Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 471

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:22:57
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc cảm thấy hơi nhói.

Nhưng cô không hề kháng cự lại phần thân mật này, ngược lại ôm lấy hông Vân Diệu, cách lớp quần áo dùng mặt kề sát lên vai anh.

Đã lâu như vậy rồi, người này vẫn thuỷ chung giữ lại một linh nguyên ở trên người, chỉ để quyến rũ cô.

Nhưng lúc này, chút xúc cảm lạnh buốt này thực sự rất thoải mái dễ chịu, ngay cả vết thương cũng sẽ không còn tiếp tục nhói đau như vậy nữa.

Chỉ là, hiện tại Khương Nặc không còn thích trêu chọc Vân Diệu như vậy nữa.

Trước kia trêu anh anh sẽ còn đỏ mặt, xoa bóp cơ bụng có thể cảm nhận được anh run rẩy rất nhỏ, hiện tại một chút cũng không có, càng ngày càng trở nên quá bình tĩnh.

Ở nơi hoang dã tối tăm không người, trong tiếng gió cuồng vọng, bọn họ ở trong một căn phòng nhỏ ôm qua ôm lại, môi lưỡi kề nhau, Vân Diệu đè lên tay cô, ngón tay vuốt ve mái tóc, ở trên cao nhìn cô, từ khoảng cách thân mật nhìn kỹ nét mặt của cô, giống như đang quan sát, lại như thể đang lưu lại kỷ niệm.

Trong nháy mắt kia, Khương Nặc vẫn cảm thấy anh vẫn đáng yêu như trước kia.

Bây giờ cởi quần áo anh, anh còn không sợ nữa rồi.

“Khương Nặc.” Vân Diệu bỗng nhiên gọi tên cô.

“Hử?”

“Anh muốn đưa em vào.”

Anh thấp giọng nói, ôm cô từng chút một vô cùng chặt, hai chân Khương Nặc cũng đã cách mặt đất, xương sườn bị bóp một vòng cũng thấy đau.

Ban đầu Khương Nặc không nghe rõ, cho là anh nói mấy câu cợt nhả, lấy lại tinh thần mới hiểu được là ý đi vào nơi sâu của Đại Hưng Lĩnh.

“Có nguyên nhân gì đặc biệt không?”

Vân Diệu không nói, trong phòng không bật đèn, trong bóng tối Khương Nặc thấy anh hơi nhíu mày: “Rốt cuộc anh đang lo lắng cái gì?”

“Chính anh cũng không rõ. Ở trong đó có một anh khác, nhưng anh không biết vì sao.”

Vân Diệu là một người trưởng thành đầy đủ, anh gần như chưa từng tỏ ra mờ mịt, lúc anh lên tiếng, đều là cho ra kết quả.

Cho nên chỉ cần một chút tỏ ra yếu kém, Khương Nặc sẽ rất mềm lòng, vòng quanh cổ anh nói: “Không sao, có em ở đây.”

Cô nhẹ giọng nói: “Em giúp anh tìm đáp án.”

...

Lần này về doanh địa, Khương Nặc tính toán cũng không ở lâu, cho nên chuyện đào giếng vẫn phải mau chóng sắp xếp.

Vì thế, cô tìm Ngô Đại Giang thương lượng một chút.

Trước kia Ngô Đại Giang học kiến trúc, sự hiểu biết về địa chất có hạn, nhưng chuyển tới lâu như vậy, anh ta cũng vẫn luôn quan sát, cảm thấy doanh địa vừa vặn ở trong một sơn cốc, địa thế hơi thấp, nhiều năm qua, vào mùa mưa nước ở triền núi đều sẽ tụ tập đến sơn cốc, cộng thêm gần đó còn có nước suối, hoàn toàn có thể đào giếng.

Cụ thể cần đào bao nhiêu mét, anh ta hoàn toàn không chắc.

Mặt khác, ngoại trừ đào giếng, anh ta biết gần đó có suối nước, nếu có thể dẫn nước suối tới, cũng rất thuận tiện.

Nhưng hai chuyện này đều không dễ dàng, hiện tại nhiệm vụ của đội công trình rất căng, điều kiện sinh hoạt của doanh địa đã tốt hơn hẳn so với bên ngoài rất nhiều, Ngô Đại Giang không tiện mở miệng nhờ chuyện này.

“Đào giếng hay là dẫn nước suối, chúng ta có thể chọn một.” Ngô Đại Giang nói.

Khương Nặc nghĩ một chút: “Không cần chọn nữa, tôi đều muốn.”

Cô đã lên kế hoạch sơ bộ, nếu như đào thì đào hai cái, một cái ở gần nhà mình, để mẹ dùng cho tiện, một cái ở gần nhà Ngô Đại Giang và Lâm Khiếu, để bọn họ thuận tiện làm bồn chứa nước và đường ống.

Đào giếng có máy khoan thăm dò nước giếng chuyên nghiệp, cái này trước lúc tận thế Khương Nặc đã thu lại, nhưng cô có các loại máy đào lớn nhỏ, chính là vì để chuẩn bị cho ngày này.

Mũi khoan, ống khoan, giá khoan, đều có sẵn, muốn đào nhanh, có thể đổi thành mũi khoan chữ thập xoay tròn.

Ngẫm lại còn có chút hưng phấn nho nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-471.html.]

Khương Nặc kiểm tra trang bị trong không gian một chút, phát hiện máy khoan cỡ nhỏ và một số mũi khoan không ở đây, tìm tòi một chút thì ra lúc ấy chuyển tới đã trực tiếp bỏ vào nhà kho, vậy thì đúng lúc đi đường sáng.

Đào linh nguyên nhiều, Khương Nặc đối với việc đào hố rất tâm đắc, nhưng cô làm việc không thích bị người bên ngoài nhìn thấy.

Nhà Ngô Đại Giang ở gần đó, anh ta ở cùng với Lâm Khiếu, ban ngày đều làm việc ở căn cứ, Chu Duyệt Nghiên thí nghiệm cần yên tĩnh, cho nên ở nơi khá hẻo lánh, cách đây một khoảng, Ngôn Tử Phàm rèn luyện một thời gian dài ở bên ngoài, thuận tiện giúp Khương Nặc thăm dò tin tức về địa hình, hai tháng chưa trở về, bình thường Đường Nguyệt đều ở trong phòng thí nghiệm, Lý Mộng cũng cả ngày ở bên ngoài huấn luyện đội s.ú.n.g đinh.

Cũng chỉ có Lý Quảng Nguyên tản bộ ở doanh địa.

Khương Nặc cất máy móc, bảo Vân Diệu ở bên cạnh giúp cô trông coi, trong tầm mắt đừng để cho người khác tiến đến.

Cô thì xem một vài tài liệu và video, kiến nghị chuyên ngành tốt nhất là khoan thành động và ốp vách tường làm cùng nhau, nhưng Khương Nặc không làm được việc này, chỉ có thể để lại.

Cứ như vậy đào 2, 3 ngày, đào tới 120m vẫn chưa có nước chảy, Khương Nặc có hơi bối rối.

Cô muốn chuyển sang nơi khác để đào, nhưng trên thực tế trong phạm vi nhất định, mạch nước ngầm đều là một, có đổi cũng vô ích, đành phải tiếp tục đào xuống ở nguyên chỗ.

Đào tới 160m vẫn không có nước, tiếp tục đào xuống, đến khoảng 185 mét rốt cục mới có nước chảy ra, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô để đất đào ra được ở một bên, gọi Ngô Đại Giang tới.

Ngô Đại Giang rất hưng phấn, nhìn hiện trường một chút, nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ dưới đáy, lại gọi Lâm Khiếu tới.

“185 mét giếng, máy bơm nước lắp ở khoảng 170 mét.” Nhà tổ của Lâm Khiếu từng đào giếng, tương đối có chút kinh nghiệm: “Tường ốp để em làm, cái này tốt nhất là dùng ống nhựa, trong kho hàng của chúng ta chắc hẳn là có thể tìm được vật liệu có sẵn, hôm nay em đi chuẩn bị ngay.”

Một khoảng thời gian không gặp, Lâm Khiếu đã chững chạc hơn rất nhiều, nhưng người vẫn thường xuyên cười ha hả, cho dù có làm việc, cũng có thể cảm giác được cậu ta lạc quan và tích cực.

Khương Nặc nghe thật ra không quá hiểu, những chuyện phía sau giao hết cho bọn họ.

Sau đó cũng dùng cách tương tự đào một cái ở gần nhà mình, cũng khoảng 185 mét mới có nước.

Trong khoảng thời gian này ngược lại là truyền tới một tin vui.

Lúc Ngô Đại Giang làm việc ở căn cứ, gặp lại một đàn em cùng ngành kiến trúc thời còn học cao đẳng.

Đối phương để tang chồng mất con, một thân một mình.

Theo như cô ấy nói, năm đó cô ấy rất thích Ngô Đại Giang, nhưng khi đó trái tim anh ta lại chỉ treo trên người hoa khôi của khoa bên cạnh, theo đuổi hoa khôi hai ba năm, khi đó đàn em đã âm thầm cảm thấy cho dù anh ta theo đuổi được cũng sẽ bị vứt bỏ.

Cuối cùng quả nhiên ly hôn.

Gần 20 năm qua đi, thế giới nghiêng trời lệch đất, bỏ lỡ nửa đời, cố nhân trùng phùng, hai người rất tự nhiên đã ở bên nhau.

Nghe nói nhà gái cũng đã mang thai.

Ngô Đại Giang cũng im hơi lặng tiếng làm ra chuyện lớn.

Cho nên, doanh địa sắp làm đám cưới.

TBC

*

Vân Diệu xưa nay không nằm mơ, thậm chí anh cũng không chìm vào giấc ngủ.

Khi anh nhắm mắt lại, chỉ là trong trạng thái thân thể thả lỏng linh hoạt kỳ ảo, thân thể của anh rất khó để chết, nhưng lại vẫn như cũ cần dưỡng khí hít vào thở ra.

Cho nên lúc xuất hiện ác mộng, anh rất nhanh đã hiểu ra, như này là có chuyện không hay xảy ra rồi.

Trong lúc ý thức của anh hỗn độn nhìn thấy một “chính mình” khác, người kia nằm trên bệ đá đang c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.

Thanh đao đ.â.m sâu vào mặt đất cũng dần dần chìm xuống cùng với anh.

Sau đó, anh còn nhìn thấy vạn vật bị hủy diệt.

Dường như sau thời gian dài dằng dặc, Vân Diệu mở mắt ra, giờ khắc này, đối với khái niệm về thời không anh vô cùng mơ hồ, vậy mà không thể phân biệt được bây giờ là lúc nào.

Một lát sau, anh nghĩ tới điều gì đó.

Giơ cổ tay lên, anh nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay kia, xác định thời gian.

Loading...