Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 463

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:39
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn họ kiểm tra một lần rồi đi vào căn nhà bên cạnh, lúc này đã có người mang người sống sót ra ngoài.

Là một người đàn ông trung niên, râu trên mặt hẳn là nhiều năm không cạo, vô cùng dơ bẩn, quần áo trên người cũng vừa dơ vừa rách, mang theo một mùi hôi thối, thật sự không nhìn ra tuổi tác.

Người đàn ông thật sự đã suy yếu, phỏng chừng đã nhịn đói rất lâu, cả người cứ ngơ ngẩn.

Lâm Khiếu thấy ông ta đáng thương bèn xách một chiếc ghế nhựa trong nhà ra cho ông ta ngồi.

“Ngươi tên là gì? Này thôn đã xảy ra chuyện gì?” Vương Khải đi lên hỏi.

Người đàn ông nhìn về phía bọn họ, cả người run bần bật.

“Anh không cần phải sợ, chúng tôi là người của căn cứ.” Lâm Khiếu nói: “Còn có ai sống sót không? Chúng tôi có thể đưa mọi người đến căn cứ.”

Người đàn ông nghe anh ta nói như vậy, cuối cùng cũng có chút phản ứng, ông ta muốn nói gì đó nhưng sau một hồi lâu lại chỉ thấy một dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt vô hồn.

“Không còn ai...” Ông ta khóc lóc nói, âm thanh nghẹn ngào: “Đều c.h.ế.t cả rồi... bị chuột độc gặm hết... người nằm kia chính là vợ tôi... cô ấy cũng c.h.ế.t rồi.”

TBC

Trần Chính Vũ bảo người đưa anh Dương tới rồi hỏi: “Anh có nhận ra người này không?”

Anh Dương quan sát một hồi: “Đường Ba? Là anh sao?” Anh ta có chút không chắc chắn: “Gương mặt thì giống, nhưng trước đó người này rất cường tráng, thân hình cao lớn.”

“Là tôi...” Đường Ba khóc lóc nói.

Trần Chính Vũ lại bảo anh Dương đi nhận diện t.h.i t.h.ể người phụ nữ kia, anh ta cũng xác nhận đó chính là vợ của Đường Ba, trước kia hai vợ chồng bọn họ ra ngoài làm công, người vợ làm việc ở công xưởng bị cắt đứt ngón tay, cầm một khoản tiền bồi thường về quê, vừa lúc đụng phải mạt thế.

Tất cả đều trùng khớp.

“Ai.” Lâm Khiếu nghe thế thì vô cùng khó chịu.

Anh ta quá hiểu cảm giác nhìn người thân của mình lần lượt c.h.ế.t đi, nhưng ít nhất thân nhân của anh ta cũng được anh ta tiễn đưa, có thể giữ lại chút sĩ diện cuối cùng chứ không phải bị súc sinh gặm cắn như vậy, cả t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng không còn.

Anh ta lấy bình nước của mình đưa cho người đàn ông, để ông ta uống một ít nước sạch.

“Anh cẩn thận nói xem, rốt cuộc là c.h.ế.t như thế nào?”

Người đàn ông ngửa đầu uống mấy ngụm nước, cuối cùng cũng như được hồi sinh, lau nước mắt nói: “Rừng cây bạch dương trên ngọn núi cạnh thôn không biết vì sao mà tiết ra nhựa, chính nó đã cứu sống cả thôn chúng tôi, vốn dĩ cuộc sống cũng ổn định, sau đó... đám chuột độc kia đột nhiên xuất hiện, gặp người là cắn, lại chuyên cắn vào mặt, đã c.h.ế.t rất nhiều... Chúng tôi chỉ có thể gia cố nhà ở, dùng bùn phong kín mấy lớp, lấp kín toàn bộ khe hở...”

Nói tới đây, dường như ông ta lại nhớ tới chuyện gì đó đáng sợ, thân thể phát run, kịch liệt ho khan.

Lâm Khiếu cũng không chê ông ta dơ bẩn, nhẹ nhàng vỗ lưng ông ta.

Người đàn ông bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Chúng tôi đã tập hợp toàn bộ vật tư, sau đó đều trốn trong nhà, muốn tránh đám chuột độc này, chờ chúng nó chuyển đến nơi khác... nhưng chúng tôi mau chóng xảy ra mâu thuẫn, có người đi ra ngoài, sau đó không về nữa... Qua hai tháng, nóc nhà cũng bị chuột độc gặm phá, giống như hồng thủy chui vào nhà, gặp người là cắn, chúng tôi vất vả lắm mới lấp được lỗ hổng, g.i.ế.c c.h.ế.t chuột độc, t.h.i t.h.ể quăng ra ngoài... đều bị gặm sạch sẽ.”

Ông ta nhắm mắt lại, dường như lại nhìn thấy thảm cảnh khi đó, qua hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng: “Sau đó tôi bị bệnh, vợ tôi muốn ra ngoài tìm thuốc cho tôi, không màng sự ngăn cản của tôi, một hai đi ra ngoài... đi chưa được bao xa thì cô ấy đã bị xé xác... tôi nằm trên giường, ngay cả sức vùng vẫy cũng không có, ngay cả việc c.h.ế.t cùng cô ấy cũng không làm được... Tôi đúng là một kẻ vô dụng...” Ông ta khóc không kiềm chế được: “Sau đó đồ ăn cạn kiệt, tôi sắp c.h.ế.t đói tới nơi thì mọi người tìm tới...”

Lâm Khiếu thở dài, muốn khuyên nhủ nhưng rồi cũng hiểu có khuyên cũng vô dụng.

Gặp chuyện như vậy, nỗi đau là vĩnh cữu, lúc cậu ta công tác ở xã khu đã nghe nói có rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm nặng trong thời mạt thế.

Lúc này, Khương Nặc đi về phía bọn họ, đứng trước mặt người đàn ông.

Đang lúc Lâm Khiếu cho rằng cô sẽ an ủi ông ta thì lại thấy Khương Nặc đột nhiên rút đoản đao bên hông Trần Chính Vũ rồi nhắm thẳng mặt người đàn ông, lạnh lùng nói: “Anh muốn đi cùng cô ấy, để tôi giúp anh.”

Cô nói xong thì thọc một đao vào người đàn ông, tốc độ nhanh đến mức mọi người không kịp đề phòng.

Thân đao thọc vào bả vai, cô vừa xoay tay, thanh đao theo khe hở ở xương bả vai c.h.é.m toàn bộ cánh tay rơi xuống.

Máu tươi vẩy ra, yết hầu người đàn ông như nứt ra, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Khương Nặc giống như một sát thần, sau khi thấy người đàn ông chịu đủ đau khổ, mũi đao lại nhằm thẳng con mắt của ông ta mà chọc vào, chuôi đao xoay chuyển cắt đứt xương mày, cuối cùng là chọc vào sọ, m.á.u tươi và óc não lần lượt trào ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-463.html.]

Đau đớn tột đỉnh từ đại não truyền ra, người đàn ông nếm hết đau khổ, cuối cùng vẫn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cả người ngã xuống.

Khương Nặc lạnh lùng nhìn ông ta, nói nhỏ: “Rác rưởi.”

Cô nói xong thì lắc lắc thanh đao trong tay để giũ sạch máu, thuận tay trả lại cho Trần Chính Vũ.

Trần Chính Vũ vô cảm thu lại thanh đao, trong lòng có chút nghi vấn nhưng lại không nói gì.

Lâm Khiếu cả người rét run, anh ta nãy giờ vẫn luôn kiềm chế, nhịn không nôn khan một trận.

Anh ta biết Khương Nặc làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng cho dù có cố gắng kiềm chế nhưng vẫn khó mà thắng được phản ứng bản năng, trường hợp tàn nhẫn m.á.u me này thật sự đang thách thức thần kinh của anh ta.

Khương Nặc nhìn anh ta rồi quay đầu nói với Trần Chính Vũ: “Thiêu hủy căn nhà này và toàn bộ thi thể.”

Trần Chính Vũ gật đầu.

Mùi m.á.u tươi sẽ thu hút đám chuột độc, cũng sẽ sinh ra một lượng vi khuẩn lớn, bình thường đều phải thiêu hủy.

Lúc xử lý thi thể, Trần Chính Vũ cẩn thận xem xét, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Tuy người phụ nữ kia đã bị gặm cắn không ra hình người nhưng lại có thể nhìn thấy những vết cắt ngay ngắn ở những phần nhiều mỡ như đùi, bụng, và cánh tay.

đây tuyệt đối không phải là do chuột gặm mà là dấu tích của con người.

Có người g.i.ế.c bà ấy? Nhưng tại sao những vết cắt này lại ngay ngắn như vậy?

Anh ta đứng yên tại chỗ, ghép nổi những điểm đáng ngờ, liên tưởng đến vị trí vết thương.

Cuối cùng, sắc mặt Trần Chính Vũ khẽ biến, quay đầu nhìn Khương Nặc dò hỏi: “Cô Khương... ông ta, ông ta ăn người sao?”

Trần Chính Vũ nói vậy khiến tất cả mọi người bao gồm cả Vương Khải đều chấn động, mặt Lâm Khiếu càng thêm tái nhợt.

Mọi người đều từng nghe nói tới chuyện ăn thịt người nhưng tất cả cũng chỉ là lời đồn.

Người đàn ông này trông vô hại như thế, t.h.i t.h.ể kia là vợ ông ta, ông ta khóc thương tâm không thôi, thế nhưng...?

“Những nơi nhiều mỡ trên cơ thể người phụ nữ kia đều có dấu vết bị d.a.o cắt, người này đã bị lóc thịt.” Trần Chính Vũ trầm giọng nói: “Những t.h.i t.h.ể thối rữa kia cũng như thế, càng là những nơi nhiều mỡ thì dấu vết lại càng sạch sẽ, điểm này rất vô lý... chứng tỏ ông ta vẫn luôn ăn thịt người, ăn một người chôn một người, cuối cùng cũng đến lượt vợ ông ta.”

Có lẽ người phụ nữ này là đồng phạm, cũng có thể là không, tóm lại cũng chỉ có ông ta sống đến giờ.

Nhưng ngoài dấu vết d.a.o cắt kia thì nguyên nhân khiến Khương Nặc không chút do dự g.i.ế.c ông ta chính là vì trên người ông ta nồng nặc mùi m.á.u tươi, quần áo chính là bị vết m.á.u làm ô uế, cuối cùng mới biến thành màu đen như vậy.

Vừa nhìn đã biết ông ta chính là một tên đồ tể tay nhuốm máu.

Trước khi thiêu căn nhà kia, đám người Vương Khải còn vào trong lục lọi một phen.

Bọn họ tìm được một miếng thịt muối trong một chiếc chén tráng men, mỡ rất dày, màu sắc ngả vàng, không nhìn rõ là thứ gì, khi Vương Khải nhìn thấy thì toàn thân phát lạnh, nôn một hồi lâu.

Cuối cùng, ngọn lửa cháy lên, thiêu đốt toàn bộ căn nhà.

Trở lại nhà hộ nông dân, Khương Nặc nói với Trần Chính Vũ: “Đêm nay tôi và Vân Diệu vào núi, mọi người không cần đi theo.”

“Được.”

Cô lại nói: “Mọi người tận lực thu thập củi lửa trước hừng đông, đặt ở lối vào rừng, tôi cần dùng.”

Trần Chính Vũ nghiêm túc đồng ý.

Trời đêm gió lớn, tiếng gió nghe như tiếng rống giận.

Lâm Khiếu vất vả lắm mới bình tĩnh lại, lia mắt tìm một vòng thì lại thấy Khương Nặc kéo Vân Diệu rời đi.

Từ đầu đến cuối biểu cảm của Vân Diệu đều không hề biến hóa, dường như thờ ơ với tất cả, chỉ là khi cuồng phong thổi tới, anh đã đưa tay che chắn cho Khương Nặc.

Loading...