Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 474

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:23:04
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ sau khi Vũ Tử đi, Khương Nặc ngồi bên trong đình mộc đọc số liệu mà cậu ta để lại.

Phần lớn là khu Kinh Hải và Đàm Khẩu, những thứ này được viết khá kỹ càng, chắc là Tiểu Lý tận mắt nhìn thấy rồi ghi lại, mà Nam Giang và Trung Nguyên lại đơn giản hơn, đoán chừng đều là nghe ngóng được từ những căn cứ khác nhau.

Một cuốn sổ viết đầy.

Khương Nặc vừa đọc vừa dừng lại để ghi nhớ, so sánh với kiếp trước, phát hiện kiếp trước gay go hơn nhiều so với cái này.

Tối thiểu những căn cứ nhỏ ở Nam Giang chưa bị tiêu diệt toàn bộ, hoặc là sát nhập vào với căn cứ lớn, hoặc là miễn cưỡng sống tạm bợ trong phạm vi bức xạ của căn cứ lớn, mức độ thương vong so với kiếp trước chỉ sợ chưa tới

một phần mười.

Nghĩ kỹ lại, có lẽ chủ yếu vẫn là vấn đề lương thực.

Kiếp trước đất đai bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, độ khó khăn khi làm nông quá lớn, càng về sau càng không có gì ăn, cũng không đủ lương thực, không cách nào thuận lợi để sát nhập căn cứ, không cách nào tập trung sức người, khả năng sinh tồn giảm xuống cực thấp.

Bây giờ ở thế giới này, vốn dĩ chính là do con người sáng tạo ra, mà con người dựng nên khoa học kỹ thuật, vẫn luôn là do một số nhân tài có IQ cao đi thắp sáng.

Mỗi một người trong số những người này c.h.ế.t đi, đều sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tương lai.

Dù sao xã hội loài người hiện tại, trong vòng trăm năm cũng không thể giống như trước lúc tận thế sàng lọc giáo dục nhân tài một cách phổ biến, càng không có khả năng có điều kiện bồi dưỡng lý tưởng, nhân tài tổn thất một người là ít đi một người.

Cho tới bây giờ Chu Duyệt Nghiên cũng không có cách nào triển khai những hạng mục dư thừa, cũng là bởi vì quá thiếu nhân thủ.

Một nguyên nhân khác chính là thuốc diệt chuột.

Sau khi thuốc diệt chuột của căn cứ Đại Hưng Lĩnh được vận chuyển ra ngoài, số lượng chuột biến dị bị khống chế rất lớn, sau đó không lâu, hai căn cứ lớn Kinh Hải và Nam Giang cũng phát triển nghiên cứu chủng loại thuốc độc tố sinh vật của chính mình, trừ sâu và diệt chuột cũng thấy có hiệu quả, khiến cho căn cứ cỡ trung giảm được rất nhiều tổn thất về vật tư.

Cái này lên thì cái kia xuống, thời gian dài, cũng vì vậy mà nảy sinh thay đổi.

Mặc dù trong cuốn sổ của Tiểu Lý viết rất đầy đủ, nhưng dường như không che giấu được sự lo lắng và sợ hãi trong lòng cậu ta, nhưng Khương Nặc cảm thấy trước mắt tốt đẹp.

Về phần tin tức của căn cứ Thái Thương, thì hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.

Diệp Huy dương đột nhiên chết, trước khi c.h.ế.t cũng chưa định ra được người thừa kế, trong gia tộc còn đang hỗn loạn.

Sau khi tập hợp xong tất cả tin tức trong đầu, Khương Nặc ngồi một mình ở trong đình uống nửa chén trà.

Hôm trước Vân Diệu đã lại đi ra ngoài tìm linh nguyên, luôn cảm thấy anh có chỗ nào đó không đúng m.

Anh không ở đây, Khương Nặc chỉ có thể một mình uống mấy ngụm, cũng không có gì thú vị.

Ngồi một lúc, cô đến phòng thí nghiệm của Chu Duyệt Nghiên, nói với cô ấy tin tức Trịnh Nhất Hiên sắp tới.

Nhưng phản ứng của Chu Duyệt Nghiên lại khiến cho cô có chút ngoài ý muốn.

Chu Duyệt Nghiên khẽ nhíu mày: “Khi nào anh ấy đến?”

“Không biết, chắc là sắp rồi.”

Chu Duyệt Nghiên khẽ xoa lông mày, hiện tại cô ấy đang chiết xuất hooc môn bên ngoài cơ thể của chim miệng rộng, thứ này cũng được gọi là pheromone, trong hai năm này, cô ấy để Đường Nguyệt nuôi loại chim này nuôi trong lồng, mỗi ngày cho ăn một lượng lớn.

TBC

Đặc biệt là sau khi thêm phân bón, cây biến dị gia tăng, mỗi ngày đều có lá non có thể cung cấp, bọ cánh cứng cũng tăng thêm số lượng, cho sinh sôi loại này chim cung cấp đầy đủ điều kiện cho loại chim này sinh sôi, cộng thêm ở trong doanh địa, chúng nó đều mệt mỏi không thích động, cuối cùng kích cỡ đều tăng trưởng gấp bội.

Hooc môn bên ngoài cơ thể là do một tuyến riêng biệt bài tiết ra, bình thường mà nói loại này trải rộng toàn thân, mà chim miệng rộng thời gian dài ở trong nguy hiểm, hooc môn bên ngoài cũng sẽ gia tăng với số lượng lớn.

Mấy người Chu Duyệt Nghiên đã chuẩn bị rất lâu, bởi vì thiếu người, Lý Mộng phải huấn luyện xạ kích không ngừng, mỗi ngày cũng đi qua hỗ trợ, Vu Nhược Hoa cũng giúp đỡ làm việc lặt vặt, đang vào thời điểm mấu chốt nhất.

Hiện tại Trịnh Nhất Hiên tới, cô ấy căn bản không giành được thời gian để gặp anh ấy.

Tạo hóa cũng thật trêu người.

Cuối cùng, cô ấy thở dài: “Cũng rất tốt, nếu anh ấy rảnh rỗi, chơi với con gái.”

“Cũng không nhất định, nếu như hai tuần nữa anh ấy đến, vừa vặn cô cũng làm xong việc có thể nghỉ.” Khương Nặc nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-474.html.]

Cũng coi như một câu thành sấm, ngày thứ ba sau khi Khương Nặc và Chu Duyệt Nghiên gặp nhau, anh ấy và đoàn xe đã đi tới căn cứ.

Lúc bọn họ đến là hơn bốn giờ sáng, Giang Cầm đặc biệt đi kết nối công việc, dường như Trịnh Nhất Hiên rất lo lắng, bảo Giang Cầm đi tìm Khương Nặc, yêu cầu gặp mặt khẩn cấp, Giang Cầm thông qua bộ đàm liên hệ với Vu Nhược Hoa, nhưng lúc ấy Khương Nặc đang nghỉ ngơi ở nhà trên cây trong không gian, chờ cô đi ra, đã là chuyện của ba tiếng sau.

Khương Nặc vừa mới từ không gian ra, đang ở trong phòng thay quần áo, thật ra lúc cô ở trong không gian rất ít khi ngủ, luôn lo lắng có chuyện gì chính mình không để ý tới, nhưng tối hôm qua ở nhà trên cây đọc sách đến buồn ngủ, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi mất.

Cô đi vào nhà vệ sinh, đang định rửa mặt, Vu Nhược Hoa đã gõ cửa đi vào: “Tiểu Nặc, Giang Cầm sốt ruột tìm con, con mau đi xem một chút đi.”

Khương Nặc tỉnh táo lại: “Chuyện khi nào vậy mẹ?”

“Chắc khoảng 4h20, mẹ còn đặc biệt đi xem đồng hồ.” Vu Nhược Hoa nói: “Hình như là chồng của cô Chu đến rồi.”

Khương Nặc nhíu mày, Trịnh Nhất Hiên và Giang Cầm đều là người xử sự thận trọng, khuya khoắt tìm cô, chắc chắn là có chuyện gì đó.

“Con biết rồi, mẹ, mẹ cũng đi thông báo cho cô Chu một chút.”

Giang Cầm vừa vặn đã chuyển vào doanh địa để sống hai tháng trước, nếu có việc gấp, chắc chắn sẽ ở doanh địa đợi cô.

Khương Nặc cũng không đoái hoài tới việc rửa mặt nữa, trực tiếp đến nhà Giang Cầm.

Vì để đi làm càng có hiệu suất hơn, Giang Cầm chọn một căn nhà ở gần cửa ra vào nhất, chờ lúc Khương Nặc tới, đã mơ hồ nghe thấy tiếng của Chu Duyệt Nghiên và Trịnh Nhất Hiên.

Xem ra người đã đến từ lâu rồi.

Cửa nhà không đóng, bước chân của Khương Nặc lại nhẹ, đợi đi vào trong nhà rồi Giang Cầm mới phát hiện ra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Khương Nặc gật đầu: “Tối hôm qua tôi lên núi, xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Cầm bố trí nhà gỗ sơ cấp làm phòng tiếp khách, bày một cái bàn gỗ lớn và mấy tấm bàn gỗ, Trịnh Nhất Hiên và Chu Duyệt Nghiên ngồi cùng một chỗ, bà ấy ngồi đối diện ở bên kia.

Trịnh Nhất Hiên không vội vã trả lời vấn đề, mà chính là hỏi: “Thầy Vân có ở căn cứ không?”

Khương Nặc lắc đầu: “Anh ấy không ở đây.”

“Cũng may còn có cô.” Trịnh Nhất Hiên nói.

Rất nhanh Trịnh Nhất Hiên đã kể lại một hơi mọi chuyện.

Vì nhà máy nguyên liệu hoá chất công nghiệp của căn cứ Đại Hưng Lĩnh, trước đó Giang Cầm đã xin rất nhiều vật tư, Trịnh Nhất Hiên cũng tranh thủ cơ hội để dẫn đội xe vận chuyển tới, thuận tiện để thăm vợ và con gái một chút.

Lúc đến gần huyện Lĩnh Hà, từ xa anh ấy đã nghe thấy có âm thanh lạ, dùng ống nhòm thì nhìn thấy sinh vật biến dị đang bay che khuất bầu trời, hình thành một mảnh thú triều.

Anh ấy vội vàng bảo người thay đổi phương hướng, đội xe không ngừng tăng tốc, tiếp tục đi không ngừng nghỉ 10 tiếng, cuối cùng lui về một căn cứ nhỏ ở Lũng Bắc, nhặt về được một cái mạng.

Nhưng lúc tình báo tổng hợp tin tức ở căn cứ Lũng Bắc, cũng phát hiện tình hình cũng vô cùng gay go.

Mặc dù căn cứ Lũng Bắc nhỏ, nhưng bởi vì tình trạng đất đai tốt đẹp, vẫn luôn cung ứng gạo thóc cho các căn cứ lân cận, nhân khẩu cũng hơn 20 ngàn người, là đường đi duy nhất của người còn sống sót toàn bộ căn cứ.

Nhưng thú triều không ngừng tới gần, căn cứ này sắp xong rồi.

Trịnh Nhất Hiên và lãnh đạo căn cứ nhanh chóng quyết định ra mấy sách lược để ứng phó, đầu tiên là gia cố nhà cửa, dựng tuyến phòng ngự, bảo vệ vật tư và lương thực.

Tiếp theo cũng phải làm tốt chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ căn cứ, tiến hành chạy trốn.

Trịnh Nhất Hiên mở bản đồ mang theo bên mình ra, chỉ phương hướng cho Khương Nặc xem: “300 cây số phía sau Lũng Bắc chính là cao nguyên Lan Thương, mục tiêu của những sinh vật biến dị đó khả năng chính là chỗ này, chúng tôi suy đoán đại khái tuyến đường, mãnh thú triều này dường như là tới từ bờ biển.”

Khương Nặc nhẹ gật đầu.

Thú triều khổng lồ như này, cơ bản chỉ có hai khả năng, một là giống với kiếp trước, Diệp Huy Dương làm người khống chế.

Một kiểu khác chính là sinh vật biến dị cảm ứng được nguy hiểm, con người chỉ là đối tượng săn mồi trên đường chúng nó chạy trốn.

Bây giờ Diệp gia còn chưa lo xong thân mình, tám chín phần mười là nguyên nhân phía sau.

Nhưng từ phương hướng mà Trịnh Nhất Hiên chỉ, chỉ sợ sinh vật biến dị biển đã lên bờ với số lượng lớn.

Ngày này cuối cùng cũng vẫn tới.

Loading...