Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:41
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng còn một lúc nữa mới đến hừng đông, Khương Nặc cũng không vội đi tìm động chuột ngay lúc này.

Cô rời khỏi hộ nông gia kia là vì đội ngũ có ba mươi người nhưng chỉ có một chỗ nghỉ chung, Trần Chính Vũ muốn giữ lại cho cô và Vân Diệu mỗi người một phòng riêng, chỉ còn lại một phòng khách và một sân trống, tất cả mọi người đều không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, thật sự không cần phải làm như vậy.

Bọn họ đi rời khỏi thôn, đến một nơi không người rồi mang phòng trà ra ngoài, uống trà, ăn một chút gì đó, sau đó lại lấy thau tắm ra ngoài để Vân Diệu ngâm mình.

Ở trước mặt cô, Vân Diệu do dự một lúc, chỉ cởi áo rồi bước vào thau tắm.

Khương Nặc cũng không đùa anh, chỉ ghé vào thau tắm quan sát, nhìn anh nhắm mắt lại, trầm toàn bộ thân thể xuống nước.

Sau đó không lâu, cô nhìn thấy lớp sương mù mỏng xuất hiện, màn sương đó như bị hấp dẫn tới gần Vân Diệu, tự động chui vào lỗ chân lông.

Sau đó, Khương Nặc cảm giác linh khí trong nước dần phai nhạt, không khỏi cảm thấy tò mò.

Cô đưa tay ra, thử chạm vào những sương mù này, nhưng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ là khi tay ngâm vào nước, có thể cảm nhận được sự thoải mái do linh khí trong nước mang lại.

Cô lại sờ vào người Vân Diệu, tò mò đặt cả bàn tay lên, sương mù vẫn chui vào khe ngón tay của cô, liên tục hướng về phía anh.

Điều này hoàn toàn khác biệt với phương thức thăng cấp của Khương Nặc.

Trong những ngày thăm dò không gian, cô cảm thấy linh nguyên là một loại năng lượng, có thể liên tục kích hoạt không gian hiển thị nhiều thứ hơn, cô lại sử dụng các sản phẩm trong không gian để nâng cấp bản thân, còn Vân Diệu lại trực tiếp sử dụng nguồn linh khí này.

Vân Diệu bị cô trêu chọc, đôi tay ướt sũng nước vươn ra ôm cô, hôn cô một hồi lâu.

“Khương Nặc, có bằng lòng kết hôn sớm một chút không?” Anh nói nhỏ.

Khương Nặc ngẩn người một hồi.

Cô tìm khe hở đẩy anh ra, như bừng tỉnh đại ngộ: “Ở chỗ các anh phải kết hôn rồi mới lên giường sao?”

Vân Diệu nhíu nhíu mày.

Anh cảm thấy đây là một câu hỏi khá vô nghĩa.

Thấy biểu cảm của anh, Khương Nặc lại thấy hưng phấn lạ thường, ánh mắt trở nên giảo hoạt, khẽ cười một tiếng, cố ý đi qua ôm anh, nước suối mau chóng thấm ướt chiếc áo đơn bạc của cô: “Thật vậy à? Tới gần chút nào.”

Vân Diệu đành phải bắt lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Đừng nháo.”

Thấy anh như vậy, Khương Nặc cảm thấy rất thú vị.

Mặc cho anh bắt lấy tay mình, cô lại dí sát cổ Vân Diệu, nhẹ nhàng cắn vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Huấn luyện viên Vân, em tin anh là người nói được làm được.”

Ngay lập tức, nơi vốn dĩ đã đỏ lại càng nóng thêm.

Thân mật một hồi lâu, Khương Nặc lại trở về hốc cây trong không gian.

Không phải là cô chạy trốn đâu, chỉ là muốn thả cho anh một con ngựa thôi.

Cô rửa mặt, trấn tĩnh một lúc rồi lấy máy tính bảng, mở bản đồ, tiếp tục đánh dấu các điểm trọng yếu, đồng thời dùng một cuốn sổ ghi lại các khu mỏ quanh Kinh Hải, sau đó nằm xuống chợp mắt một lúc.

Trong lòng có tâm sự nên Khương Nặc rất khó ngủ sâu, chờ lúc cô trở lại phòng trà thì phát hiện bản thân đã ngủ ba tiếng đồng hồ.

Vân Diệu đang ngồi thiền bên cạnh bàn trà, lúc cô xuất hiện thì anh đã mở mắt.

“Đi thôi.” Khương Nặc nói.

...

Hai người trở lại thôn, vào núi, Khương Nặc cuối cùng cũng có thể nhìn thấy điểm cuối.

Chẳng trách nhìn từ xa chẳng phát hiện một cây bạch dương nào, thì ra đã bị gặm sạch từ lâu, từ thân cây đến cành lá, toàn bộ bị chuột biến dị gặm cắn, cả rễ cây cũng bị lôi ra gặm sạch sẽ.

Trên đỉnh núi chỉ còn lại một ít, nhưng nhìn tình hình này thì cũng sẽ mau chóng trở thành đồi trọc.

Khi Khương Nặc và Vân Diệu đến gần, chuột biến dị bắt đầu kích động, từ dưới đất tràn ra như thủy triều, lao về phía hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-464.html.]

Khương Nặc lựa chọn rút đi, đứng đây giết, g.i.ế.c đến c.h.ế.t cũng không g.i.ế.c hết, còn có mấy con thiêu thân kinh tởm cũng đến, tốt hơn là trực tiếp tìm tổ chúng rồi nói sau.

Cũng may thời gian dư dả, hai người vòng qua núi rừng, đi tới nơi cao quan sát.

Nhưng đám chuột biến dị này như bị tiêm m.á.u gà, điên cuồng đuổi theo bọn họ, Khương Nặc nhíu mày, nhìn Vân Diệu: “Trên người anh vẫn còn linh nguyên đúng không?”

“Ừ.” Vân Diệu gật đầu.

Khương Nặc thật sự cạn lời, trừng mắt nhìn anh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Núi ở đây không cao, hai người vẫn liên tục chạy về phía đỉnh núi đối diện, chuột biến dị vẫn điên cuồng truy đuổi, Khương Nặc chạy mãi cũng phiền, cô lấy chủy thủ ra, chuẩn bị một chỗ thích hợp tưới xăng đốt lửa, g.i.ế.c trước một ít rồi tính tiếp.

Vân Diệu lại ngăn cản cô: “Anh dụ bọn chúng đi nơi khác, em đi tìm động chuột đi.”

Anh nói xong thì mau chóng rời đi.

Vân Diệu vừa đi, đám động vật biến dị cũng điên cuồng đuổi theo, toàn bộ núi rừng lập tức thanh tịnh hơn rất nhiều.

Khương Nặc ngưng thần lắng nghe, cơ hồ không nghe ra âm thanh đặc thù gì.

Nhưng cô biết có nhiều chuột biến dị như thế, với năng lực sinh sản của chúng nó thì chắc chắn vẫn còn chuột con, nơi ở của chuột con chính là hang ổ của bọn chúng.

Sau khi ăn linh quả thứ hai, cảm giác của Khương Nặc tăng lên không ít, tiêu hao một lượng tinh thần lực nhất định là có thể nghe thấy những âm thanh rất nhỏ.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lấy mấy con sứa biến dị trong không gian ra ném khắp nơi.

Cả rễ bạch dương cũng đã bị gặm cắn như vậy, sứa độc ngấm đầy linh khí hẳn sẽ còn hấp dẫn hơn nhiều.

Cô nhắm mắt lại, lúc quăng con sứa thứ tư ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng chít chít truyền tới.

Cô thu lại con sứa rồi bước về phía phát ra âm thanh, nhanh chóng tìm thấy một cái lỗ không mấy nổi bật dưới phiến đá.

Cô yên lặng đi theo tiếng kêu tìm được cái thứ hai, thứ ba.

Cửa động chuột này thật sự quá nhiều, không thể nào phá hết toàn bộ, nhưng có thể suy đoán ra vị trí chính xác của động chuột.

Cô yên lặng ghi nhớ trong lòng rồi rời khỏi núi.

Từ xa đã thấy Trần Chính Vũ đưa người không ngừng chất gỗ ở ngay bìa rừng.

Mấy thanh gỗ này có khô có ướt, còn dính bùn không ít, thậm chí còn có một đội dỡ cả đồ gia dụng trong thôn mang tới đây chất thành một núi lớn.

TBC

Nhìn số lượng này hẳn là bọn họ đã bắt tay vào việc từ khi trời còn chưa sáng.

“Có lẽ là đủ rồi.” Khương Nặc nói với Trần Chính Vũ: “Cậu đi với tôi.”

Cô đưa Trần Chính Vũ tới vị trí động chuột, đồng thời “lấy” mấy bình xăng từ trong ba lô ra đưa cho Trần Chính Vũ rồi nói: “Mọi người lấp kín mấy cửa động này, phóng hỏa thiêu c.h.ế.t đám chuột con bên trong.”

Trần Chính Vũ khẽ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng: “Tôi lập tức đi làm.”

Anh ta biết rõ đám chuột biến dị này tương đối chấp niệm với việc sinh sôi nảy nở, g.i.ế.c c.h.ế.t chuột con chắc chắn sẽ khiến cho đám chuột kích động phản công.

Nhưng anh ta đưa đoàn đội đến đây chính là vì muốn bồi dưỡng bọn họ chống chọi lại với khả năng đè ép của động vật biến dị. Dưới mệnh lệnh của Trần Chính Vũ, đám người Vương Khải mau chóng lấp kín cửa động.

Đôi khi thứ thiêu c.h.ế.t chuột biến dị không phải là lửa mà là hơi nóng và khói sinh ra sau đó, còn có cả cacbon monoxit được sản sinh ra.

Chắc chắn là không chỉ có vài cửa động như vậy nhưng chỉ cần quăng củi cháy vào trong, khói đặc sẽ mau chóng dẫn dắt bọn họ tìm được những cửa động khác.

Đám người Vương Khải cũng đã sớm có chuẩn bị, nếu phát hiện sẽ lập tức phong kín.

Đồng thời, đám người Lâm Khiếu cũng liên tục châm củi lửa, không ngừng nhét vào cửa động duy nhất được giữ lại.

Động chuột mau chóng biến thành bếp lò, tiếng chuột con bén nhọn điên cuồng vang lên.

Lúc này, Khương Nặc nghe thấy một loạt âm thanh chói tai khác đang dần dần tiếp cận, cô không nhắc nhở Trần Chính Vũ mà lại yên lặng cầm đao.

Loading...