Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:48
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chút thời gian đứng thẳng bất động ấy, thân thể của anh đang nhanh chóng chìm xuống, dưới đầu gối đều đã rơi vào trong bùn.

Từ độ cao này, con người không thể nào rút chân ra khỏi đầm lầy để đi lại, Lâm Khiếu ngơ ngác suy nghĩ, nhưng Vân Diệu lại như thể không có chuyện gì, nhẹ nhàng nhấc chân lên, đi về bên cạnh.

Anh đi vô cùng nhẹ nhàng, mấy bước cuối cùng, thân thể hoàn toàn chìm vào đống bùn nhão, rất nhanh đã đến trước mặt Lâm Khiếu.

Lâm Khiếu choáng váng, cậu ta nhìn Vân Diệu, rất lâu không nói ra lời.

TBC

Vân Diệu cầm quyển sổ kí hoạ lên, hỏi Lâm Khiếu: “Tranh này có thể cho tôi không?”

Lâm Khiếu lấy lại tinh thần, thấy anh chỉ vào bức tranh vẽ người, nhất thời đỏ mặt.

“Tôi. . . Tôi vẽ ra chưa đẹp, anh không chê, đương nhiên có thể cho anh.”

Vân Diệu khẽ gật đầu, đưa tay xé trang giấy này xuống, trả lại quyển sổ cho Lâm Khiếu.

Lâm Khiếu nhận quyển sổ, lén lút quan sát Vân Diệu một chút, nhưng anh quá cao, giữa trời chiều âm trầm, cho dù đứng ở trước mắt, cũng không khỏi khiến cho người ta không thấy rõ dáng vẻ, ngược lại càng lúc càng xa xôi.

“Anh thích cô ấy sao?” Lâm Khiếu thấp giọng hỏi.

Hỏi xong cậu ta lại hối hận, cậu ta cũng không biết mình ở đây nói cái gì, đang định nói gì đó để chuyển chủ đề, lại phát hiện Vân Diệu đang lẳng lặng nhìn mình.

“Đúng thế.” Anh trả lời.

Sắc mặt Vân Diệu nghiêm túc, khiến Lâm Khiếu cảm thấy một cỗ mê man.

Cậu ta nghĩ tới tất cả đoạn thời gian mấy năm này, khi cậu ta mất đi tất cả người thân, ở cửa căn cứ được cô nhặt về doanh địa, những buổi tối một mình xuất thần vẽ vời kia, vụng trộm viết tên, làm một chút ngọt ngào bí mật giữa tận thế, chống đỡ cho cậu ta đến hiện tại, lại đột nhiên thành vai hề.

Như thể chính mình không nên thích cô.

Cậu ta không hiểu rõ Khương Nặc, trước ngày hôm qua, cho dù người khác nói thế nào, cậu ta cảm thấy con gái chính là con gái, có lẽ sức mạnh của cô cường đại ý chí kiên định, nhưng vĩnh viễn sẽ có sự mềm mại và cảm tính của nữ giới, cần được bảo vệ.

Khương Nặc đ.â.m vào mắt người đàn ông kia một dao, vừa nhanh vừa chuẩn, tàn nhẫn vô tình, xé toang những ảo tưởng đó của cậu ta, cậu ta cảm giác suy nghĩ trong lòng mình cũng không thay đổi, trái tim của cậu ấy vẫn sẽ đập loạn vì cô, nhưng trong nháy mắt đó, lại thật sự khiến cậu ta cảm thấy lạ lẫm.

Cậu ta không đủ hiểu rõ về tận thế, cũng không đủ hiểu về Khương Nặc, cậu ta thậm chí không ý thức được chính mình là một người vô cùng may mắn, tất cả đều có trải nghiệm mới dưới một d.a.o kia.

“Tôi. . . Tôi cũng thích cô ấy.” Lâm Khiếu sững sờ nói.

Cậu ta không biết tại sao mình phải nói như vậy, có lẽ chỉ là muốn chứng minh một điều gì đó.

“Thế à.”

Giọng điệu của Vân Diệu thản nhiên, ánh mắt anh nhìn Lâm Khiếu không có một tia địch ý, cũng không có khinh thường, càng không tồn tại bất cứ cảm xúc dư thừa gì, trầm lặng giống như nước sâu: “Cô ấy đáng được người khác yêu thích.”

Sau khi nói xong, dường như anh nghe thấy tiếng gì đó, quay đầu nhìn về nơi xa.

Lâm Khiếu cũng nhìn về nơi đó, lại không nhìn thấy gì cả, chỉ có bầu trời càng lúc càng tăm tối.

Vừa quay đầu lại, phát hiện Vân Diệu chẳng biết đã đi xa từ lúc nào.

. . .

Nhìn cái hố to trước mắt, Khương Nặc đứng trên nóc cái máy xúc, rất có cảm giác thành công.

Cái hố to sâu như vậy, đổi thành một đội thi công nào đó nhìn thấy cô chỉ với chút thời gian đó đã làm ra được, đều sẽ kinh hãi.

Nhưng không có cách nào cả, cô không cần đổ đất, cũng không cần vận chuyển, muốn cho máy xúc chuyển chỗ, trực tiếp thu vào không gian rồi lấy ra một lần nữa là được, cũng chỉ là thời gian trong nháy mắt.

Đào ngay ở trong hố, sau đó càng đào càng sâu.

Đang thưởng thức cái hố của chính mình, đã thấy Vân Diệu đi tới.

Chắc là anh nghe thấy tiếng tạp âm máy xúc hoàn toàn ngừng, biết công trình bên này đã kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-467.html.]

“Lợi hại không?” Khương Nặc cười một tiếng với anh, khẽ vỗ cái máy dưới thân.

Cô đối với động lực máy móc công nghiệp mà con người sáng tạo ra, vẫn có một chút tình tiết như vậy.

Vân Diệu nhìn cô một chút: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, anh trực tiếp nhảy vào trong hố.

Khương Nặc không đi vào theo, cô thu máy xúc vào trong không gian, rồi đi tới nơi xa, tìm một chỗ sạch sẽ, lấy phòng container của chính mình ra.

Lấy bình ắc quy, thắp sáng một chiếc đèn nhỏ.

Cô vào nhà trên cây trong không gian tắm rửa một cái, nhưng không thay áo ngoài, lại mặc vào lần nữa.

Lại lấy phòng trà ra, đun một ấm trà xanh, đặt lên bếp lò, đang định làm chút hải sản nướng tỏi để ăn, không ngờ tới Vân Diệu đã trở về rồi.

“Nhanh như vậy?”

Vân Diệu nhẹ gật đầu: “Đáy hố của em cách linh nguyên rất gần.”

Thấy anh đứng tại chỗ không đi vào, Khương Nặc mới nhìn ra trên người anh tất cả đều là bùn và bụi, không khỏi buồn bực một giây.

Chẳng lẽ là từ đáy hố đào xuống chút nữa là có nước ngầm? Nếu không thì làm sao lại dính thành như vậy. . .

Khương Nặc lấy thùng tắm ra, đổ nước vào để anh tự thu xếp, bản thân mình thì trở lại nhà trên cây tiếp tục làm đồ ăn.

Nướng một chút hàu sống và tôm, chiên một miếng bò bít tết, thái chút hoa quả ướp lạnh.

Cô còn nhổ 2 cây măng, lột vỏ măng trước làm túi vỏ măng, lại thái măng thành miếng, bỏ nước vào nồi đun, lại dùng rau trộn mẹ đã trộn sẵn trực tiếp trộn là được.

Mỗi một miếng cũng giống như ngọc oánh nhuận, vô cùng ngon miệng muốn ăn.

Thỉnh thoảng nấu ăn, cảm giác vô cùng hứng thú, nhưng nếu mỗi ngày đều nấu, cô vẫn mất kiên nhẫn.

Hâm mộ Vân Diệu, anh có thể không ăn cơm trong thời gian dài, nhưng cũng không hâm mộ, không có thức ăn ngon cuộc đời nhàm chán biết bao nhiêu.

Sau khi chậm rãi làm xong, đã qua nửa tiếng, Khương Nặc trở lại phòng trà, Vân Diệu đã ngâm trong bồn tắm xong, đồ cũng đã thu dọn xong, cô đặt đồ ăn lên bàn, lại cầm một bình nhỏ rượu ngọt.

Sau khi thân thể tiến hóa, những thứ rượu này đối với cô mà nói chẳng khác gì so với nước, uống nhiều cũng không cảm thấy say, nhưng cô lại rất không thích cảm giác cay ở cổ họng của rượu nặng, từ nhỏ đã không cảm thấy dễ uống.

“Anh hút hết linh nguyên rồi à?” Khương Nặc hỏi.

Không đợi Vân Diệu trả lời, đã tựa đầu ở trên bả vai anh, dùng mặt dán chặt vào da thịt.

Đáng giận, vẫn là loại cảm xúc mát lạnh kia đang thu hút cô dán nhiều thêm mấy lần.

Vân Diệu nhìn cô một chút: “Để lại một cái.”

“Anh đủ rồi.” Xương quai xanh của Khương Nặc ngứa ngáy, dứt khoát kéo tay của anh cắn một cái.

. . .

Mấy ngày sau, đội ngũ về tới căn cứ.

Xuyên qua rừng núi hoang vu, đi ngang qua một thị trấn yên lặng đổ nát, khi mọi người từ xa nhìn thấy khu rừng rậm to lớn tĩnh mịch này, trong lòng cũng có chút cảm xúc.

Trần Chính Vũ dẫn theo đội ngũ đi làm báo cáo tổng kết, đồng thời dưới sự bày mưu tính kế của Khương Nặc, cho mỗi người đều thêm đủ điểm số, cho phép mọi người đổi lấy đồ ăn biến dị.

“Bên trấn Hưng Nam có người tới truyền tin, nói có một đội hơn 160 người còn sống sót tới, hiện tại sắp xếp ở trên trấn, người dẫn đầu tên là Vũ Tử.” Trần Chính Vũ nói với Khương Nặc: “Nghe nói cô biết.”

Khương Nặc gật đầu: “Tôi biết, bảo cậu ta hắn dẫn người đến căn cứ báo danh đi, tôi sẽ nói với Giang Cầm một tiếng.”

Hiệu suất bên chỗ Trịnh Nhất Hiên rất nhanh, cũng không lâu lắm, nên tới cũng đã tới rồi.

Sau khi dặn dò xong mọi việc, Khương Nặc lập tức dẫn người về nhà.

Loading...