Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 477
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:02:47
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Lý Mộng tái nhợt.
Khi trước gặp đàn ngài độc, cô ấy cho rằng thứ đó đã đủ ghê tởm, không ngờ được căn cứ bên này lại còn hơn gấp hàng trăm lần.
Điều này khiến trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác bất lực mãnh liệt.
Không chỉ có Lý Mộng mà ngay cả người nhiều năm tiếp xúc với chim biến dị như Ngôn Tử Phàm cũng trở nên nôn nóng.
Cậu ấy đã sớm không sợ thứ này nữa nhưng số lượng khổng lồ như thế, làm sao mà g.i.ế.c sạch được? Huống chi nhìn rộng ra, có lẽ số chim này chưa phải là tất cả.
Nhân loại làm sao có thể chống lại lũ sinh vật biến dị nhiều vô số kể này?
Khương Nặc dừng xe, cầm lấy bộ đàm, vững vàng nói: “Không cần sợ, xe chúng ta được dịch độc của bướm bao phủ, sẽ át bớt mùi vị của chúng ta, vào căn cứ trước rồi tính tiếp.”
Trịnh Nhất Hiên đáp lại: “Được.”
Khương Nặc lại nói: “Mọi người phun ô bảo vệ lên người rồi đi theo xe tôi, nhìn tôi hành động.”
Ngôn Tử Phàm: “Đã biết.”
Khương Nặc buông bộ đàm, lấy ra một bình xịt nhỏ, phun dung dịch không màu lên động mạch cổ tay và cổ, rồi xoa nhẹ để thứ đó hòa tan vào mùi cơ thể.
Sau đó, cô lại nhìn về phía Lý Mộng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi nói: “Chuẩn bị s.ú.n.g trường, nhắm chuẩn cửa vào căn cứ, tùy tiện b.ắ.n chim mặt người nào cũng được, cách chúng ta càng xa càng tốt, tùy thời nghe tôi nhắc nhở.”
Lý Mộng gật gật đầu.
Ô bảo vệ cũng là cô tham gia chế tạo, dùng chim biến dị làm thí nghiệm, xác nhận thứ này có hiệu lực trong vòng ba tiếng đồng hồ, nhưng đối mặt với số chim che trời lấp đất này, cô vẫn khó tránh có chút khẩn trương.
Nếu nó không thể phát huy hiệu quả tối đa thì nhân loại làm sao đối đầu với lũ chim cuồng bạo này, chắc chắn sẽ bị xé xác trong chốc lát.
Khương Nặc nhìn cô ấy, khởi động xe đi về phía căn cứ.
Hai chiếc xe vận tải cũng theo sát phía sau.
Chiếc xe càng tới gần, động cơ tiếng ồn ào lập tức thu hút sự chú ý của bầy chim, có không ít mặt người lao tới chỗ bọn họ nhưng Khương Nặc không hề giảm tốc độ, một chân vẫn tiếp tục dẫm mạnh chân ga, trực tiếp tiến vào cổng lớn căn cứ đang rộng mở.
Một đám chim biến dị ồ ạt nhào tới, không ngừng đập vào cửa xe, liên miên không dứt.
Tin tốt chính là bọn chúng không thật sự hung bạo.
Khương Nặc một tay cầm tay lái, một tay cầm lấy bộ đàm: “Trịnh Nhất Hiên, liên hệ căn cứ, bảo bọn họ ba phút sau mở cánh cổng sắt kia ra.”
Trịnh Nhất Hiên nghe xong, ngón tay hơi cứng lại, da đầu tê dại: “Được.”
Lúc anh ấy rời đi có mang theo bộ đàm liên kết với bộ đàm của người trong căn cứ, hiện tại có thể dùng.
Ấn liên tục một chuỗi bốn số, anh ấy còn đang sắp xếp từ ngữ thì phía bên kia đã vội vàng lên tiếng: “Là ai?? Là anh sao? Anh Trịnh!”
Trịnh Nhất Hiên khẽ nhíu mày, anh ấy nhận ra đây là thành viên của cảnh vệ bảo vệ căn cứ, tên là Viên Thành Kiệt, mà bộ đàm trong tay cậu ấy vốn dĩ phải nằm trong tay trưởng căn cứ.
“Là tôi.” Anh ấy nhanh chóng nói.
Chỉ qua vài câu ngắn ngủi nhưng anh ấy đã cảm nhận được phía bên Viên Thành Kiệt vô cùng hỗn loạn, có khóc tiếng la, cũng có tiếng rống giận.
“Thành Kiệt, cậu nghe tôi nói, từ giờ trở đi, hai phút hai mươi giây sau, cậu mở cửa sắt phía nam, đúng vậy, chính là hướng đám chim mặt người đang tập kích. Tôi biết điều này có vẻ rất điên rồ nhưng cậu phải tin tôi!”
Trịnh Nhất Hiên vừa nói xong thì bên phía xe việt dã đã truyền đến tiếng s.ú.n.g vang dội.
Đùng!
Đùng!!
Liên tiếp bảy phát súng.
Trịnh Nhất Hiên không dám sơ suất, lập tức tập trung tinh thần theo sát xe việt dã.
Đùng!
Lý Mộng ghé s.ú.n.g vào khe hở ở cửa số xe, nhắm chuẩn cửa lớn căn cứ mà nã súng, trong chớp mắt đã b.ắ.n ra mười phát đạn.
Lượng đạn của một khẩu s.ú.n.g trường là ba mươi viên, sau khi b.ắ.n xong ba mươi phát, cô ấy nhanh chóng đổi băng đạn, sau đó lại b.ắ.n liên tục mười phát, mỗi phát s.ú.n.g đều b.ắ.n trúng.
Mỗi một viên đạn b.ắ.n ra đều thấy có một con chim mặt người rơi xuống.
Mùi m.á.u tươi nháy mắt khiến đàn chim nổi loạn, chim biến dị đã c.h.ế.t sẽ bị đồng loại mổ bụng, phân chia sạch sẽ.
Tính tình đám chim này hung bạo khát máu, ngày thường cũng g.i.ế.c hại lẫn nhau, thích nhất là nội tạng.
Trong một khoảnh khắc, đám chim biến dị đều đỏ cả mắt, điên cuồng lao về phía những t.h.i t.h.ể dưới đất.
Đồng thời, Khương Nặc đã ngừng xe trước cửa sắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-477.html.]
Cô mang khẩu trang, cầm lấy chủy thủ, nói vào bộ đàm: “Mọi người chờ cửa mở thì lập tức lái xe vào.”
Ngữ khí của cô vững vàng: “Sau khi tôi xuống xe, Ngôn Tử Phàm, cậu đếm ba mươi giây, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng đi cùng tôi.”
Cô nói xong thì mở cửa xe, lúc bước xuống đã ra hiệu cho Lý Mộng, giao chiếc xe này cho cô ấy.
Lý Mộng khó nén khẩn trương.
Tiếng rít gào kinh trời động đất, vô số mặt người kích động, mùi m.á.u tươi nồng đậm, cho dù là Khương Nặc, nếu “ô bảo vệ” không phát huy hiệu quả tối đa thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Khương Nặc không chút do dự đi vào.
Mọi người nhìn theo bóng dáng của cô, trái tim như bị treo lơ lửng.
Bọn họ nhìn thấy vô số chim mặt người bay lượn, thậm chí cánh của bọn chúng còn lướt qua mặt Khương Nặc nhưng cô lại không hề chớp mắt, miệng tiếp tục đếm thời gian.
Ngôn Tử Phàm cũng mau chóng xuống xe.
Đao trong tay cậu dài hơn chủy thủ của Khương Nặc một chút, mũi đao tỏa ra mùi m.á.u tươi khiến đám chim càng thêm phấn khích, thét chói tai lao về phía cậu.
Sắc mặt Ngôn Tử Phàm trắng bệch, vô số chiếc cánh hung bạo như muốn nuốt chửng cậu ấy.
Khương Nặc khẽ nhíu mày, nhìn về phía cậu, nhưng giây tiếp theo, đàn chim lại lướt qua người cậu, có lẽ từ nhỏ cậu đã ăn trứng của loại chim này nên hơi thở của cậu ấy gần như là một sự kết hợp hoàn mỹ của ô bảo vệ, khiến đám chim biến dị không hề có chút địch ý gì với cậu.
Ngôn Tử Phàm không dám thở mạnh, cắn răng đi đến bên cạnh Khương Nặc.
Đã đến giờ, cửa sắt còn chưa mở.
Trịnh Nhất Hiên ấn bộ đàm, trầm giọng nói: “Mở cửa, nhanh lên!”
Phía đối diện truyền ra âm thanh nức nở, không biết là sợ hãi hay khó xử: “Anh Trịnh... quá nguy hiểm... quá nguy hiểm!”
Trịnh Nhất Hiên hít sâu một hơi: “Đây là mệnh lệnh, mở cửa!”
Anh ấy tắt bộ đàm, đôi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, trong lòng đã tính xong gia tốc tông cửa.
Nhưng cánh cửa lại mau chóng mở ra.
Cửa sắt được mở bằng sức người, hai thanh niên mặc đồng phục dùng sức đẩy cửa, ngay lập tức, mùi thịt tươi khiến cho lũ chim trở nên điên cuồng.
Cửa vừa mới mở ra, Trịnh Nhất Hiên lập tức khởi động xe, Vũ Tử ở phía sau cũng tăng tốc, chim biến dị phía sau đuổi theo bọn họ, giống như thủy triều bay vào trong cánh cửa.
“A ——!” Bên trong cánh cửa lập tức vọng ra tiếng kêu la thảm thiết.
Khương Nặc mau chóng tiến lên phía trước, là người đầu tiên vào trong, đồng thời vung tay c.h.é.m giết, mau chóng c.h.é.m c.h.ế.t mấy con chim vừa bay vào.
Ngôn Tử Phàm cũng lập tức phản ứng, cậu theo sát Khương Nặc, đồng thời hô to: “Mau vào! Mau đóng cửa!”
TBC
Hai chiếc xe vận tải, một chiếc việt dã liên tục tăng tốc, tiếng động cơ rầm rú, từng chiếc xe trước sau tiến vào trong cánh cửa, Ngôn Tử Phàm rướn người lao tới trước mặt người thanh niên mặc đồng phục, giúp cậu ta ngăn trở đám chim biến dị.
“Mau!!”
Cánh cửa lại đóng lại.
Nhưng chỉ mới trong vòng một phút mà trong nhà kho đã xuất hiện gần trăm con chim biến dị, không ngừng bao vây không gian chẳng mấy rộng rãi này, hung bạo khởi xướng công kích.
Ngôn Tử Phàm dùng hết toàn lực, nhanh chóng c.h.é.m g.i.ế.c được mười con, người đi sau cậu bị thương, mùi m.á.u tươi khiến toàn bộ chim biến dị bắt đầu lao về phía cậu ta
“A a!!!!” Người trẻ tuổi ôm đầu, thét thảm thiết tê tâm phế liệt.
Ngôn Tử Phàm lạnh buốt cả người, giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Khương Nặc tiến lên, cầm bình phun ô bảo vệ phun lên người cậu thanh niên kia, phun khắp cả người cậu ta.
Động tác của cô rất nhanh, lại xoay người phun lên một người khác.
Tình huống khẩn cấp, cô không hề tiết kiệm, nửa bình cứ như vậy mà bốc hơi.
Ngôn Tử Phàm nắm chặt thời cơ, đoản đao trong tay không ngừng vung lên, một đao g.i.ế.c một con.
Cậu nở nụ cười dữ tợn, một tay bắt lấy hai con chim, chúng nó phát ra tiếng thét chói tai, giây tiếp theo cổ đã bị bóp nát thành thịt vụn.
Đám người Trịnh Nhất Hiên cũng cầm vũ khí rời xe gia nhập c.h.é.m giết, Lý Mộng ngồi trên xe, s.ú.n.g trường được thay bằng nỏ ngắn, không ngừng ngắm b.ắ.n ra những mảnh sắt trong ánh sáng mờ ảo.
Khương Nặc kéo hai thanh niên mặc đồng phục kia, đưa bọn họ tới góc nhà kho: “Những người khác đâu?”
“Ở... ở dưới.”
“Đưa tôi đi.” Cô nói.
Người trẻ tuổi gật gật đầu, tay chân nhũn ra, đưa Khương Nặc đi tới trước một cánh cửa khác, Khương Nặc thấy tay cậu ta run rẩy lợi hại nên giúp cậu ta mở khóa.
Mấy trăm con chim biến dị cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã bị g.i.ế.c sạch sẽ, mọi người bước vào trong cánh cửa, Khương Nặc lấy bình phun, phun toàn bộ phần còn lại lên cánh cửa.
Đoàn người bắt đầu đi xuống lòng đất.