Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 480

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:02:53
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc đã đốt lửa lần thứ sáu.

Một lượng lớn xác chim tiếp tục bị đốt cháy, trong không khí nồng nặc mùi khét, đó là mùi thịt, mùi máu, mùi mỡ, lông chim bị đốt cháy cùng nhau.

Bởi vì trên người Vân Diệu có một linh nguyên khiến cho chim biến dị không ngừng bổ nhào vào người bọn họ, Khương Nặc g.i.ế.c đến mức hay tay tê dại, cuối cùng tạo thành thương tổn cũng chỉ là mưa bụi.

Nhưng hết đống lửa này đến đống lửa khác bùng lên, cuối cùng bầy chim cũng phải sợ.

Bọn chúng lượn vòng vòng trên không trung, không ngừng gào thét với hai người phía dưới, đập cánh điên cuồng nhưng không chủ động lao tới nữa.

“Thật phiền.” Khương Nặc lẩm bẩm.

Xem bộ dạng này, có vẻ như bọn chúng đã tiến hóa, trở nên xảo quyệt hơn.

Ấn tượng của cô đối với loại sinh vật này chính là hung tàn hiếu chiến, có cơ hội liền nhào tới cắn xé. Lúc này chỉ dựa vào bản thân là không còn khả năng sống sót nào, xem ra bây giờ cũng bắt đầu sợ hãi.

Một vài suy nghĩ đang nhanh chóng quay cuồng trong đầu cô.

Cô chợt tự hỏi, nếu như con người đủ hung mãnh, khiến cho những con chim biến dị này hết lần này đến lần khác phải chịu đau khổ thì liệu có để lại dấu ấn trên bản năng DNA của chúng, khiến bọn chúng không chủ động khiêu khích con người nữa không?

Nghĩ tới đây, cô lại thấy Vân Diệu lại g.i.ế.c một đống lớn, lại châm lửa đốt.

Lần này, đàn chim thật sự không còn dễ dàng tiếp cận nữa, chỉ cách một khoảng cách không ngừng kêu lên. Lúc này trời đã tối, âm thanh kia thê lương giống như muốn đòi mạng.

Vô số mặt người trong ánh lửa cũng vặn vẹo quỷ dị.

Nhưng Khương Nặc vẫn không dừng lại.

Cô cất d.a.o găm đi, lấy ná cao su đã lâu không dùng ra, dù sao trong không gian vẫn còn hơn 10.000 viên bi thép cỡ nhỏ, bình thường cũng không có cơ hội nào khác để dùng, bây giờ muốn b.ắ.n bao nhiêu thì cứ b.ắ.n bấy nhiêu.

Năm thứ chín của tận thế, sức mạnh của cô không còn như trước kia nữa, đạn 8 ly 9 ly bị cô b.ắ.n ra ngoài cũng đã đến cực hạn mà ná cao su có thể chịu được.

Số lượng nhiều như vậy, căn bản không cần nhắm chuẩn như thế nào. Cô cầm sẵn một nắm trong tay, mỗi lần b.ắ.n ba viên trở lên, hầu như đều trúng mục tiêu. Viên bi thép nặng nề quất vào đầu chim biến dị, có thể trực tiếp đập vỡ đầu, quất ở trên cánh, cũng là làm cho lông chim bay loạn đầy trời.

Hành vi của cô lại một lần nữa chọc giận bầy chim, chọc cho chúng nó lại một lần nữa liều mạng nhào lên.

Nhưng Vân Diệu ở bên cạnh cô, đương nhiên sẽ không để cho chim biến dị tiếp cận cô, trong nháy mắt lại c.h.é.m xuống đất.

Khương Nặc hoàn toàn tin tưởng anh có thể bảo vệ mình, liền thả tay bắt g.i.ế.c hoàn toàn không có bất cứ gánh nặng nào.

Bầy chim lần nữa thối lui, lần này, chúng nó lại giữ khoảng cách với hai con người này càng xa hơn nữa.

Nhưng Khương Nặc vẫn không dừng lại, cô không ngừng lấy thêm bi thép trong không gian ra b.ắ.n vào bọn chúng. Khi lũ chim tránh được, cô liền đuổi theo, lại nhờ Vân Diệu tới cản lại, còn mình thì tiếp tục b.ắ.n lên trời.

Cuối cùng, đàn chim bị b.ắ.n đến mức mất hết bình tĩnh, theo tiếng thét dài của một vài con chim dẫn đầu, đàn chim biến dị bỏ chạy, bay thẳng về phía chân trời, tạm thời thoát khỏi phạm vi công kích.

“Cũng rất xảo quyệt đấy.”

Khương Nặc nhìn bầy chim bay tứ tán, biết rõ bọn này rất mang thù, muốn đánh tới mức khiến cho bọn chúng phải sợ thật sự, cũng không phải chỉ mới đổ một chút m.á.u này mà đã đủ.

Cô lại lần nữa phóng hỏa đốt xác chim chồng chất thành núi.

Sau đó đi tới một căn nhà gạch bên cạnh một cánh đồng.

Khu vực này là đồng ruộng của căn cứ, cứ cách một đoạn là sẽ có một căn nhà như vậy. Căn nhà rất nhỏ, chỉ vừa đủ đặt một cái giường sắt, ngoài ra không còn chỗ trống nào.

Giường sắt vẫn còn đó nhưng chăn đệm đã bị lấy đi, Khương Nặc đóng cửa lại, nhìn Vân Diệu rồi lại nhìn mình, quyết định trở về căn nhà trên cây trong không gian để rửa mặt.

Bọn họ đều g.i.ế.c rất nhiều chim biến dị nhưng Vân Diệu hoàn toàn bị không dính máu, chỉ có ống tay áo bị móng vuốt sắc nhọn cào xước một chút, thân thể vẫn rất sạch sẽ.

Nhưng trên quần áo của Khương Nặc đều là máu, trên mặt cũng có không ít, đương nhiên những giọt m.á.u này không phải của cô. Cô chỉ bị một vết thương ngoài da, gương mặt và tay đều bị trầy xước mấy chỗ, mà độc tố nhẹ bây giờ đã không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với cô nữa rồi.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ và thay quần áo, Khương Nặc trở ra, tùy tiện ngồi trên tấm ván gỗ của chiếc giường sắt, ăn cơm với Vân Diệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-480.html.]

Lúc này trời đã tối đen, căn cứ vào buổi chiều đã không còn bóng người, chỉ có vô số chim biến dị giống như mây đen bao phủ phía trên căn cứ.

Ruộng đồng đã bị gặm sạch từ lâu, con người cũng đã rút đi toàn bộ, căn cứ chỉ còn lại vườn không nhà trống, nhưng bởi vì Khương Nặc hung hăng kéo mấy mối thù nên đến nay bọn chúng vẫn chưa rời đi.

“Em quyết định đào từ đây.” Khương Nặc chỉ vào một mảnh đất hoang nhỏ, phân tích: “Bên Lũng Bắc mưa axit rất nghiêm trọng nhưng đất đai lại không quá ô nhiễm. Trước khi hạt giống đặc biệt xuất hiện thì ở đây vẫn có thể trồng lúa. Sau khi bị chim biến dị vây thành, cánh đồng này cũng chỉ mới bị bỏ hoang một tuần. Trên mảnh đất này đã mọc lên rất nhiều cỏ dại như vậy chứng tỏ sức sống ở đây rất mãnh liệt.”

Vân Diệu nghe vậy gật đầu, tán thành với nhận định của cô.

Nhưng anh không cảm nhận được sự tồn tại của linh nguyên, vì thế anh đề nghị đào một cái hố sâu 13 thước trước rồi lại xem xét tiếp.

Khương Nặc nhướng mày.

Lần trước, giới hạn cảm nhận của Vân Diệu là 10 thước dưới dòng đất, bây giờ lại tăng lên, xem ra số linh nguyên thu được những ngày này cũng không phải là vô ích.

Cô trực tiếp lấy máy xúc và máy đào hố cỡ lớn ra, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Trước lạ sau quen, sau nhiều lần tiến hành, cô đã trở thành một chuyên gia máy xúc rất điêu luyện.

Một gàu hạ xuống có thể xúc được mấy mét, vừa đào vừa thu đất vào trong không gian.

Tiếng ồn của động cơ lại một lần nữa kinh động bầy chim biến dị, chúng cố gắng đến gần để kiểm tra nhưng đều bị Vân Diệu chặn g.i.ế.c số lượng lớn, sau đó chúng nó là sợ, dừng lại ở trong không trung nhìn chằm chằm về phía mặt đất.

Khương Nặc mặc kệ chúng nó, một hơi đào đến rạng sáng, cuối cùng cũng đào được đến độ sâu 13 thước. Đến khi cô cất máy đào đi, Vân Diệu liền nhảy vào trong hố tìm.

Lần này hai người phối hợp với nhau, bình thường khi đến lúc này Khương Nặc sẽ để anh một mình tự tìm, còn mình tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Chỉ là trước mắt không có thời gian nghỉ ngơi nữa.

Cô quay đầu đi về phía đầu bên kia của căn cứ, đi hơn mười phút, đến khu vực nhà máy, thu lại hết toàn bộ dụng cụ máy móc không kịp dọn đi vào không gian.

Trong nhà kho còn có rất nhiều đồ lặt vặt, cũng lấy đi hết.

Lại tìm được mấy chiếc xe còn lại của căn cứ, chủ yếu là xe chở hàng, toàn bộ bỏ vào không gian.

Những ngôi nhà ở căn cứ Lũng Bắc không bị sụp đổ nghiêm trọng sau trận động đất, sau khi sửa chữa xong liền trực tiếp đưa vào sử dụng. Tại khu vực cư trú có một lượng lớn giường sắt, do căn cứ sản xuất ra theo một quy cách có sẵn.

Khương Nặc đi loanh quanh một vòng, thu được 5000 cái giường sắt rồi mới rời đi.

Cuối cùng đi tới chỗ chôn bình dầu.

Có tất cả 6 thùng dầu được chôn dưới đất, đều có dung tích 50 mét khối, một nửa là xăng, một nửa là dầu diesel.

Muốn lấy được thùng dầu chôn dưới đất phải rất tốn công phu, Khương Nặc bận rộn cả nửa ngày, mãi tới khi Vân Diệu mang theo hai linh nguyên tới tìm cô, cô vẫn chưa làm xong.

Cho dù Vân Diệu thích sạch sẽ đến cỡ nào thì đào đất dưới lòng đất hơn nửa ngày, toàn thân cũng đã dính đầy bụi đất. Anh lại giúp Khương Nặc lấy thùng dầu dưới lòng đất ra, hai người toàn thân lấm lem.

Hiện tại trên người Vân Diệu có 3 linh nguyên, chim biến dị nhớ ăn không nhớ đánh, dường như cảm thấy mình đã đầy m.á.u phục sinh rồi nên không ngừng tới quấy rối, Khương Nặc nhịn, chờ khi lấy hết mấy thùng dầu ra rồi mới tìm chúng nó tính sổ.

Sau khi cô dùng nửa thùng bi thép b.ắ.n như không cần tiền, chim biến dị mới thật sự bị g.i.ế.c đến sợ, dần dần rời xa căn cứ. Khương Nặc gom toàn bộ xác chim lại thành hai đống lớn rồi châm lửa đốt, mùi cháy khét thật lâu không thể tiêu tán.

Cứ kiên trì nỗ lực như vậy, hai ngày một đêm không chợp mắt, cuối cùng Khương Nặc cũng mệt mỏi.

Cô và Vân Diệu rời khỏi căn cứ Lũng Bắc, tìm một sườn núi yên tĩnh lấy phòng container ra.

TBC

Hai người đã rất ăn ý, hai linh nguyên một người một cái, cô để lại thùng tắm và nước suối cho Vân Diệu, còn mình trở lại nhà trên cây.

Linh nguyên trong tay hóa thành một loại năng lượng thuần túy, lại một lần nữa kích hoạt không gian.

Thăng cấp hết lần này đến lần khác, rừng trúc đã lớn hơn ban đầu 6 lần, khu rừng cũng càng thêm tĩnh mịch. Khi màn sương mù xám nhạt dần, cô có thể nhìn thấy rõ trong khu rừng có một cái bệ đá rất cao, lại không thể nhìn thấy rõ bóng dáng cụ thể.

Trái cây trên cây đại thụ đã dần chuyển sang màu vàng, không còn xanh như trước nữa.

Khương Nặc tắm rửa qua loa một cái, ngã đầu liền ngủ.

Loading...