ, anh đã thay một bộ quần áo đen khác, tóc vẫn còn ẩm ướt.
Khương Nặc lấy một cái khăn tắm trong không gian ra rồi ném sang cho anh: “Muốn nhờ anh một chuyện có được không, huấn luyện viên Vân?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-460.html.]
Vân Diệu nhìn cô: “Em nói đi.”
“Giúp em dạy Ngôn Tử Phàm, bây giờ thể chất và tốc độ tiến hóa của cậu ấy đều đang phát triển rất nhanh nhưng lại không đủ linh hoạt, em muốn huấn luyện cậu ấy nhưng lại không đủ kiên nhẫn.” Khương Nặc nói: “Cho dù chỉ cần một đêm nay thôi cũng được, có thể học được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của cậu ấy.”
Vân Diệu nghe xong thì mím môi, khẽ nhíu mày.
Khương Nặc biết anh không thích tiếp xúc với người khác nhưng lúc anh dạy cô lại rất kiên nhẫn, Khương Nặc tự nhủ bản thân sẽ không làm được như thế.
Thời gian Ngôn Tử Phàm ra ngoài rèn luyện càng ngày càng dài, Khương Nặc chuẩn bị cho cậu đến Hà Nguyên để tìm kiếm những loại thực vật còn sống sót cùng với sào huyệt của động vật biến dị.
Đây cũng là dịp cho cậu vừa rèn luyện, vừa tìm kiếm linh nguyên, thứ này có tác dụng rất lớn đối với việc thăng cấp của cô.
Hiện tại sinh vật biến dị xuất hiện ngày càng nhiều, ở căn cứ này ngoài cô ra thì Ngôn Tử Phàm chính là người có chiến lực tối cao, Khương Nặc hy vọng có thể nâng cao tỷ lệ sống sót cho cậu.
Có thể dỗ được Vân Diệu ra tay là tốt nhất, nếu Vân Diệu không đi thì Khương Nặc chỉ có thể tự mình động thủ, tuy rằng cô thật sự không biết cách dạy dỗ người khác.
“Giúp đỡ một chút đi mà, huấn luyện viên Vân.” Khương Nặc chủ động bước qua ôm lấy eo anh.
Anh thay quần áo xong thì lại đặt viên linh nguyên ở trên người, càng tới gần thì cảm giác tồn tại của thứ này càng rõ rệt, vô cùng thoải mái, xúc cảm cũng không tồi, chẳng trách ai cũng nói cơ bụng của đàn ông là của hồi môn tốt nhất.
Khương Nặc dùng chóp mũi chạm vào mặt anh: “Được không?”
“Anh cũng đâu nói là không đi.” Vân Diệu nói nhỏ.
“Cảm ơn.”
Khương Nặc để lại nước suối và trà cụ cho anh, còn có canh măng mẹ cô làm rồi mới quay về nhà.
...
Sau khi phòng ốc ở doanh địa được xây dựng xong xuôi, Ngô Đại Giang cùng Lâm Khiếu đã đến căn cứ dẫn dắt đội thi công, Lý Mộng cũng phải huấn luyện đám cảnh vệ, bình thường chỉ có một mình Ngô Tiểu Giang ở lại ký túc xá sửa chữa đồ đạc.
Có khi con bé sẽ giúp đỡ chăm sóc Tiểu Vị Lai, cũng chỉ là ném một khẩu s.ú.n.g không đạn cho đứa trẻ tự mình chơi đùa.
Bất tri bất giác Ngô Tiểu Giang cũng từ một cô nhóc trưởng thành thành một thiếu nữ, bộ dáng con bé không hề giống cha mình, càng lớn càng xinh đẹp, có lẽ là di truyền từ người mẹ, nhưng con bé đã không còn ấn tượng gì về người mẹ đã gả ra nước ngoài của mình.
Khương Nặc bước tới ôm Tiểu Vị Lai chơi đùa một lúc, hiện tại nhóc con đã có thể đi đường, tinh lực tràn trề, sức lực cũng lớn hơn trẻ nhỏ bình thường rất nhiều.
Con bé hẳn là nhân loại đầu tiên được sinh ra trong thời kỳ này.
Từ khi còn là bào thai đã được tiếp nhận linh khí từ cơ thể mẹ, không ngừng tiến hóa rồi chào đời.
Tương lai nhân loại sẽ tiến hóa như thế nào đều có thể quan sát từ quá trình trưởng thành của con bé.
Khương Nặc vuốt ve gương mặt nhỏ non mịn kia, nháy mắt lại cảm khái.
Kiếp trước viện nghiên cứu không tồn tại, Trịnh Nhất Hiên cùng Chu Duyệt Nghiên cũng không có cơ hội tương phùng, lại càng không thể có đứa nhỏ này.
Con bé giống như một biểu tượng cho việc chuyển dời số mệnh.
Khương Nặc trêu chọc con bé một lúc rồi giao lại cho Ngô Tiểu Giang, quay về nhà chuẩn bị dùng cơm cùng mẹ, nhưng vừa về gần tới thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả từ phía xa vọng tới.
“Dì à, cháu không gạt dì đâu, cháu cảm thấy khí chất của lão đại không giống như trước đây! Dì có hiểu không? Trước kia là nam thần, bây giờ là chồng người ta.”
Vu Nhược Hoa thích nhất là ăn dưa, lập tức vui vẻ nói: “Làm sao cháu nhận ra?”
“Dùng mắt nhìn đó, mấy năm nay cháu sống được bên cạnh lão đại đều là do biết nhìn sắc mặt anh ấy, chỉ cần có cơ hội là sẽ lượn lờ trước mặt anh ấy để tạo cảm giác tồn tại, ngày ngày quan sát anh ấy, đoán xem anh ấy đang nghĩ gì, dì tin cháu đi, không sai đâu. Ánh mắt lão đại nhìn chị bây giờ chính là ánh mắt tràn ngập tình nùng ý mật sau khi mất đi trinh tiết, lúc ở cửa doanh địa cháu đã nhìn ra rồi, chậc, ánh mắt của anh ấy không hề rời khỏi chị một giây một phút nào, trước giờ cháu chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của anh ấy, anh ấy thật sự đã rơi vào lưới tình rồi! Dì cứ chờ xem, nhà dì sắp ba năm ôm hai rồi!”
Vu Nhược Hoa vừa mừng vừa sợ: “Không cần quá nhiều, con bé muốn sinh mấy đứa thì sinh, dù sao dì cũng sẽ chăm giúp nó.”
Khương Nặc: “...”
Khóe miệng cô giật giật, đưa tay đẩy cửa.
Trong nhà, Tiểu Hoàng nói đến mức khô họng đang ngửa đầu uống nước, thấy Khương Nặc đột nhiên xuất hiện thì sợ tới mức ho sặc sụa, cả người mềm nhũn ngã ra đất, rưng rưng nhìn cô: “Chị, sao chị mới đó đã về rồi.”