Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 472
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:23:00
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kim đồng hồ chuyển động tích tắc tích tắc không ngừng, một số linh kiện nhỏ và bánh răng chuyển hợp đang không ngừng vận động, chỉ cần không xảy ra hư hỏng, thời gian sẽ vĩnh viễn chính xác.
Đây là thứ mà cô thích, sự tưởng tượng và sức sáng tạo của con người.
Vân Diệu đứng dậy đi ra ngoài phòng, lúc này vừa mới bắt đầu ngày mới, sau mây đen dày đặc lộ ra ánh mặt trời nhàn nhạt vàng chói, là một ngày trời nắng vô cùng hiếm thấy.
Đứng đó một lúc lâu, anh nghe thấy một tiếng bước chân chậm rãi tới gần, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, là Khương Nặc tới.
Khương Nặc mặc một chiếc váy dài len màu lam nhạt, tóc đen nhánh, để tùy ý rối tung ở phía sau, trong mắt có ánh nước lãnh đạm, càng nổi bật lên màu da trắng phát sáng, má phiếm hồng, eo nhỏ chân mảnh.
Rất nhiều năm rồi cô không mặc váy, đi ra ngoài cũng chỉ là mặc đồ chống lạnh thuận tiện đi lại, hôm nay lần đầu tiên làm người chứng hôn, mẹ tràn đầy phấn khởi muốn nhìn cô đổi cách ăn mặc, không có cách nào từ chối ánh mắt mong đợi của mẹ, cô mới tìm kiện ra một chiếc kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng.
Tóc cũng tự mình cắt, trên trán có một chút tóc rối bay lung tung, cô đứng ở trước gương, nhất thời cũng không biết làm sao để chỉnh sửa lại.
Cứ như vậy đi.
Từ phía xa cô đã nhìn thấy Vân Diệu từ đầu đến chân mặc một bộ đồ màu đen, lập tức quyết định đổi cho anh một bộ khác.
Áo đen không phải là không thể mặc, nhưng toàn thân đều là màu đen, không tốt lắm.
Khương Nặc nghĩ một chút, tăng cước bộ kéo anh vào trong phòng ngủ, rầm một cái đóng cửa lại: “Anh cởi quần áo ra trước đi.”
Vân Diệu nhìn về phía cô, trong ánh mắt có sự hoang mang.
Khương Nặc nhắm mắt lại, ý thức tìm quần áo ở trong không gian, trước tận thế cô không mua quần áo của đàn ông, cũng chỉ có một ít trong siêu thị, chất lượng không kém, nhưng cũng sẽ không đẹp lắm, kiểu dáng còn quê mùa.
Cô tìm được mấy chiếc áo phông, áo nỉ đơn giản, lại tìm ra được mấy bộ áo sơ mi và áo vest cỡ lớn.
Mở mắt ra, đang chuẩn bị lấy ra toàn bộ, lại phát hiện Vân Diệu đang ở khoảng cách gần nghiêm túc nhìn cô, ngay lúc sắp tới gần, Khương Nặc vội vàng cắt ngang: “Dừng lại.”
TBC
Cô nhanh nhẹn ném mười mấy bộ quần áo lên giường.
“Em nhắm mắt lại, là đang tìm đồ trong không gian, không phải đợi anh hôn em... hơn nữa, em có bao giờ thẹn thùng như vậy sao?”
Vành tai Vân Diệu đỏ lên, nhìn cô một chút, nhưng vẫn hôn trên mặt một cái, sau đó để mặc cho Khương Nặc loay hoay.
Mặc bộ đầu tiên lên, Khương Nặc thiếu chút cười ra tiếng.
Thứ gọi là áo vest này, không phải dáng người đẹp là có thể phát huy tốt, muốn mặc đẹp, nhất định phải vừa người mới được.
Một bộ áo vest trong siêu thị mấy trăm tệ, vốn dĩ chất liệu không quá được.
Vân Diệu lại quá cao, tăng thêm size có vẻ rất béo, nhưng size nhỏ thì phần trên, trực tiếp mặc thành áo khoác ngắn đến eo, tay áo còn thiếu mất một mảng lớn, thấy thế nào cũng rất buồn cười.
Vân Diệu có chút bất đắc dĩ nhìn cô một chút.
Khương Nặc nhịn cười, run rẩy hai vai cúi người đi tìm một lần nữa.
“Em thấy Trần Chính Vũ các kiểu quần áo đều có, trước tận thế anh không nghĩ tới chuẩn bị cho mình một chút sao?” Cô hỏi.
“Văn gia đã chuẩn bị.” Vân Diệu trả lời: “Anh không cần.”
“Được rồi.”
Đến đây, Khương Nặc cũng từ bỏ suy nghĩ cho anh mặc áo vest.
Kết quả vẫn để anh mặc như bình thường cho thuận mắt, chỉ là áo đổi thành màu xanh đen, không để cho quá tối màu như vậy.
...
Hôn lễ của Ngô Đại Giang làm rất đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-472.html.]
Sau khi Lý Quảng Nguyên có thể vào doanh địa, căn nhà tạm thời của Lý Mộng ở cửa doanh địa để cho Ngô Đại Giang.
Không bố trí gì, chỉ dán chữ hỉ, ở ngoài phòng bày mấy cái bàn chiêu đãi mấy người quen của đội công trình một chút.
Ngô Đại Giang hiếm khi mặc trang phục ngay ngắn, cũng chỉnh sửa lại kiểu tóc, tinh thần cũng rất tốt. Trong phòng đã thay ga giường đệm chăn mới, thu dọn ngay ngắn rõ ràng.
Đây là sự thay đổi khi có một người khác tham gia vào cuộc sống của anh ta.
Người trong doanh địa cũng ngồi ở một cái bàn lớn trong phòng, thịt rượu đều có, hai mắt Tiểu Hoàng nhìn chằm chằm vào những món đồ ăn ngon đó, nhìn đến mức linh hồn sắp thoát ra rồi, cũng không đợi được đến lúc động đũa.
Vân Diệu tới thì tới, nhưng rất nhanh đã biến mất, Khương Nặc cũng không biết anh đi đâu.
Mãi cho đến khi Ngô Đại Giang dắt một người phụ nữ đi đến trước mặt mọi người, trịnh trọng giới thiệu.
“Cô ấy tên là Trương Thiến, từ hôm nay trở đi chính là người nhà của tôi rồi.”
Trương Thiến mặc dù là đàn em của Ngô Đại Giang, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, Ngô Đại Giang trông có vẻ trẻ hơn so với cô ấy.
Chỉ với thần thái, cũng là Trương Thiến càng thêm tang thương.
Nhưng nhìn ra được, trong lòng Trương Thiến cũng không tệ lắm, chỉ là tận thế lâu như vậy, tuổi tác dù sao cũng ở đó, giống như cô ấy rất bình thường.
Vu Nhược Hoa giỏi nhất là xã giao, đứng lên lôi kéo Trương Thiến ngồi ngay bên cạnh mình, nói với Ngô Đại Giang: “Trương Thiến có thai rồi, cậu để cho người ta nghỉ ngơi nhiều hơn, ra bên ngoài chào hỏi khách khứa thì cậu tự đi đi thôi, chúng ta cũng muốn trò chuyện với cô ấy thêm một lát.”
Ngô Đại Giang vội vàng gật đầu: “Được được, đương nhiên nghe theo mẹ Vu.”
Trương Thiến vốn dĩ có hơi lo lắng, lúc này nghe thấy Ngô Đại Giang chào hỏi với Vu Nhược Hoa như vậy, trong lòng lại càng giật mình.
Cô ấy biết, Ngô Đại Giang ở tận thế có thể lăn lộn tốt như vậy, là bởi vì ở thời kỳ mưa to đã đi theo đúng lão đại, người tên là Khương Nặc kia, hiện tại chính là chủ nhân của căn cứ Đại Hưng Lĩnh.
Ngô Đại Giang đã nói đại khái tình hình của doanh địa với cô ấy, cô ấy cũng đã làm một số chuẩn bị về tâm lý, nhưng bây giờ không nghĩ tới mẹ Khương Nặc còn trẻ như vậy.
Trong nháy mắt, cô ấy cũng có suy nghĩ có phải Ngô Đại Giang gọi sai rồi hay không.
Mọi người nhìn ra được Trương Thiến thận trọng, cũng không khiến cho cô ấy khó xử, ngược lại là Ngô Tiểu Giang ngồi bên cạnh cô ấy, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô ấy, nhìn có vẻ sống chung cũng không tệ.
Đến giờ lành, Ngô Đại Giang trở lại trong phòng, nắm tay Trương Thiến đứng song song.
Khương Nặc lấy ra hai tờ giấy hôn thú Giang Cầm chuẩn bị cho bọn họ.
So với trước khi tận thế giấy tờ đơn sơ hơn một chút, chỉ có hai trang giấy, nói rõ quan hệ hôn nhân, cũng đóng dấu chạm nổi.
Nhưng hai người vẫn rất kích động, tờ giấy rất mỏng này, tượng trưng cho cuộc sống mới bắt đầu của bọn họ.
Khương Nặc nhìn bọn họ: “Tôi tuyên bố Ngô Đại Giang, Trương Thiến chính thức kết hôn làm vợ chồng hợp pháp, chúc hai người tân hôn hạnh phúc, mãi mãi đồng lòng, cả đời ân ái, đầu bạc đến già.”
Trương Thiến mím chặt môi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tận thế khiến cho cô ấy mất đi chồng và con cái, cũng khiến cho cô ấy chịu rất nhiều đau khổ, cô ấy một lần mất hết can đảm, lại không nghĩ rằng có một ngày, chính mình sẽ còn dấy lên hy vọng với tương lai một lần nữa.
Ngô Đại Giang an ủi cô ấy, sau đó, mấy người Đường Nguyệt cũng lôi kéo Trương Thiến ngồi xuống.
Trương Thiến học kiến trúc, về sau tiếp tục đào tạo sâu, làm việc trong một xí nghiệp nổi tiếng, trở thành kiến trúc sư hàng đầu, nửa năm trước đi vào căn cứ Đại Hưng Lĩnh, đã nhanh chóng trở thành nòng cốt của ngành kiến trúc.
Cô ấy và Ngô Đại Giang kết hợp, ngoại trừ trước đây là tình xưa, cũng bởi vì lúc làm việc đã yêu thích nhau, tìm được sự đồng cảm.
Con của bọn hắn 8 tháng sau sẽ ra đời, trở thành sinh mệnh mới của căn cứ.
Thời gian đang nhanh chóng trôi qua.
Rất nhanh, đã vào năm thứ chín tận thế.
Khương Nặc chưa bao giờ có cảm nhận sâu sắc về thời gian trôi qua như bây giờ.