Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:43
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàn chuột giống như dòng nước màu đen chảy mãnh liệt, trào ra từ bốn phương tám hướng.
Sau khi Trần Chính Vũ phát hiện ra, lập tức hạ lệnh: “Tất cả mọi người đứng chung một chỗ!”
Đội ngũ cũng đã nhận ra nguy hiểm, vô cùng nghe lời thi hành mệnh lệnh, 30 người chia làm hai hàng đứng lưng tựa lưng, lấy s.ú.n.g đinh mang theo ra.
TBC
Sau khi sửa đổi s.ú.n.g đinh một lần nhét vào có thể b.ắ.n ra được 30 phát đinh sắt, hàng phía trước phụ trách bắn, hàng phía sau phụ trách nhét vào.
Bọn họ dùng lửa làm tuyến phòng ngự.
Lúc đàn chuột đánh tới, tất cả mọi người căng thẳng tới cực điểm, rối rít nổ súng.
Nhưng thứ này số lượng cực nhiều, nếu như nhào vào trên người, chính là gặm cắn không cần mạng, Trần Chính Vũ cầm d.a.o găm tiến lên chém, gặp một con g.i.ế.c một con.
Vương Khải hét lên: “Một nửa người bổ sung đinh sắt, một nửa khác cầm d.a.o giết! Châm lửa xua đuổi! Hành động nhanh lên!” 30 người ở trong dòng lũ to lớn này thực sự quá nhỏ bé.
Đã b.ắ.n mấy trăm phát đinh, từng d.a.o lại c.h.é.m g.i.ế.c đến mệt bở hơi tai, nhưng vẫn không ngừng có người bị thương.
Khương Nặc sẽ bảo vệ bọn họ không bị vết thương trí mạng, nhưng càng nhiều thời điểm, là để chính bọn họ đi c.h.é.m giết.
Cũng may những con chuột biến dị này cũng không hướng về phía bọn họ, mà chính là không muốn sống chui vào cửa hang đang bốc cháy kia, lần lượt nối tiếp nhau.
Trong không khí rất nhanh đã tràn ngập mùi cháy khét.
Cuối cùng chuột biến dị đối với chấp niệm sinh sôi đã chiến thắng tất cả, cho dù phía dưới khói đặc nổi lên bốn phía, đã cháy thành một cái bếp lò, chúng nó vẫn như cũ không ngừng xông vào, dùng thân thể của mình chống lại ngọn lửa, bảo vệ chuột mới sinh.
Lúc Trần Chính Vũ phát hiện ra điểm này, trên mặt không khỏi lộ ra sự vui mừng khôn xiết.
Đây chính là nhược điểm của chuột biến dị.
Lợi dụng điểm này, bọn họ có thể dụ ra để giết, có thể vây giết, có thể đặt ra rất nhiều sách lược. “Tiếp tục nhóm lửa, mang toàn bộ củi đốt lên.” Anh ta hạ lệnh: “Mở ra một cái lỗ nhỏ ở bên trái, tiếp tục ném vào bên trong!”
Nghe vậy, tất cả mọi người bắt đầu hành động.
Cho dù bị cắn bị thương cũng sẽ không chần chừ ở thời điểm này.
Khói đặc không ngừng dâng lên, tính tổ chức của chuột trưởng thành cực mạnh, bắt đầu điên cuồng đào hang, ý đồ phá giải lò lửa này, nhưng Trần Chính Vũ phản ứng cũng nhanh, hạ lệnh thêm củi, phá một cái lấp một cái, gặp một con g.i.ế.c một con, s.ú.n.g gậy d.a.o được dùng toàn bộ.
Bên trong hang chuột truyền đến vô số tiếng rít oán độc.
Trần Chính Vũ không chút nghi ngờ những thứ này có IQ nhất định, phẫn nộ gào thét chính là tuyên chiến oán hận.
Mùi thối và mùi khét khó ngửi hoà vào nhau, đến mức sẽ khiến cho người ta buồn nôn.
Nhưng mọi người hôm qua thu dọn xác thối và thịt người, lúc này dường như lại mất hết cảm giác.
Lâm Khiếu cũng g.i.ế.c đỏ cả mắt, cậu ta tận mắt nhìn thấy người trẻ tuổi bên cạnh bị chuột biến dị gặm cắn, cậu ta nhào tới đ.â.m từng d.a.o vào thứ buồn nôn đó.
Thân thể của cậu ta tốt hơn so với những người khác, nhưng lại càng ngốc nghếch kém cỏi hơn so với những người khác, chuyện này khiến cậu ta sốt ruột không thôi.
Cứ như vậy, sự phản công của đàn chuột càng ngày càng yếu, đám Vương Khải cũng càng đánh càng hăng.
Không ngừng dùng đá bịt kín hết cửa hang này đến cửa hang khác, quăng củi lửa mới vào, duy trì lửa cháy.
Lại dùng d.a.o và s.ú.n.g đinh g.i.ế.c c.h.ế.t những con đang nhào lên, mãi cho đến khi kết thúc.
Đám lão Tề trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, dù là mặt đất tràn đầy chuột độc và t.h.i t.h.ể cũng không đoái hoài tới.
Ngoại trừ Trần Chính Vũ và Lâm Khiếu, tất cả mọi người đều bị cắn bị thương với mức độ nhất định, khói đặc sặc đến đường hô hấp, tiếng ho khan nổi lên bốn phía, vết thương đổ máu, chẳng mấy chốc độc tính sẽ phát tác.
Sắc mặt Trần Chính Vũ cũng trắng bệch, rơi vào trạng thái không còn sức lực, anh ta thở phì phò đi đến trước mặt Khương Nặc: “Cô Khương, hình như đều đã c.h.ế.t rồi.”
Khương Nặc lấy từ trong túi áo ra một cái bình nhỏ, bên trong có 30 viên thuốc tăng sức mạnh tinh khiết.
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi, chia cái này ra, mỗi người một viên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-465.html.]
Trần Chính Vũ nhận lấy cái bình, tò mò nhìn thoáng qua, nhưng anh ta lại không nói gì.
Nơi này khói đặc chưa tan, xác độc đầy đất, quả thực không thể ở lâu, lập tức hạ lệnh cho mọi người cố gắng đứng dậy, đi ra sau núi.
Đi gần 20 phút, trong không khí đã không còn cảm giác nhiệt độ cao thiêu đốt, phía trước có một chỗ đất bằng, Trần Chính Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Địa thế nơi này tương đối thấp bé, vốn dĩ là đất mềm xốp, lại phủ một lớp tro núi lửa rất dày, sau khi động đất, nước ngầm không ngừng trào ra, cuối cùng hình thành mấy đầm lầy rất lớn.
“Nghỉ ngơi ở đây, không có lệnh không được phép đi lung tung, nếu không bị rơi xuống dưới thì sẽ không ra được.”
Trần Chính Vũ nói xong, chia những viên thuốc nhỏ đó cho mọi người.
Lần này Vương Khải dẫn theo hai người tới, đều là người của anh ta, ở trên trấn vẫn đi theo anh ta, vì để bảo vệ hai người này, Vương Khải bị thương nặng hơn, cổ, sau tai, phần tay đều bị cắn bị thương, trên tay m.á.u lại càng chảy ồ ạt, cũng may lúc xuất phát mang đủ đồ dùng cấp cứu, Lâm Khiếu khéo tay, rất nhanh đã băng bó cho anh ta xong.
Nhưng vết thương của anh ta không quá đau.
Đây là một tin xấu, chảy m.á.u như thế cũng không có quá nhiều cảm giác, nói rõ là đã trúng độc.
Anh ta chẳng muốn người khác lo lắng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ném viên thuốc nhỏ kia vào miệng, trực tiếp nuốt xuống.
Rất nhanh, anh ta đã cảm nhận được một dòng nhiệt nóng thoải mái.
Vương Khải ở căn cứ có chút cống hiến, đổi được mấy lần côn trùng chiên, mỗi lần ăn xong, anh ta cũng có thể cảm giác được thân thể ấm áp, anh ta lặng lẽ hỏi Lý Mộng, Lý Mộng nói với anh ta ăn vào có chỗ tốt không ngờ tới với thân thể.
Viên thuốc này cũng có cảm giác tương tự, lại nhiều hơn gấp bội.
Cảm giác vết thương tê dại dần dần tan đi, anh ta nhăn răng, đau hừ một tiếng, trong lòng cũng rất kích động.
Những người khác cũng lần lượt uống thuốc, cảm nhận được chỗ thần kỳ, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
...
Khương Nặc về lại rừng hoa.
Cô biết một viên thuốc tăng sức mạnh tinh khiết không cách nào giải trừ tất cả độc tính, đặc biệt với những người bị cắn lợi hại.
Nhưng không có cách nào cả, trên người cô chỉ có như vậy, lấy những thứ khác ra lại quá dễ thấy.
Nhưng thuốc tăng sức mạnh tinh khiết dù sao cũng là thứ duy nhất mà Diệp Huy Dương mang theo bên người, chỗ tốt đối với thân thể không cần nói cũng biết, trở về lại cho chút điểm số, để bọn họ về căn cứ đổi ít côn trùng chiên là được.
Trong rừng cây, Vân Diệu đã trở về rồi.
Thật ra Khương Nặc biết lúc phóng hoả anh đang ở gần đó, chỉ là không tới gần.
“Tìm thấy vị trí linh nguyên chưa?” Khương Nặc đi lên hỏi.
Vân Diệu trả lời: “Tôi chưa cảm giác được, nhưng chắc chắn ở bên dưới chỗ này.”
Chuyện này tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của Khương Nặc, phạm vi chuột biến dị tụ tập là ở bên cạnh linh nguyên điên cuồng sinh sôi, tìm tới được sào huyệt cũng chính là tìm thấy linh nguyên.
“Đại khái bao sâu?” Cô lại hỏi.
Vân Diệu nhẹ nói: “Tối thiểu mười trượng trở xuống.”
“Sâu như vậy à, vậy thì chỉ có thể để tôi, tôi đào mười trượng trước rồi lại nói.”
Khương Nặc nói xong, lấy từ trong không gian ra cái máy xúc lớn nhất kia.
Trên lý luận, máy xúc cỡ lớn một gầu có thể đào được từ 5 đến 6 mét sâu, nhưng đào hố liên tục sẽ có một vài hành động khó, vẫn là phải tốn chút thời gian.
Cô quay đầu nhìn về phía Vân Diệu: “Anh có thể đi trước giúp tôi chăm sóc bọn họ không? Chủ yếu là, lúc tôi đào động tĩnh có chút lớn, sợ Trần Chính Vũ nghe thấy tiếng ồn chạy đến xem.”
Cô chỉ vào cái thứ to lớn trước mặt: “Cái này phải giải thích thế nào?”
Vân Diệu nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói với cô: “Được.”
Anh nói rất nhẹ nhàng: “Chờ cô làm xong, tôi sẽ trở lại.”