Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 478
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:02:49
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Căn cứ Lũng Bắc được xây dựng lại trên cơ sở một khu công nghệ khoa học ở ngoại ô, vô cùng may mắn là, ban đầu nơi đây có một bãi đậu xe ngầm hai tầng diện tích khổng lồ.
Trước khi Trịnh Nhất Hiên rời đi, bọn họ đã bắt đầu chuyển toàn bộ những người sống sót xuống dưới lòng đất, đồng thời vận chuyển vật tư, gia cố cửa sắt, bịt kín tất cả cống thoát nước, chỉ chừa lại hai cánh cửa để ra vào.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa là bọn họ phải từ bỏ tất cả đồng ruộng và nhà máy hiện có.
Nhà xưởng thì thôi đi, nhưng lúa chỉ còn một tháng nữa là có thể thu hoạch, bây giờ phải trơ mắt từ bỏ, rất nhiều người đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, thậm chí còn phàn nàn đối với quyết sách này. Mãi cho đến khi những sinh vật biến dị kéo đến che trời lấp đất thì những âm thanh này mới lập tức biến mất.
Trịnh Nhất Hiên biết Khương Nặc không thích phách lối nên cũng chỉ giới thiệu bọn họ đều là những quản lý cấp cao của căn cứ Đại Hưng Lĩnh, đến đây để đưa những người may mắn còn sống sót rời đi.
Người chỉ huy của căn cứ Lũng Bắc ở đây đột nhiên lâm bệnh rồi qua đời, mấy người cấp phó cũng sứt đầu mẻ trán, không còn có thể ra được chủ ý gì. Hiện tại Trịnh Nhất Hiên dẫn người đến tiếp quản, đương nhiên bọn họ không có hai lời.
Không gian dưới đất của hai tầng này rất lớn, có thể chứa hơn 20.000 người, cũng không quá chật chội. Nhưng nhiều người như vậy bị mắc kẹt ở bên trong gần một tuần lễ, chất lượng không khí kém không nói, nhà vệ sinh cũng rất khó coi, mùi ở trong này phải nói là rất ấn tượng.
Trịnh Nhất Hiên dẫn Vũ Tử đi thương nghị phương án sơ tán, mấy người Khương Nặc thì được sắp xếp ở trong một phòng quản lý riêng, kiểm tra một ít biên bản ghi chép những ngày qua.
Tất cả lương thực đều được quản lý tập trung, số lương thực và nước uống hiện tại vẫn đủ, thuốc men thiếu rất nhiều, ngay cả người chỉ huy căn cứ bị bệnh nặng cũng không có cách nào chữa khỏi.
Cũng may căn cứ luôn có kho thóc nên công tác phòng chống chuột độc vẫn được làm rất tốt, trong căn cứ cũng không thiếu thuốc diệt chuột, nếu không thì không chỉ phía trên không thể sống mà dưới đất càng không thể sống được, sẽ bị chuột đọc kết bè kết đội cắn chết.
Đám chim biến dị vẫn không rời đi, bay vòng vòng xoay quanh ở trên bầu trời căn cứ.
Tiếng kêu chói tai không ngừng vang lên, truyền vào tai mọi người theo luồng không khí.
Khương Nặc dựa vào ghế nghỉ ngơi, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con ở bên ngoài liền đi ra ngoài, Lý Mộng và Tiểu Hoàng cũng đi theo sau lưng cô.
“Sao vậy?” Lý Mộng hỏi.
Những người sống sót trải chăn đệm nằm dưới đất giống như trở lại thời kỳ động đất mấy năm trước, mang theo tất cả chăn đệm vật tư mà bọn họ có thể mang theo được trên người.
Bọn họ đang thì thầm bàn tán, đủ các loại tin tức vỉa hè, các loại phỏng đoán hoặc bi quan hoặc lạc quan, chỉ là sau khi nhìn thấy đồng phục bọn Khương Nặc mặc trên người, lại nhao nhao im lặng.
Khương Nặc tìm được một cô bé khoảng chừng 7 tuổi từ trong những âm thanh hỗn loạn này.
Dáng vẻ cô bé gầy gò, tóc ngắn, mặc một chiếc áo bông hơi bẩn, nằm bên cạnh một người đàn ông trung niên, đang nhỏ giọng khóc nức nở.
Lý Mộng lập tức nhíu mày, đi lên hỏi: “Cô bé, cháu làm sao vậy?”
Cô bé khóc đã mệt rồi, vẻ mặt đờ đẫn, ngơ ngác nhìn về phía xa: “Cha cháu sắp c.h.ế.t rồi.”
Lý Mộng vén chăn lên, nhìn thấy sau lưng người đàn ông có một vết thương, chắc là bị chim biến dị cào, vết thương không sâu nhưng đã bị trúng độc, da thịt đã bị thối rữa.
Khương Nặc nháy mắt với Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng vội vàng bước tới an ủi: “Cháu không được nói lung tung, cha của cháu sẽ không c.h.ế.t đâu.”
Dáng vẻ cậu ta lanh lợi, thứ khó được nhất chính là cậu ta rất dễ thân cận với người khác. Cho dù người có tính cảnh giác rất cao thì cũng không quá đề phòng cậu ta.
Cô bé lau nước mắt: “Thật sao?”
“Thật mà.” Tiểu Hoàng cười cười: “Ai bảo ông ấy gặp được chị chú chứ, chị của chú lợi hại lắm.”
Cậu ta nói xong còn nháy mắt nịnh nọt Khương Nặc, lúc an ủi con nít mà vẫn không quên tiện thể ôm đùi.
Lúc này, cảnh vệ căn cứ cũng đi tới, nhìn về phía Khương Nặc: “Trưởng quan, có chuyện gì sao?”
“Nơi này có người bị thương.” Khương Nặc nói: “Các anh khiêng hết tất cả những người bị thương ra bên ngoài phòng quản lý, đi ngay đi.”
Cảnh vệ ngẩn người: “Được... Được!”
Những người bị sinh vật biến dị cắn, nếu may mắn thì có thể chịu đựng được, không may thì thân thể sẽ cứ tiếp tục thối rữa rồi cuối cùng sẽ c.h.ế.t đi. Trong thời điểm này, những người này là đã ngầm đồng ý bị từ bỏ.
Cho dù không chết, bọn họ cũng không thể đi đường, chỉ có thể trở thành gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-478.html.]
Khương Nặc nhìn ra được sự tiêu cực của anh ta, lại dùng bộ đàm nói với Trịnh Nhất Hiên một lần, yêu cầu lập tức chấp hành.
Không đến một giờ, hơn 100 người bị thương đã được tập trung lại ở bên ngoài phòng quản lý. Người bị thương nghiêm trọng đều được khiêng tới, không nghiêm trọng liền tự mình đi bộ qua.
Bác sĩ, y tá trong căn cứ cũng đã có mặt, tổng cộng hơn 20 người.
Ngôn Tử Phàm chuyển thuốc và dụng cụ cấp cứu từ xe tải tới, để cho bọn họ tiến hành xử lý vết thương và sát trùng cho những người này, sau đó lại băng bó cho bọn họ.
Lý Mộng cũng đi lên hỗ trợ, một lát sau trở về nói: “Cũng may không có vết thương gì nghiêm trọng. Miệng vết thương đều khá nông, làm vệ sinh phần vết thương bị loét là được, chỉ là trúng độc thì hơi phiền toái một chút.”
“Vì những người bị thương nặng đều đã c.h.ế.t hết rồi.” Khương Nặc nói: “Mang ấu trùng chiên giòn tới phát hết đi.”
Lý Mộng nghe xong, cúi đầu, có vẻ muốn nói lại thôi.
Hơn 20.000 người, cho dù phát hết toàn bộ thì một người cũng không được mấy cái, ăn xong một bữa liền không còn.
Kể cả cho dù có thịt ốc sên thì cũng chỉ đủ cho tất cả mọi người ăn ba bữa, mà còn không phải là ăn no.
Nhưng cuối cùng cô ấy cũng không nói gì, xoay người đi ra xe tải chuyển đồ.
Khương Nặc thì bỏ thêm một ít nước suối vào trong thùng nước, chẳng mấy chốc, số nước này đã được phân phát hết cho tất cả những người bị thương.
Tiểu Hoàng ra sức an ủi cô bé kia, không bao lâu sau, cô bé liền dựa vào bên cạnh cha mình ngủ.
Cậu ta cũng biết Khương Nặc mang theo mình vì cái gì, không dám nghỉ ngơi, tiếp tục chăm sóc người bị thương, giúp truyền đạt tin tức, chẳng bao lâu sau đã quen mặt với một ít người sống sót ở đây rồi.
Lúc này trời đã tối, trong bãi đỗ xe vốn đã tối, bây giờ chỉ còn lại chút ánh sáng từ đống củi.
Nhưng nhiều người như vậy, đốt nhiều củi lại sợ thiếu dưỡng khí, mọi người chỉ có thể cố gắng ôm nhau sưởi ấm, lo lắng trong bóng tối.
Trong mơ hồ, tiếng khóc liên tiếp vang lên.
Vừa mới thoát khỏi đau khổ của tận thế, ở căn cứ tìm được chỗ sinh tồn. Trải qua mấy năm, dần tìm được một căn nhà nhỏ mới, tưởng chừng như mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp hơn, tương lai lại có mục tiêu để hướng tới, nhưng chỉ trong một đêm lại bị phá hủy hết thảy.
Hy vọng tan vỡ không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là sau khi tan vỡ hết lần này đến lần khác, đã không có dũng khí để làm lại một lần nữa.
Trong bóng tối, Tiểu Hoàng đi theo người của căn cứ Lũng Bắc, dựa vào ánh sáng của đèn pin đi lại trong đám người may mắn còn sống sót, lần lượt phân phát đồ ăn cho từng người.
Đây là một món đồ chiên rất thơm, nhìn giống như một loại ấu trùng nào đó, cắn vào thấy giòn tan, mùi vị ngon đến lạ thường.
“Đây là một loại thịt đặc biệt, phải có rất nhiều điểm tích lũy ở căn cứ Đại Hưng Lĩnh mới có thể đổi được một lần, hôm nay phát miễn phí!” Tiểu Hoàng nói rất tự nhiên, rất nghiêm túc, khí chất lại trông có vẻ vô hại, đi đến chỗ nào cũng đều lớn tiếng nói: “Tôi ở căn cứ Đại Hưng Lĩnh lâu như vậy mà chỉ mới được ăn một hai lần thôi.”
Nói cả một lúc lâu, giọng của cậu ta cũng trở nên khàn khàn.
“Đã gọi là thịt đặc biệt thì chỉ có thể tự mình cảm nhận. Một thứ đắt như vậy, nhất định là có rất nhiều lợi ích, ăn vào là biết ngay, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả được bằng lời…”
“Chị ơi, chị đừng khóc nữa, ăn chút gì đi. Khổ sở làm cái gì chứ, chị có thể đi tới căn cứ Đại Hưng Lĩnh, đó là căn cứ tốt nhất, cũng an toàn nhất hiện nay, thứ gì cũng không thiếu. Một cuộc sống mới đang vẫy tay với chị đấy, con của chị còn nhỏ, phải dẫn nó đi tới một nơi tốt hơn, chị thấy có đúng không?”
Những người sống sót nửa tin nửa ngờ, nhưng có thịt đưa đến tay nên chắc chắn vẫn rất vui, huống chi ăn vào lại thấy hương vị ngon đến vậy.
Đã rất lâu rất lâu rồi bọn họ chưa được ăn thứ gì ngon như vậy, thậm chí ăn một miếng cũng cảm thấy thân thể ấm lên.
Trong bóng tối dày đặc, mọi người dần dần ngủ thiếp đi.
TBC
Khương Nặc cũng nghỉ ngơi mấy tiếng, sau đó Trịnh Nhất Hiên quay về. Những năm này anh ta vẫn luôn di chuyển người sống sót, kinh nghiệm phong phú, những việc cần làm đều đã làm xong.
“Chúng tôi đã thu dọn đồ đạc xong rồi, bọn họ không thiếu xe tải, ngoại trừ những máy móc cỡ lớn ra thì những vật tư sinh hoạt quan trọng đều có thể kéo đi. Chỉ là mấy thùng dầu lại bị chôn ở dưới lòng đất, hiện tại căn bản không lấy được. Mà chúng ta lái nhiều xe như vậy, trên đường lại không có nhiên liệu bổ sung.” Trịnh Nhất Hiên nói: “Nhưng nếu như không dùng đến mấy chiếc xe này thì phải vứt bỏ vật tư lại, vậy thì quá đáng tiếc, lương thực trên đường cũng không đủ.”
“Chuyện này để tôi giải quyết.” Khương Nặc nói: “Mọi người cứ đi trước đi, tôi và Vân Diệu đi lấy thùng dầu và số máy móc còn lại, nếu nhiên liệu không đủ, chờ tôi ở trạm nghỉ số 1.”
Nghe cô nói như vậy, Trịnh Nhất Hiên lập tức an tâm hẳn, anh ta thậm chí có chút kích động: “Được.”
Anh ta cũng không biết Vân Diệu ở đâu, nhưng đối với bọn họ, anh ta lại có lòng tin không thể nói thành lời.