Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:02:59
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Diệu mang một người về.
Anh ném người đàn ông cao lớn kia xuống đất. Khương Nặc nhìn sang thấy người này đã bất tỉnh liền thở phào. Trước tiên cô lấy ra một cái mặt nạ phòng độc che mặt mình lại, sau đó kéo người tới sau một vách đá, dùng dây thừng trói gô lại.
Sau đó cô lại dùng hai cái vòng tập thể hình nhét vào trong miệng gã đàn ông kia, dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra khoang miệng, tìm kiếm một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy túi độc.
“Ô ô ô...!!”
Gã đàn ông kia khi bị banh miệng ra đã tỉnh lại, anh ta bất ngờ bị đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì mọi thứ tối đen như mực, chỉ nhìn thấy một người đeo mặt nạ phòng độc ở trước mắt, miệng bị thứ gì đó căng ra khiến hàm gần như bị trật khớp, bất cứ ai gặp phải chuyện này đều sẽ phải chịu kinh hãi không ít.
“Mày…đồ khốn…mày…”
Miệng anh ta vẫn nói hàm hồ, vẫn đang tiếp tục mắng chửi.
Khương Nặc không để ý tới anh ta, dùng kẹp để mở đầu lưỡi của anh ta ra nhìn một lần từ trong ra ngoài, xác định không giấu thứ gì liền lấy vòng tập thể hình ra.
Động tác thô bạo khiến cho quai hàm của gã đàn ông kia vô cùng đau đớn, anh ta chửi mắng mấy tiếng, không ngừng ho khan.
Không đợi Khương Nặc hỏi, anh ta đã lên tiếng trước: “Chúng mày... biết được tin tức từ chỗ nào... mà đã đuổi tới tận đây rồi?”
Lông mày Khương Nặc khẽ động.
Cô không nói lời nào, chỉ cười lạnh một tiếng.
Gã đàn ông kia khẽ cắn môi, lại nói: “Tao không biết chúng mày có bao nhiêu người tới đây, nhưng chuyện liên quan đến cái hộp thì tao chỉ nghe lệnh làm việc, không biết gì khác. Tao và mày chẳng qua chỉ là chó của nhà họ Diệp mà thôi, đều không thể tự làm theo ý mình, chúng mày muốn g.i.ế.c thì cứ cứ giết.”
Hai chữ “cái hộp” khiến Khương Nặc giật mình, cô khẽ cau mày.
Gã đàn ông kia thấy cô vẫn im lặng liền cắn răng, thân thể đột nhiên run lên.
Ánh mắt Khương Nặc lạnh lùng, phát hiện cánh tay anh ta ở sau lưng đang có động tác gì đó liền không chút do dự, lập tức bắt lấy cổ áo anh ta, kéo người ra, đồng thời lấy d.a.o găm dùng hết sức c.h.é.m xuống một nhát.
“A…!” Gã đàn ông kia hét thảm một tiếng, cổ tay trái bị đứt lìa rơi trên mặt đất.
Cơn đau dữ dội khiến anh ta mất hết lý trí, ánh mắt oán độc nhìn Khương Nặc.
Khương Nặc đá văng bàn tay bị đứt lìa ra, lấy đèn pin soi cẩn thận, phát hiện trên ngón trỏ của anh ta có đeo một chiếc nhẫn màu bạc, trên cái nhẫn có một cái kim rất nhỏ, chất độc từ chỗ đầu kim không ngừng chảy ra.
Chỉ cần chậm một giây thôi là người này đã tự sát thành công rồi.
Bàn tay bị chặt đứt, gã đàn ông kia giống như phát điên không ngừng giãy dụa, gần như sắp giật đứt dây thừng đang trói trên người ra.
Khương Nặc đạp thật mạnh vào huyệt Thái Dương của anh ta, khiến anh ta choáng váng.
Rốt cuộc thì gã đàn ông kia không còn la toáng lên nữa.
Khương Nặc do dự vài giây rồi lấy một ống kim tiêm từ trong không gian ra.
Đối với thứ này, cô vẫn luôn rất kiềm chế lựa chọn không dùng.
Nhưng người trước mắt này rõ ràng là một người cứng đầu, cô cũng cần tin tức xác thực hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-483.html.]
Nghĩ tới đây, Khương Nặc dùng đầu gối đè anh ta lại, đồng thời nhét ống tiêm vào trong miệng anh ta.
Không tiêm vào cổ, bởi vì làn da ở cổ anh ta quá cứng.
Cây kim xuyên qua hàm dưới, chất lỏng màu vàng nhạt nhanh chóng đẩy vào trong cơ thể anh ta. Gã đàn ông kia tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng ngay sau đó, cổ anh ta như bị mắc kẹt, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Mấy phút đồng hồ sau, anh ta không cử động nữa, ánh mắt ngơ ngác nhìn bầu trời.
Khương Nặc tranh thủ thời gian này hỏi xong tất cả thông tin mà mình muốn biết, đầu tiên là về cái hộp, sau đó là mục đích của bọn họ, gã đàn ông kia nói hết toàn bộ mọi chuyện.
Lượng tin tức vô cùng lớn, ngoài dự đoán của mọi người.
Nói đơn giản, hai đứa con trai của Diệp Huy Dương vì tranh đoạt vị trí người thừa kế mà đánh nhau.
Người lớn tuổi tên là Diệp Chính, nhỏ tên là Diệp An Lương.
Hai căn cứ của nhà họ Diệp, bây giờ mỗi người bọn họ chiếm một cái.
Gã đàn ông này là người của căn cứ số hai Thái Thương ở Kinh Hải, là địa bàn của Diệp An Lương. Mà thủ lĩnh của bọn họ lần này, người được gọi là anh Lục kia là họ hàng gần của nhà họ Diệp, tên là Diệp Viễn, có địa vị rất cao ở căn cứ.
Trong tay hai bên đều có át chủ bài, vì tranh đoạt tài nguyên mà gây chuyện với nhau đến mức rất khó coi, đã đến tình trạng không c.h.ế.t không thôi.
Diệp An Lương biết Diệp Huy Dương đã từng bỏ ra cái giá rất lớn để mua một loại hộp gỗ, đồng thời thành lập một nhóm chuyên gia chỉ để điều tra lai lịch của những cái hộp gỗ này.
Sau khi Diệp Huy Dương chết, tất cả tư liệu và mấy cái hộp đó đã rơi vào tay một trong số những người con trai của ông ta.
Diệp Huy Dương đã từng coi trọng thứ này như thế, mà bọn họ đều rất rõ ràng, thứ duy nhất có thể khiến cho Diệp Huy Dương điên cuồng chỉ có sức mạnh và sự trường sinh bất tử.
Không anh có thể hiểu được bí ẩn của hoa văn trên cái hộp nhưng loại kỹ thuật phủ đồng sơn đen này lại thuộc về một dân tộc thiểu số ở trên cao nguyên Lan Thương. Thời đó, tín ngưỡng dân gian tin thờ Hỏa Thần, từ xưa đã có truyền thống hỏa táng, những người c.h.ế.t có uy tín sẽ được dùng một loại hộp đồng sơn đen để đựng tro cốt đặt trong từ đường.
Thông tin cụ thể thì không rõ ràng lắm, có loại hộp thì toàn bộ bao bằng đồng, có hộp chỉ bao một nửa.
Lần theo manh mối này, Diệp Huy Dương đã cho người đi đến vùng này, nhưng trong làng cổ đã không còn người già nào còn sống. Khi gọi người đến hỏi thì họ chưa từng thấy loại hộp có bốn góc được bao bằng đồng này.
Diệp Huy Dương cũng rất thô bạo, ông ta cảm thấy nếu loại hộp này đã dùng để đựng tro cốt, vậy không bằng đào hết toàn bộ mộ tổ của bọn họ lên, tìm hết hộp tro cốt ra xem thử.
Ông ta tin chắc rằng phải có bí mật trong đó.
Ông ta đập tiền ra mua chuộc trưởng làng, trong ứng ngoài hợp đào hết toàn bộ lên, cho đến một ngày đào được một thứ gì đó kỳ lạ, sau đó toàn bộ người của ông ta đều c.h.ế.t hết.
Chuyện này cũng bởi vậy mà gây náo loạn lớn, bị người dân địa phương phát hiện, chẳng những vác vũ khí đánh nhau mà còn báo cả cảnh sát, sau đó chuyện này tạm thời bị đè ép xuống.
Sau đó không lâu, mưa to giáng xuống, thiên tai liên tiếp xảy ra, chuyện này không thể không gác lại.
Mà bây giờ, Diệp An Lương vì cướp đoạt tài nguyên mà quyết định ra tay từ bí mật này, liền phái Diệp Viễn mà mình tín nhiệm nhất đi tới Lan Thương.
Để Diệp Viễn hành động thuận lợi, không bị bên kia để mắt tới, anh ta đã ra một chiêu tổn hại, bảo Diệp An Lương dùng m.á.u người làm mồi nhử, dẫn hàng triệu con dơi biến dị trong núi sâu đến căn cứ số một Thái Thương.
Làm cho phe bên kia sứt đầu mẻ trán, tốt nhất là c.h.ế.t sạch sẽ, sẽ không phát giác được kế hoạch của bọn họ bên này.
Diệp Viễn thành công nhưng cũng không cẩn thận dẫn lửa vào người. Bọn họ mang theo lượng lớn m.á.u người kích thích đàn chim biến dị từ bờ biển chạy tới, cũng dần dần hình thành thú triều, một đường đuổi theo bọn họ từ Hải Thành đi tới Lũng Bắc.
TBC
Cũng may căn cứ Lũng Bắc giúp bọn họ cản trở mấy ngày, để cho bọn họ có thể thoát thân, tìm được vị trí của ngôi làng.