Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 482

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:02:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhiên, khu vực đó trước ngày tận thế dân cư thưa thớt, môi trường địa lý phong tục tập quán khác biệt. Sau ngày tận thế, hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì, cũng không biết đã biến thành bộ dạng gì.

Trên bầu trời đã không còn dấu vết của những con chim biến dị, nhưng muốn đuổi theo bọn chúng cũng không khó, chủ yếu là phân chim có quá nhiều, rõ ràng kích thước cơ thể cũng không quá lớn nhưng khả năng đi ị cũng thật đáng nể, muốn xem nhẹ cũng không được.

Khương Nặc ngoài miệng không đề cập tới nhưng trong lòng lại rất để ý đến giấc mơ mà Vân Diệu đã nói kia, không có quá nhiều tâm tư để nghỉ ngơi, đi liên tục gần ba ngày. Nhiều lắm là trở về nhà trên cây khôi phục tinh thần lực, nhắm mắt nghỉ ngơi, uống chút nước suối rồi lại tiếp tục đi.

Nếu không phải Vân Diệu kéo cô lại, bắt cô nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi thì cô cũng không thể nhận ra được sự lo âu của mình.

Cô nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta lên núi trước rồi lại tìm một chỗ khác đi, nơi này gió quá lớn, trên mặt đất cũng ẩm ướt, lỡ như có côn trùng biến dị lấp ló ở đây thì cũng không thể ngủ ngon được.”

Vân Diệu gật đầu: “Để anh.”

Anh nói xong liền một mình rời đi.

Khương Nặc tùy tiện tìm một hòn đá ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra xem bản đồ.

Nhìn vào địa hình thì bọn họ đã đi tới khu vực cao nguyên, chỉ là còn chưa tiến sâu vào trong.

Cho tới trước mắt, dọc theo đường đi đều là vùng đất hoang vu, một cây cỏ còn sống cũng không nhìn thấy. Địa hình đồi núi thay đổi nhiều đến mức có chỗ toàn bộ vách núi nứt ra, khó có thể tưởng tượng lúc đó địa chấn nghiêm trọng đến cỡ nào, trời long đất lở cũng không gì hơn cái này.

Yên lặng phân tích vị trí của chim biến dị, ghi nhớ trong lòng rồi mới cất điện thoại di động đi.

Lúc này, cô mơ hồ nghe thấy một vài tiếng động, là tiếng giày ma sát trên bùn đất và đá vụn.

Có người, hơn nữa còn là rất nhiều người.

Khương Nặc lập tức cảnh giác. Âm thanh đó rất nhỏ chứng tỏ bọn họ vẫn còn cách cô rất xa. Cô lặng lẽ đi tới ẩn mình phía sau những tảng đá, lấy kính viễn vọng ra nhìn về phía phát ra âm thanh.

Khoảng cách quá xa, dường như cô nhìn thấy bóng người ở trên đỉnh núi phía xa nhưng lại không thấy rõ lắm, ở khoảng cách này căn bản không thể nào nhìn rõ được danh tính của đối phương.

TBC

Cô muốn đi theo xem thử nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

Ở tại chỗ chờ gần một tiếng đồng hồ, Vân Diệu mới quay trở lại. Anh đi tới bên cạnh Khương Nặc, hạ giọng nói với cô: “Có người tới.”

“Anh cũng nhìn thấy à?”

Chẳng trách anh lại đi lâu như vậy.

đi còn rất lâu.

Vân Diệu gật đầu: “Tổng cộng có 76 người, mặc trang phục cảnh vệ của căn cứ Thái Thương.”

Khương Nặc khẽ giật mình, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô vốn tưởng rằng đó là người sống sót ở xung quanh đang trốn ở chỗ này, không phải trong căn cứ Thái Thương đang có nội đấu sao, làm sao lại để lộ dấu vết tới nơi này?

Diệp gia có hai căn cứ, căn cứ nào cũng ở cách nơi này rất xa, chắc chắn không thể nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên được, bọn họ nhất định đến đây vì một mục đích nào đó.

Bất kể nói thế nào, ngõ hẹp tương phùng, kiểu gì cũng phải làm rõ đến tận cùng.

“Em nghỉ ngơi trước đi.” Vân Diệu ấn cô xuống nói.

Khương Nặc gật đầu, nhìn phương hướng bọn họ đi là đi về hướng núi sâu, con đường tương đối khó đi, phía trước còn có chim biến dị. Không cần phải gấp, cứ để cho bọn họ đi dò đường trước đã rồi nói sau.

Nghĩ vậy, cô đi theo Vân Diệu tới bên cạnh một vách núi, rừng khô sâu thẳm cản trở cuồng phong ở một mức độ nhất định. Vách đá cũng là một nơi nghỉ ngơi không tệ, nơi này còn rất vắng vẻ.

Bọn họ có một đêm nghỉ ngơi thoải mái ở đây.

Cân nhắc đến việc bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống khẩn cấp, nếu cô ở trong không gian thì sẽ không thể phát hiện được những động tĩnh ở bên ngoài, Khương Nặc liền lấy ra hai container, ngủ đủ 9 tiếng ở trong gian phòng của mình.

Cô ngủ mãi cho đến khi phát hiện ra bên cạnh có người mới tỉnh lại.

Dưới ánh đèn nhỏ sáng mờ mờ, cô nhìn thấy một đôi mắt trầm tĩnh đang nhìn mình.

Khương Nặc lặng lẽ ném con d.a.o găm trong tay về lại không gian, đứng dậy kéo Vân Diệu một cái: “Sao vậy?”

“Trời sắp sáng rồi, anh qua nhìn em.” Vân Diệu nói, thuận tay vén mấy sợi tóc rối tung trên trán cho cô.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng làm cho tâm tình cô sau khi thức dậy cũng rất vui vẻ.

Nhưng luôn luôn vào những thời điểm này, cô lại đột nhiên nhớ tới lời nói bình tĩnh của anh, rằng trong tương lai anh sẽ chết.

Khương Nặc hít một hơi, gạt những thứ này ra khỏi đầu, cố ý tiến lại gần, quàng tay qua cổ anh rồi chớp mắt: “Anh vào lúc nào, có phải muốn đánh lén, ăn em không?”

Vân Diệu lẳng lặng nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen như mực có một sự chấp nhất như ẩn như hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-482.html.]

Nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn rất bình tĩnh.

“Không vội.” Anh đưa tay xoa đầu Khương Nặc, thấp giọng nói: “Em còn nhỏ, nuôi thêm đã.”

Khương Nặc bị anh chọc cười, thổi vào bên tai anh một cái, nhìn vành tai trắng nõn kia nhanh chóng sung huyết, biến thành màu đỏ.

“Anh cứ giả vờ đi.”

...

Khương Nặc khoác lên mình bộ áo bông đã lâu lắm rồi không còn dùng tới.

Độ cao của khu vực cao nguyên so với mặt nước biển quá cao, càng lên cao càng cảm thấy lạnh lẽo, đi thêm một hai ngày nữa, đoán chừng có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết.

Khương Nặc vốn tưởng rằng người của căn cứ Thái Thương là hướng về phía những con chim biến dị kia, nhưng rất nhanh, cô phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Những người đó thậm chí còn tránh né những con chim biến dị.

Điều này làm cô bất ngờ, đồng thời cũng sinh ra tò mò mãnh liệt.

Cô và Vân Diệu lặng lẽ đi theo sau đám người này, nhiều lần dùng kính viễn vọng quan sát, phát hiện mỗi người cảnh vệ đều rất cao lớn, về hình thể thì tuyệt đối không thua gì mấy người tùy tùng bên cạnh Diệp Huy Dương.

Cho dù thân thủ không đạt tới trình độ kia nhưng tối thiểu cũng là tay chân đẳng cấp rất cao ở nhà họ Diệp, phải nện không ít tài nguyên mới bồi dưỡng ra được.

Bản thân Khương Nặc cũng dùng thịt biến dị để bồi dưỡng thủ hạ ở căn cứ, thứ nhất là vì an toàn và trật tự của căn cứ, thứ hai là vì có thêm càng nhiều nhân lực đi ra ngoài thăm do vị trí cụ thể của linh nguyên. Nhưng dù sao thì thời gian còn quá ngắn, còn xa mới có thể đạt tới cấp độ này.

Những người này không chỉ cao lớn nhanh nhẹn mà trên người còn có đủ các loại trang bị, có s.ú.n.g cũng có đao, còn có công cụ leo núi chuyên nghiệp, thuốc men, thuốc giải độc, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.

Điều này làm cho Khương Nặc càng thêm cảm thấy hứng thú đối với mục đích của bọn họ.

Lúc này, một đội ngũ như vậy mặc kệ là của thế lực nào thì đều là lực lượng trọng yếu, đây chắc chắn là đến chấp hành nhiệm vụ trọng yếu.

Cứ đi bộ như vậy thêm một ngày nữa, nhiệt độ không khí càng lạnh hơn, những ngọn núi tuyết cũng gần ngay trước mắt, trên núi đá bắt đầu kết băng, đường trở nên cực kỳ khó đi.

Cố tình lúc này, còn gặp phải chim biến dị.

“Mẹ kiếp, lại là mấy thứ quỷ quái này, thật phiền phức.” Trong đám có người mắng.

“Không xong!”

Lúc này trời đã tối, đàn chim biến dị vốn ở gần đây, chắc là đi ra tìm đồ ăn, vừa vặn gặp được con người liền hưng phấn kêu lên, chẳng mấy chốc lại có thêm một đám chim nữa kéo tới.

Khương Nặc ở phía xa dùng kính viễn vọng quan sát.

Sau khi quan sát, cô nhận thấy thủ lĩnh của nhóm người này là một người đàn ông hơn 40 tuổi, cao hơn 1.9 mét, hình thể cũng tương đối cường tráng. Nếu so sánh, cô cảm giác không khác Diệp Thành Văn là mấy.

Một người khác hẳn là trợ thủ của anh ta, một mực đi theo bên cạnh anh ta, mặc áo chống đạn, còn đeo s.ú.n.g máy hạng nhẹ.

Bọn họ đã cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với chim biết dị, thế mà vẫn đụng phải, không ngừng mắng chửi xui xẻo.

Những con chim biến dị không ngừng tới gần, thậm chí rất nhiều con nhào lên cắn xé.

Xem ra chiến lực của bọn họ không tầm thường, hiểu được cách phối hợp, rất nhanh đã tạo thành đội hình, rút d.a.o găm ra chém, lần lượt từng con chim biến dị bị c.h.é.m rơi xuống.

Nhưng bọn họ cũng không ham chiến mà vừa g.i.ế.c vừa lui, đi tới lối vào một hang động tự nhiên.

“Anh Lục, mau vào đi! Trên mặt đất có rắn.” Có người kêu lên.

Người được gọi là anh Lục cũng chính là gã cầm đầu kia, rất nhanh đã tiến vào trong hang động. Sau đó không lâu, trong động nổi lửa, bọn họ dùng nhánh cây đang cháy ném lên trời, đồng thời tiến hành đuổi rắn đi.

Tất cả cảnh vệ canh giữ ở cửa hang, chia thành 7 người một nhóm, không ngừng c.h.é.m g.i.ế.c chim biến dị, đồng thời cứ 10 phút lại luân phiên một lần, rất ngay ngắn trật tự, vừa nhìn liền biết được huấn luyện bài bản và kinh nghiệm phong phú.

Bọn họ đều tiêm thuốc giải độc, hoàn toàn không sợ những con chim này, chẳng mấy chốc đã c.h.é.m đầy đất.

Mà đàn chim cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dần dần sợ hãi.

Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên bọn họ đối đầu với bầy chim, biết chúng nó sẽ không liều chết, phòng thủ chừng hai giờ, bầy chim bắt đầu rút lui.

Khương Nặc ngồi trên đỉnh núi xem hổ đấu, nhìn rất vui vẻ, cắn hạt dưa còn chưa đã nghiền, cô còn lấy ra một gói thịt nướng, uống chén trà nóng.

Bầy chim hậm hực rời đi, một nhóm người bắt đầu dọn dẹp hiện trường, đốt cháy xác chim, chuẩn bị qua đêm ở trong hang động, đồng thời phái ra một nhóm người đi ra ngoài kiếm củi.

Khương Nặc biết cơ hội đã tới.

Miệng cô còn ngậm ống hút nói với Vân Diệu: “Có người lạc đàn, anh giúp em bắt một người về hỏi chút chuyện.”

Loading...