Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 475

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:23:06
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh muốn trợ giúp người của căn cứ Lũng Bắc rút lui sao?” Khương Nặc nhìn Trịnh Nhất Hiên.

Nhìn vị trí thì từ Lũng Bắc đến Đại Hưng Lĩnh và kinh đô cũng khá xa nhưng đường đến Đại Hưng Lĩnh có vẻ gần hơn một chung, đường đi cũng an toàn hơn.

Trịnh Nhất Hiên gật đầu: “Đúng vậy, nhưng vẫn phải xem ý kiến của cô.”

Khương Nặc hiểu rõ băn khoăn của anh ấy, quay đầu nhìn Giang Cầm.

Giang Cầm khẽ nhíu mày: “Lượng lương thực dự trữ trước mắt không thành vấn đề, nơi ở vẫn còn, nhưng hơn hai chục ngàn người, chúng ta quản lý sẽ rất hỗn loạn, nếu muốn mang về đây thì tôi kiến nghị trước tiên cứ dàn xếp cho bọn họ ở tạm trên trấn, từng nhóm lên núi báo danh.” Bà ấy nói xong lại dừng một chút: “Tôi sẽ cho người đến trấn Hưng Nam chuẩn bị trước.”

Bà ấy nói như vậy tức là có thể tiếp nhận thêm người.

Dù sao việc xây dựng căn cứ này và chuẩn bị nhiều như vậy chính là để ứng phó với những thời khắc mấu chốt, bây giờ không làm cũng phải làm.

Trước khi Khương Nặc tới đây, bọn họ cũng đã tiến hành thảo luận phương diện này.

Nhưng Khương Nặc vẫn cảm thấy không mấy khả quan, thời gian gấp gáp, mang hơn hai mươi ngàn người chạy trốn, trên đường đi lúc nào cũng có thể bị thú triều nhấn chìm, chuyện này thật sự quá mạo hiểm.

Trịnh Nhất Hiên hiển nhiên cũng rõ điểm này, nghiêm túc nhìn Khương Nặc: “Trước khi rời đi tôi đã yêu cầu căn cứ sàng lọc người sống sót, tập trung nhân viên kỹ thuật nghiên cứu khoa học, bác sĩ, chuyên viên kỹ thuật thành một đội, Khương Nặc, tôi hy vọng cô sẽ đích thân đưa nhóm người này rời đi, những người còn lại cứ giao cho chúng tôi.”

Khương Nặc không nói chuyện.

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay sang hỏi Trịnh Nhất Hiên: “Sau khi anh về đây đã từng đi gặp Chu Duyệt Nghiên chưa?”

Khóe môi Trịnh Nhất Hiên hiện lên vẻ chua xót mờ nhạt: “Sau khi tôi về doanh địa đã gặp được cô ấy ở phòng thí nghiệm, nói với cô ấy một ít tình huống sơ bộ, nhưng sau khi cô ấy nghe xong lại chẳng nói gì, tiếp tục bận rộn công việc.”

Nghe anh ấy nói vậy, Khương Nặc lại cảm thấy yên tâm.

“Cô ấy thật sự rất bận, mà thành quả của việc bận rộn này có lẽ sẽ giải quyết được nan đề của anh.” Cô chậm rãi nói.

Trịnh Nhất Hiên ngẩn ra.

...

Bên ngoài phòng thí nghiệm, xuyên qua khe hở trên bức màn, Trịnh Nhất Hiên gần như mê luyến nhìn thân ảnh bên trong.

Nửa đêm anh ấy mới về tới doanh địa, dưới sự chỉ dẫn của Giang Cầm tìm tới phòng thí nghiệm, khi đó Chu Duyệt Nghiên vẫn còn bận công việc, đôi mắt hằn lên tơ máu, tranh thủ lúc nghỉ ngơi nghe anh ấy nói xong thì mặt mày vô cảm đứng lên.

“Em còn có việc phải làm, anh cứ chờ Khương Nặc đi.” Cô ấy xoa xoa đôi mắt, chỉ ném lại một câu này rồi quay về phòng thí nghiệm.

TBC

Trong phòng thú nghiệm, Khương Nặc muốn đi hỗ trợ nhưng việc lấy pheromone này không phải cứ nhiều người là được, cái này cần dựa vào dụng cụ mà bọn họ chỉ có duy nhất một bộ thiết bị.

Gấp cũng không làm được gì nhưng lại không thể không gấp.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Nhất Hiên tới căn cứ Đại Hưng Lĩnh, nơi này thật sự giống như thế ngoại đào nguyên, mọi ngóc ngách đều tràn ngập sự sống, cứ như hy vọng đang ở ngay trước mắt.

Càng là như vậy thì lại càng không cam nguyện từ bỏ.

Chu Duyệt Nghiên đặt tên cho loại pheromone này là “ô bảo vệ”, nếu trong ngày hôm nay có thể hoàn thành toàn bộ công việc là có thể chân chính tạo ra một chiếc dù lớn che chở cho hơn hai mươi ngàn người.

Trong phòng thí nghiệm, Ngôn Tử Phàm đang ngồi bên cạnh lồng chim, cậu đã ngồi đó suốt mấy ngày, thật sự có chút nhàm chán, thuận tay lấy một quyển sách xem thử, kết quả lại chẳng hiểu gì.

Có thể là từ nhỏ đã ăn trứng chim biến dị lại trường kỳ ngược đãi đám chim biến dị kia nên sát khí trên người cậu cũng khá nặng, trên người Ngôn Tử Phàm có một loại hơi thở khiến cho đám chim to mồm kia sợ hãi, cậu ở đây có thể giúp cho pheromone của bọn chúng tiết ra nhiều hơn.

Khương Nặc thấy mí mắt của cậu đã sắp không chống đỡ nổi nữa thì quay sang nói: “Hay là em nằm đây ngủ một giấc đi, đến lúc đó cùng bọn chị ra ngoài, em phụ trách lái xe.”

Cuối cùng Ngôn Tử Phàm cũng lấy lại tinh thần.

“Cả cô cũng đi cùng luôn đi.” Khương Nặc lại nhìn về phía Lý Mộng.

Lý Mộng ngẩn người một lúc rồi gật đầu không chút do dự: “Được!”

Bên phía căn cứ, Giang Cầm đã bắt tay chuẩn bị vật tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-475.html.]

Hơn hai mươi ngàn người, cho dù căn cứ có sẵn lương thực nhưng thời gian gấp gáp, e là sẽ thiếu hụt.

Ngoài thức ăn thì nỏ dài, s.ú.n.g đinh, đạn độc cũng là những thứ không thể thiếu.

Nếu hết thảy thuận lợi thì mười lăm tiếng đồng hồ sau, hai ngàn chiếc ô sẽ được đóng gói xong xuôi, lúc đó có thể lập tức lên đường.

So với Trịnh Nhất Hiên thì tâm trạng của Khương Nặc bình tĩnh hơn nhiều.

Cô chưa bao giờ cho rằng bản thân mình là người tốt, cũng không cảm thấy đây là nhiệm vụ mà bản thân phải gánh vác nhưng cô cũng thật lòng muốn cứu bọn họ.

Hai chuyện này cũng không hề mâu thuẫn với nhau.

Từ lúc bắt đầu mạt thế, cô đã bàng quan với quá nhiều tai nạn và tử vong, qua hai đời người, nhiệt huyết cũng đã sớm nguội lạnh.

Nhưng dù sao cô cũng là một người may mắn, có được không gian, có được sức mạnh, cô đã lấy rất nhiều thứ từ thế giới này thì cũng nên trả giá sự bảo hộ trong phạm vi năng lực của mình

Cô đi vào rừng, tìm được Biên Mục đang dạy A Muội trèo cây.

Cô nghiêm túc sờ đầu nó, nhẹ giọng nói: “Đi tìm Vân Diệu rồi đưa anh ấy đến đây.”

“Ẳng!” Biên Mục nghe hiểu mệnh lệnh của cô.

Khương Nặc gấp bản đồ bỏ vào trong một chiếc túi nhỏ rồi treo vào cổ Biên Mục.

“Gâu gâu!”

Biên Mục không chần chừ một khắc nào, lập tức nhắm về phía chân núi chạy như bay, A Muội còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chạy theo nó.

Những điểm được đánh dấu trên bản đồ chính là trạm dừng chân xung quanh Đàm Khẩu, nếu Vân Diệu không đi quá xa thì chắc chắn sẽ đuổi kịp để tụ hội với đoàn xe, nếu không đuổi kịp thì cứ đến điểm thứ hai được đánh dấu trên bản đồ, mọi người sẽ gặp nhau ở căn cứ Lũng Bắc.

Toàn bộ con đường đó kéo dài đến tận cao nguyên Lan Thương, Ngôn Tử Phàm đã tới đó thăm dò, cũng mang tin tức về cho Khương Nặc, nói mưa axit và tình trạng ô nhiễm ở đó vô cùng nghiêm trọng, kéo dài đã hơn hai năm nhưng thổ nhưỡng ở căn cứ Lũng Bắc không bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, chuyện này rất không khoa học, xác suất cao là ở đó có linh nguyên.

...

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, Chu Duyệt Nghiên đã vượt qua hơn bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ.

Đôi tay thao tác với dụng cụ vẫn vô cùng ổn định nhưng sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

Trịnh Nhất Hiên cũng không quấy rầy cô ấy, đến căn cứ một chuyến rồi lại quay về, vừa tới cửa đã nhìn thấy một bé gái hai tuổi đang khóc lóc, trái tim đột nhiên đau xót.

Anh ấy như lạc vào cõi mộng, từng bước đi về phía trước.

Bé gái lau nước mắt, không ngừng oán giận: “Ai, đã hai ngày mẹ không thèm để ý tới con.”

Lý Quảng Nguyên dỗ dành con bé, thấy Trịnh Nhất Hiên tới thì lập tức nháy mắt ra hiệu với anh ấy.

Trịnh Nhất Hiên ngồi xổm xuống, tới bên cạnh con bé, nghiêm túc nói: “Không phải mẹ không để ý tới con mà là mẹ con đang phải làm một chuyện vô cùng quan trọng.”

Trịnh Vị Lai ồ một tiếng, con bé đánh giá người chú cao lớn trước mặt, không biết vì sao lại cảm thấy thân quen một cách kỳ lạ.

Nhưng tại sao chú ấy lại khóc, người đã lớn như vậy, không thấy xấu hổ sao?

Trịnh Vị Lai ngây ngẩn cả người.

Trịnh Nhất Hiên rất muốn ôm con bé một cái, muốn nói chuyện với con bé, muốn cùng con bé chơi đùa nhưng anh ấy thật sự không có thời gian.

Anh ấy sờ tới sờ lui, muốn tìm thứ gì đó cho con bé chơi hoặc là để dỗ dành con bé nhưng cuối cùng lại chẳng tìm thấy thứ gì, chỉ có thể quẫn bách cúi đầu.

“Con phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ con.” Anh ấy vừa nói vừa lau mặt rồi nhẫn tâm quay đầu, xoay người đi vào gian ngoài phòng thí nghiệm.

...

Chậm hơn kế hoạch năm tiếng đồng hồ.

Trong màn đêm tối kịt, đoàn xe chở người cùng vật tư rời khỏi căn cứ.

Loading...